Mọi người! Lập tức trấn áp binh lính, thủy thủ. Nếu như có kẻ nào manh động. Giết! Lớn tiếng. Giết! Có ý đồ phản kháng. Giết!
Ngay lúc này, trên biển rộng mênh mông, tại hải vực trải dài mấy trăm dặm không một bóng người, Hồng Dịch đã hạ quyết tâm giết chết một đại khâm sai, một nhị đẳng dũng bá tước. Cùng lúc đó Xích Truy Dương hướng về phía nhóm người Lôi Liệt điên cuồng hét lớn lên một tiếng.
- Chu đại tiên sinh, ngươi phân hóa thần niệm! Giám sát các thuyền.
Xích Truy Dương hét lên điên cuồng không phải là kêu gọi binh lính thủy thủ cầm vũ khí tác chiến, mà là ra lệnh cho các tiên thiên cao thủ thủ hạ của Hồng Dịch, những người hạch tâm, dùng sức mạnh để trấn áp những binh lính, thủy thủ đang dao động, tránh xảy ra nổi loạn.
Lúc này ra lệnh cho bọn họ cầm vũ khí, khởi động xe bắn đá tập kích đại hạm có long kỳ quả thật là việc không thực tế chút nào.
Ngay từ lúc trên đại hạm của Phục Ba quân treo long kỳ lên, lòng người liền lập tức tản mát.
Mà chuyện tập kích khâm sai như thế này, chính là tạo phản. Những binh lính, thủy thủ bình thường không có cách nào theo Hồng Dịch làm phản được. Hơn nữa sau khi Hồng Dịch vung tay một cái, giết chết chỉ huy sứ Ngạn doanh La Phong, có một vài thủy thủ, binh lính trên thuyền càng chấn động mạnh hơn, tinh thần có chút cuồng loạn.
Mặc dù lúc bình thường Hồng Dịch đối với binh lính lục doanh cũng rất tốt, cấp cho bọn họ rượu ngon thịt béo, cũng dẫn bọn họ đi chém giết. Nhìn đám binh lính này, mỗi người đều vô cùng trung thành, thế nhưng khi gặp phải chuyện tập kích giết chết khâm sai như thế này, ai ai cũng cảm thấy lo sợ! Thậm chí trong đó có vài người xuất hiện tâm lý muốn phản kháng Hồng Dịch!
Tuy vậy đó cũng chỉ là tâm lý bình thường mà thôi!
Binh lính lục doanh dưới trướng của Hồng Dịch, nếu như là ở trên một chiến trường thông thường, nhất định sẽ liều chết ra sức chiến đấu, thậm chí Hồng Dịch ra lệnh cho bọn họ cứa cổ tự sát thì cũng không ai do dự nửa phần. Thế nhưng lệnh cho bọn họ tập sát khâm sai, hành động mưu phản thì bọn họ sẽ không nghe theo.
Đó cũng chính là tác dụng của đại nghĩa cùng danh phận, thứ này đã ngấm vào sâu trong tư tưởng mỗi một người.
Lúc này Hồng Dịch mới biết được những cuộc tạo phản ghi lại trong sử sách thực hiện khó khăn đến dường nào. Ở trong loạn thế thì còn đỡ. Còn trong thời thái bình thịnh thế, một đại tướng quân trong tay dù cầm trọng binh, muốn tạo phản, thì rất có thể thủ hạ chính là kẻ đầu tiên muốn mượn cái đầu của ngươi để đi báo công! Cho dù là thủ hạ được tín nhiệm đi chăng nữa, thì cũng không ngăn cản được thực tế cũng như đạo đức và áp lực mà danh phận, đại nghĩa tạo nên ở phía sau cuộc tạo phản.
Tuy nhiên bây giờ vẫn còn có cơ hội!
Hồng Dịch đã tu luyện thành quỷ tiên, đạo thuật cao cường, không phải sợ binh lính nổi loạn. Hắn đủ năng lực để trấn áp tất cả!
