Dương Thần

Chương 212: Tiến Về Mãng Hoang



- Bản công pháp mà ta tu luyện này chính là thiên hạ thần khí, là sinh mệnh của ta, không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài! Thế nhưng nếu như nàng đã mang bí quyết chí cao của Thần Tiêu đạo nói cho ta, chúng ta lại kết thành đạo lữ, tương trợ bảo vệ lẫn nhau thì ta cũng không dấu giếm nàng nữa. Ngân Sa, ta cũng mang bí mật tối hậu của bản thân để chia sẻ với nàng.

Hồng Dịch mang bản Quá Khứ kinh màu ám kim trông giống như một chiếc khăn tay ra ngoài, cầm bản kinh trên tay chẳng khác nào cầm lấy vận mệnh của bản thân.

Quả thật thứ này so với vận mệnh của hắn thì còn trọng yếu hơn nhiều.

Không có bộ kinh thư này, thì hiện giờ có lẽ hắn vẫn chỉ là một tú tài hết sức khốn khổ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay.

Bộ kinh văn này không chỉ là vô thượng bảo điển mà vô số người tu đạo cũng như yêu, ma, quỷ trong thiên hạ mơ ước có được, mà còn là bản kinh thư đã thay đổi số phận của Hồng Dịch.

- Năm đó Ấn Nguyệt hoà thượng hay ai đó đã mang bộ kinh văn này cất giấu vào trong một quyển Võ kinh bình thường, người đó có biết rằng chính thứ này đã thay đổi số phận của ta hay không?

Ý niệm này bỗng nhiên nảy ra trong lòng của Hồng Dịch.

- Cuối cùng là bí quyết, bảo điển gì vậy? Sao lại trịnh trọng như vậy? Theo ta biết, chàng là một người không quá coi trọng pháp quyết, không thiết tha gì với các loại bảo bối, mà đều là dựa vào bản thân, không ngờ chàng lại còn có thể cất dấu một thứ gì khác nữa? Đúng là nhìn không ra mà.

Thiện Ngân Sa nhìn động tác của Hồng Dịch, ngưng trọng mà cẩn thận, không giống với bình thường chút nào, vì thế nàng tỏ ra rất hiếu kỳ.

Nàng đã tiếp xúc với Hồng Dịch được một đoạn thời gian, cũng đã hiểu được phần nào tính cách của hắn.

Ngay cả những thứ pháp bảo như Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn, Hồng Dịch đều có thể tặng cho nàng, không giữ lại một chút gì cho bản thân.

Mà ngay cả Long Tượng Pháp Ấn, Chân Võ Thánh Thể, Ma La Thần Chuỷ, thậm chí là bí quyết Tinh Nguyên Thượng Thai cũng chia sẻ cho nàng.

Theo lý mà nói, việc Hồng Dịch tỏ ra một cách quá trịnh trọng khi nhắc tới thứ bảo vật này quả thực rất lạ lùng.

- Đây là một trong ba đại kinh thư của Đại Thiện tự, là bảo điển tu luyện thành Dương Thần, Quá Khứ Di Đà Kinh. Năm đó sở dĩ ta có thể bằng vào cảnh giới hiện hình mà giao đối với một quỷ tiên như nàng là toàn bộ nhờ vào bản kinh thư này! Lẽ ra ta định rằng đến khi tu luyện vô địch thiên hạ thì mới một lần nữa lấy ra bộ kinh văn này. Thế nhưng bây giờ nàng lại mang bí quyết tối cao của Thần Tiêu đạo truyền lại cho ta, ta cũng không thể giữ lại ý định ban đầu nữa, coi như là mang quỳnh dao báo đáp lại nàng.

Hồng Dịch mang bản Quá Khứ kinh nắm trong tay xoè ra, đặt trên bàn. Bản kinh văn trải ra trên mặt bàn, nhất thời một pho tượng đại phật vĩnh hằng bất động ngồi ngay ngắn giữa hư không, xung quanh là nhật nguyệt tinh tú, hiện ra trước mắt.

Thiện Ngân Sa nhìn thoáng qua, đôi mắt liền dừng lại.

Nàng chính là yêu tiên đã tu luyện qua ba trăm năm, kinh nghiệm đạo thuật phong phú tới mức không thể phong phú hơn.

Chỉ nhìn qua một chút liền nhận ra được bức hoạ trên bản kinh văn này đại biểu cho một loại ý chí vô cùng huyền ảo.

- Đây là...

Bằng vào định lực của một quỷ tiên, vậy mà giọng nói của Thiện Ngân Sa cũng trở nên run run.

Sau đó nàng lấy tay khẽ dụi dụi mắt, tưởng rằng mình nhìn nhầm.

- Đây chính là một trong ba đại kinh thư của Đại Thiện tự. Quá Khứ Kinh. Quyển kinh này được giấu ở bên trong một quyển võ kinh tầm thường, lần đó là ta ngẫu nhiên phát hiện ra được.

Hồng Dịch nói lại một lần nữa.

- A!!

Từ trong cổ họng của Thiện Ngân Sa phát ra một tiếng than sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén như đao, thế nhưng ánh mắt đó không đặt trên Quá Khứ kinh, mà là nhìn thẳng vào Hồng Dịch.

Hồng Dịch dùng một thứ ánh mắt dịu dàng nhìn lại nàng, từ trong ánh mắt tản ra một thứ khí độ thẳng thắng vô tư, không có chút xảo trá giảo quyệt, chẳng khác nào một thiếu niên thuần phác, toàn tâm toàn ý hiến dâng cho người yêu của mình.