Hơn nữa đối với sự dao động của binh lính, thủy thủ, Hồng Dịch cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nếu như bản thân mình ra lệnh một tiếng như vậy mà đám binh lính này không chút do dự tạo phản, tập kích khâm sai mang theo long kỳ kia, thì ngược lại đó mới là điều kỳ quái.
Những binh lính như vậy, nếu không phải trải qua mấy đời gia tộc bị rửa não thì không cách nào bồi dưỡng ra được.
- Ngoài ra còn phải giám thị một trăm Nhân Hùng vệ!
Hồng Dịch nhướng mày.
- Đề phòng bọn chúng đốt hỏa tiễn tự bạo, ý đồ đồng quy vu tận với chúng ta.
Đến lúc này thì đây chính là điểm mấu chốt.
Một trăm tù binh Nhân Hùng vệ kia cũng không phải không có nguy hiểm. Nói không chừng, vào đúng lúc này bọn chúng lén lút đốt bốn ngàn mũi hỏa tiễn kia tự bạo, đồng quy vu tận! Điều này nhất định phải đề phòng.
Đây chính là lúc khảo nghiệm lòng người!
- Có đại nghĩa, có danh phận, binh lính đoàn kết lại. Không có đại nghĩa, không có danh phận, binh lính khó có thể ra sức chiến đấu. May mà đạo thuật của ta cường đại, bằng không, lúc ta ban bố lệnh nhưu thế này, chắc hẳn đã có kẻ nhảy lên chém đầu ta rồi! Tuy nhiên hành động này của ta chỉ là giết người diệt khẩu, không phải thực sự là tạo phản. Ta còn muốn về Đại Kiền thi tiến sĩ. Lần này trên biển rộng mênh mông giết khâm sai, hoàn toàn có thể đổ tiếng ác cho người Vân Mông.
Trong nháy mắt Hồng Dịch nhận thức được sự biến hóa này, liếc nhìn Thiện Ngân Sa một cái.
Ngân Sa cười một tiếng, ý bảo Hồng Dịch thi triển đạo thuật.
Ngay một khoảnh khắc trước khi Hồng Dịch định thi triển đạo thuật, trên đại hạm của khâm sai ở cách xa ba dặm bên ngoài bất thình lình phát động công kích.
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
Chiếc đại hạm đột nhiên dựng ngang ra.
Một cỗ khí hỏa dược nồng nặc tràn ngập khắp mặt biển.
Tiếp đó gần một trăm cây đuốc lớn được đưa lên, áp sát về phía trước. Ngay lập tức mấy chiếc đại hạm liền đồng loạt chấn động, mặt biển cũng rung lên dữ dội.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ trong khoảnh khắc, mấy chiếc đại hạm kia liền biến thành những con cự thú phun lửa. Mỗi một chiếc đại hạm phun ra mấy ngọn lửa cực lớn, mang theo mùi khét lẹt và âm thanh rầm rầm rầm giống như sấm đánh.
Bùm!
Từ trong khói thuốc súng, một loạt những khối cầu sắt đen nhánh xé gió gào rít lao tới! Nhìn uy thế này thực sự có thể xuyên thủng bất cứ thuyền hạm nào.
- Đây là thứ gì vậy? Chẳng lẽ là thần khí của Hỏa Khí doanh Đại Kiền? Hỏa Pháo Nỗ Xa cũng không hung mãnh như vậy! Lại có thế bắn ở khoảng cách ngoài hai, ba ngàn bước sao!
Hồng Dịch sửng sốt. Thế nhưng hắn cũng không do dự, liền phất tay lên. Một trận âm phong cuồn cuộn kéo đến mang theo vô cùng vô tận bọt nước, chia ra ngăn cản những khối cầu sắt đen nhánh này.
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
Những khối cầu sắt này vừa đập vào bọt nước do âm phong ngưng tụ lại liền lập tức phát nổ, trông chẳng khác gì những đóa hoa đang nở rộ, vụn sắt bay tán loạn, uy lực so với hỏa tiễn thì lớn hơn gấp mười lần!
- Chẳng lẽ đây chính là Lôi Hỏa Thiết Pháo trong truyền thuyết của Phương Tiên đạo sao?
Trong nháy mắt, Hồng Dịch nhớ lại truyện phương thuật ghi lại trong Thảo Đường Bút Ký. Phương Tiên đạo có một loại thần khí gọi là Lôi Hỏa Thiết Pháo, đây chính là Thiết Giáp Thần Lôi, một trong ba mươi sáu loại thần lôi của chư thiên đạo gia. Bắn ra một loạt khối thiết giáp, khi gặp phải vật cản liền lập tức nổ mạnh, uy lực của nó thực sự có thể sát thần diệt phật, sát tiên trảm quỷ.
Tuy nhiên loại thần khí này cho tới tận bây giờ Hồng Dịch cũng chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe đến.
Rất dễ nhận thấy, nếu như ở trên biển bị thứ này bắn phải, trong lúc phát nổ, thần hồn sẽ bị chấn động mà xuất khiếu ra ngoài, ngay lập tức sẽ gặp phải tình trạng tán loạn! Mặc dù không có uy lực như Bạo Viêm Thần Phù kiếm, nhưng thực sự có thể khiến cho người nổ thành từng mảnh vụn.
Quan trọng hơn chính là trong lúc loại đạn pháo này nổ mạnh, vụn sắt bay tán loạn. Những mảnh vụn sắt này phóng đi mãnh liệt, ghăm sâu vào thân thuyền.
Đào thần đại hạm có vỏ thuyền cứng rắn thì không nói làm gì, thế nhưng những chiếc đại nha hạm kia bị vụn sắt cắm chi chít, nhìn mà thấy kinh sợ.
Vù!
Một mảnh vụn sắt hình răng cưa to bằng nắm tay, bằng một tốc độ sấm đánh không kịp bưng tai, lao thẳng về phía Thiện Ngân Sa. Ánh mắt Thiện Ngân Sa chợt lóe lên, đưa hai ngón tay ra, ngay lập tức mảnh vụn sắt này liền bị kẹp giữa hai ngón tay.
- Khá khen cho Thiết Giáp Thần Lôi! Phương Tiên đạo không hổ danh là một môn phái ngoại đan! Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp của ta, chính là tâm lôi. Mà Phương Tiên đạo chính là ngoại đan lôi. Từ lâu đã nghe đồn rằng Phương Tiên đạo có phương pháp ngưng luyện Thiếp Giáp Thần Lôi, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền. Hơn nữa ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng! Ba mươi sáu loại lôi pháp thời cổ đại, thì Thần Tiêu đạo ta ở phương bắc chỉ truyền lại có chín loại lôi. Còn lại ở Nam cương, đông cương, tây cương đều đã thất truyền. Không ngờ hôm nay Thiết Giáp Thần Lôi của đông cương lại tái hiện nơi này!
Ngân Sa lẩm bẩm nói, dường như là đang chìm vào trong trầm tư.
Hồng Dịch nghe thấy Thiện Ngân Sa lẩm bẩm nói những lời như vậy, hắn cũng nhận ra thứ này. Trong đạo kinh có ghi lại, đạo thuật thời thượng cổ có truyền lại ba mươi sáu loại thiên cương lôi pháp.
Những thứ lôi pháp này, có khi là tâm lôi, cũng chính là do thần hồn quan tưởng ra. Có khi là do luyện chế mà thành, cũng chính là mô phỏng hình dạng uy lực của tiếng sấm. Có khi là phương pháp luyện chân hình lôi khí luyện huyệt khiếu, dùng để đột phá sinh tử huyền quan đạt tới đại đạo nhân tiên. Còn lại đều là các loại lôi hỏa do luyện ngoại đan hỏa dược mà thành. Muôn hình muôn vẻ, trăm ngàn chủng loại. Tuy nhiên phần lớn đều đã thất truyền.
Thần Tiêu Đạo Lôi của Thiện Ngân Sa chính là một loại trong đó.
Trong ba mươi sáu loại lôi pháp thì bắc cương có chín loại, lần lượt là Thần Tiêu Lôi, Bắc Cực Lôi, Tử Lôi, Tiên Đô Lôi, Thái Ất Oanh Thiên Lôi, Tử Phủ Lôi, Thiệu Dương Lôi, Xã Lệnh Man Lôi. Chín loại lôi này đều là 'lôi' đạo, là thứ chỉ dùng để tu luyện tồn tưởng bên trong nội quan.
Còn Phương Tiên đạo chính là đông cương cửu lôi, như Hỏa Luân Lôi, Quán Đấu Lôi, Thiết Giáp Lôi, vân vân, tất cả đều là ngoại đan do thủy ngân, lưu hoàng, tiêu thạch tạo thành, đều là hỏa dược.
Tuy vậy những thứ đạo thuật truyền thừa này chỉ hiện lên chớp loáng trong đầu Hồng Dịch. Hôm nay hắn đã chân chính chứng kiến uy lực chân chính của Thiết Giáp Thần Lôi. Thứ này quả thật có thể tung hoành trên biển, sở hướng vô địch.
Nếu không phải bản thân đạo thuật cao thâm, chỉ sợ trong chốc lát cả đội thuyền lập tức bị tiêu diệt.
Tốt xấu gì bây giờ Hồng Dịch cũng đã tu luyện thành quỷ tiên, một đợt lôi pháo này cũng không hề gây thương tổn cho hắn được.
- Ta muốn xem xem, Thiết Giáp Thần Lôi của Phương Tiên đạo rốt cuộc là thứ gì?
Hồng Dịch cười một tiếng, định tiếp tục ra tay thi triển đạo thuật. Đúng lúc này, bỗng nhiên có một luồng âm phong cuốn theo mười tám đạo kiếm quang phóng vọt lên không trung, trong chớp mắt hình thành một kiếm trận. Kiếm trận này liền phóng về phía Hồng Dịch, kiếm khí gào rít cắt phá làn thuốc súng mù mịt lao tới, mặt biển run lên từng hồi.
- Cái gì vậy? Phi kiếm? Mười tám cao thủ đạo thuật? Những cao thủ đạo thuật này đều đạt tới cảnh giới khu vật, còn có cả cao thủ hiện hình. Trong quân đội của Phục Ba quân lại có nhiều cao thủ đạo thuật như vậy sao?
Những kiếm quang này vừa xuất hiện, Hồng Dịch liền nhận ra đây chính là âm phong do thần hồn khu sử mà thành, mỗi một thanh kiếm đều do một đạo sĩ điều khiển. Tu vi của các cao thủ đạo thuật này đều là khu vật, thậm chí có cả hiện hình.
Mười tám thanh kiếm! Mười tám cao thủ đạo thuật cảnh giới khu vật, hiện hình.
Nếu như đối phương xuất ra mười tám tiên thiên cao thủ, thậm chí là mười tám đại tông sư thì Hồng Dịch cũng không hề ngạc nhiên. Thế nhưng là mười tám cao thủ đạo thuật khu vật, hiện hình thì quả thật khiến cho người ta quá chấn động.
Phải biết rằng, võ đạo tiên thiên mặc dù ít, nhưng cao thủ đạo thuật đạt cảnh giới khu vật hiện hình còn ít hơn rất nhiều.
Một ngàn người, chỉ cần luyện võ thật tốt, tính ra cũng thu được hơn hai mươi tiên thiên cao thủ. Mà một ngàn người này cho tu luyện đạo thuật, chưa chắc đã xuất ra một cao thủ đạo thuật khu vật.
Tu võ so với tu đạo thì dễ hơn rất nhiều. Đạo thuật, một là khó nhập môn, hai là sau khi nhập môn cũng không có lực chiến đấu. Phải vượt qua cảnh giới khu vật thì mới có thể tự bảo vệ bản thân. Mà muốn tu luyện tới cảnh giới khu vật thì vô cùng khó khăn. Hồng Dịch rất thấm thía điều này.
- Phá cho ta!
Mặc dù nhân số áp đảo, thế nhưng đối với một cao thủ cấp bậc quỷ tiên như Hồng Dịch mà nói thì không đáng là gì! Chênh lệch cấp bậc qua lớn. Hắn vừa vung tay lên, một lốc xoáy linh hồn liền hiện lên xoay tròn mãnh liệt.
Keng keng keng keng.
Mười tám thanh phi kiếm vừa bay lên liền ào ào rơi xuống sàn thuyền. Tiếp đó mười tám cỗ thần hồn giãy dụa dữ dội, rồi bị hút vào trong lốc xoáy linh hồn.
Thiện Ngân Sa vội vàng vung Vô Cực tiễn lên, mười tám thần hồn vừa bị nghiền nát, chưa kịp tan biến liền bị hút vào trong thân tiễn, biến thành một đoàn tinh khí ẩn núp trong đó.
Lúc này Hồng Dịch đã không thể nương tay. Những cao thủ đạo thuật này tuyệt đối không thể lưu lại, nếu không chuyện tập kích khâm sai này sớm muộn sẽ bị lộ ra ngoài. Hơn nữa cao thủ đạo thuật càng khó khống chế hơn rất nhiều.
Một lượt tiêu diệt mười tám tên cao thủ đạo thuật xong, thần hồn của Hồng Dịch lao tới phía trước, bay nhanh ra ngoài, hạ xuống thuyền của đối phương. Ánh sáng ngưng tụ lại thành một người ánh sáng, mặt mũi rõ ràng, trông rất sống động. Ngay cả y phục biến thành cũng rất chân thật, giống người thật đến bảy, tám phần.
- Tiêu Thiên Nghiêu! Ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát sao! Nếu không phải ngươi hai, ba lần cưỡng ép ta, thì hôm này cũng không phải dính vào họa sát thân này rồi! Ngươi dám lấy danh nghĩa khâm sai để trưng dụng đào thần đại hạm của ta, đẩy ta làm quân tiên phong chịu chết sao? Không sai, bằng vào thân phận của ngươi, bất cứ một đội thuyền nào của Đại Kiền cũng phải nghe lệnh. Thế nhưng hôm nay ngươi lại gặp ta! Ta hiện đang muốn tránh cừu địch nên mới ra hải ngoại, tránh những chuyện rắc rối, không muốn gây thù địch với bất cứ kẻ nào. Người không phạm ta, ta cũng không phạm người! Ngươi mặc dù là khâm sai, thế nhưng quân tử tiếc mệnh, một thân hữu dụng, không thể dễ dàng vứt bỏ. Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tiêu diệt ngươi mà thôi.
Hình người ánh sáng do Hồng Dịch ngưng tụ thành chính là Bảo Nguyệt Quang Vương thân. Bằng vào lực lượng quỷ tiên của hắn bây giờ, khi ngưng tụ lại, toàn thân chắc chắn như thủy tinh, trong tay cầm một thanh cương xoa không lồ, đây chính là thứ binh khí của Dạ Xoa vương.
Vừa bước lên thuyền Hồng Dịch lập tức quát lên một tiếng, làm cho không khí xung quanh trở nên quay cuồng. Mặc dù là thần hồn nhưng bên trong lại không có nhiều âm khí, ngược lại còn mang theo một cảm giác uy mãnh như núi cao biển rộng. Đây chính là kết quả từ sự dung nhập của Chân Vũ Quyền Ý vào thần hồn.
- Yêu nhân! Ngươi giết đại ca của chúng ta. Chúng ta phải giết chết ngươi!
Hồng Dịch vừa lên thuyền, một loạt cao thủ của Ngạn doanh liền ào ào lao tới, ánh đao mang theo sát khí bổ xuống.
Keng! Keng! Keng!
Sáu thanh loa văn cương chiến đao bổ xuống thân thể của Hồng Dịch, mãnh liệt tóe ra những đốm lửa nhỏ. Không ngờ những thanh chiến đao tắm qua máu tươi, mang theo sát khí nồng nặc lại không thể phá được thần hồn của Hồng Dịch.
- Các ngươi nghĩ mình là võ thánh sao? Muốn dùng máu tươi khiến ta bị thương sao?
Hồng Dịch hét lớn một tiếng, cương xoa trên tay rung lên, đâm thẳng ra, xuyên qua thân thể của một tên cao thủ, trông chẳng khác gì một con gà bị một cái nĩa xiên qua, ngay lập tức liền bắn khỏi thuyền, rơi xuống biển.
Tiếp đó, Hồng Dịch xông lên, thân hình như một mũi khoan kim cương lao tới, cương xoa đâm ra như vũ bão về phía sáu đại cao thủ này; kẻ thì chết ngay tại chỗ, kẻ thì trọng thương.
- Tách ra!
Hai cao thủ còn lại trong nháy mắt tách ra. Thế nhưng cương xoa trong tay Hồng Dịch liền vung lên, chẳng khác nào thần long, xuyên qua thân thể bọn chúng, cả người gục trên mũi xoa.
Bảo nguyệt quang vương thân ngưng tụ thần hồn, thân thể đao thương bất nhập, sức mạnh lớn vô cùng, biến hóa giữa không trung, cao thủ võ thuật sao có thể là đối thủ được?
Rất nhiều binh lính trên thuyền bị uy thế của Hồng Dịch chấn nhiếp. Trong phút chốc không ai dám bước lên phía trước.
- Hồng Dịch! Ngươi dám tu yêu thuật! Miệt thị hoàng thượng! Ngươi không phải là con người!
Từ trong khoang thuyền truyền ra tiếng gầm tức giận của nhị đẳng dũng bá tước Tiêu Thiên Nghiêu.
- Ta tất nhiên không phải là người. Ta là tiên!
Hồng Dịch dựng ngược cương xoa lên, rất bình tĩnh nói:
- Tiêu Thiên Nghiêu, chắc ngươi cũng không ngờ rằng ta đã tu thành quỷ tiên rồi nhỉ! Sinh tử cũng không nhập luân hồi. Hôm nay bản lĩnh của ngươi có cao hơn đi chăng nữa cũng không chạy thoát khỏi tay ta đâu. Nói cho ta biết, ngươi lần này ra biển rốt cuộc là để làm chuyện gì? Tiêu diệt hạm đội Vân Mông quốc sao? Ta không tin! Rốt cuộc các ngươi muốn tìm thứ gì?
Hồng Dịch cũng không lập tức động thủ. Hiện giờ đang ở giữa biển rộng mênh mông, bản thân hắn đã tu thành quỷ tiên, lại có Thiện Ngân Sa áp trận, trừ khi là loại cao thủ tung hoanh vô địch như Khổng Tước vương đến đây, nếu không cũng không có gì khiến hắn phải lo lắng.
Có thể nói, hắn hoàn toàn khống chế cục diện.
Bây giờ điều hắn muốn biết chính là chuyện cơ mật khiến cho quân đội cũng như cao thủ Đại Kiền rục rịch hành động suốt mấy tháng gần đây. Những ngày qua Thiện Ngân Sa mặc dù cũng dò xét khắp nới, mặc dù không tìm ra cụ thể là việc gì, nhưng theo suy đoán của Hồng Dịch, hắn cảm thấy trong việc này nhất định ẩn chứa một bí mật kinh thiên động địa nào đó.
- Hừ! Quỷ tiên thì sao nào!
Đúng lúc này, từ trong khoang thuyền, một người cùng một giọng nói vang lên.
Vù!
Một thanh tiểu kiếm màu tím bắn nhanh ra ngoài. Trên thân kiếm chi chít phù văn, không ngờ lại mang khí tức giống như Bạo Viêm Thần Phù kiếm!
- Ta đã sớm biết có cao thủ ẩn núp trên thuyền! Ngươi cho rằng ta trúng kế sao?
Hồng Dịch tung người nhảy lên, thân thể đã lơ lửng giữa không trung.