Trong một khoảnh khắc này, Thiện Ngân Sa chỉ cảm thấy thần niệm của Hồng Dịch thông suốt không gì sánh được, tinh thuần không gì sánh được, dường như biến thành một làn nước mùa thu trong suốt mát lạnh, không có một chút tạp chất nào, có nét phảng phất giống như trẻ sơ sinh.

Tại thời điểm này, cả thể xác lẫn tâm hồn của Hồng Dịch tinh thuần vô cùng, không có nửa điểm gian trá xảo quyệt nào cả.

Trong nháy mắt, thần hồn lực của Hồng Dịch dường như tăng lên không ít, tu vi tiến thêm một bậc nữa.

- Phù!

Thiện Ngân Sa nhắm đôi mắt lại, dường như là khẽ khàng nghỉ ngơi một chút, sau đó thở ra một hơi thật dài.

- Tâm thần của ta suýt chút nữa thì thất thủ rồi. Hồng Dịch, thiếu chút nữa là chàng phá hỏng đạo tâm của ta đấy!

Đúng vậy, khi nãy, lúc nàng vừa nhìn thấy Quá Khứ kinh, tâm thần đột ngột thất thủ, đạo tâm gần như bị phá huỷ.

Tuy nhiên Thiện Ngân Sa dù sao cũng có tu vi cao thâm, chỉ trong chốc lát liền ổn định được thần niệm của bản thân. Nàng cũng không cầm lấy quá khứ kinh, cũng không nhìn vào bản kinh văn này nữa.

- Hồng Dịch, chàng thu lại đi, đợi ta bình ổn được tâm tư của bản thân, khi đó sẽ xem lại bản kinh văn một lần nữa. Một khi tâm tư không ổn định được mà cứ miễn cưỡng tu luyện bản kinh thư vô thượng này, e rằng sẽ tẩu hoả nhập ma mà chết. Đạo càng cao, ma cũng càng cao. Kinh thư càng cường đại, pháp quyết càng cao thâm thì tâm mà cũng càng lớn.

Thiện Ngân Sa lại có thể không vội vàng với tới xem quan, mà thu liễm bản thân lại.

Hồng Dịch cũng cảm thấy rùng mình, hắn biết được thần hồn của Ngân Sa cũng đã trấn định được trở lại.

Năm đó, khi bản thân có được Quá Khứ kinh, hắn cũng không nóng lòng luyện tập cũng như xem qua, mà là cất đi, sau đó thắp hương, tắm rửa, chờ cho tâm tình bình tĩnh trở lại rồi mới bắt đầu xem qua.

Càng là trọng bảo thì càng phải cẩn thận tỉ mỉ. không thể lộ sự vui sướng hoan hỉ trên khuôn mặt, đây chính là đạo lý thực dụng nhất của người đọc sách.

- Đúng vậy, vô thượng kinh điển, tâm tình không bình tĩnh, thần niệm trong đầu không phẳng lặng như mặt nước, thì không thể nào xem qua được.

Hồng Dịch chớp chớp đôi mắt, thu Quá Khứ kinh lại, rồi vung tay lên, bản vô thượng kinh thư này liền bay thẳng về phía Thiện Ngân Sa.

- Nàng thu lại đi. Đã là đạo lữ, sau này chúng ta còn hẹn ước trăm năm, ngày tháng còn dài, đến tận lúc này ta mới cảm thấy thực sự thoải mái.

Hồng Dịch mang Quá Khứ kinh xuất ra bên ngoài, cả người liền cảm thấy dễ chịu thoải mái không gì sánh được, giống như vừa hoàn thành một kiên công đức vô cùng lớn lao.

Phực!

Thiện Ngân Sa nhìn thấy Quá Khứ kinh bay tới, nàng cũng không đưa tay ra tiếp lấy mà là chụp lấy một trảo. Một đoàn thuỷ lôi loáng thoáng xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng rồi phóng ra chùm lên Quá Khứ kinh, sau đó thuỷ lôi xoắn lại dữ dội, dường như muốn nghiền nát bản kinh văn này thành từng mạnh vụn.

- Ngân Sa, nàng làm gì vậy?

- Quyển kinh văn này trăm triệu lần không thể tồn tại trên thế giới này. Chàng xuất ra chân hoả của bản thân đi. Chúng ta dùng nước lửa kết hợp để huỷ diệt triệt để bản kinh văn này! Pho tượng đại phật trên kinh thư ta vừa rồi đã dùng thần niệm khắc ghi lại trong óc, kinh văn còn lại sau này chàng nói cho ta cũng được.

Hai tay của Thiện Ngân Sa vung lên, khối thuỷ lôi xoay chuyển càng dữ dội hơn, xé nát Quá Khứ kinh thành từng mảnh.

Nhìn thấy Hồng Dịch dường như muốn ngăn cản, Thiện Ngân Sa lại nói:

- Tất cả các bí quyết tối cao đều là lấy miệng truyền miệng, lấy tâm truyền tâm, chưa từng có pháp quyết nào ghi lại trên giấy. Ngay cả Thái Thượng Đan Kinh của Thái Thượng đạo cũng vậy, những bí quyết ghi lại trên giấy cũng không hoàn toàn đầy đủ, mà là do thánh nữ và giáo chủ khắc ghi ở trong lòng. Phàm là những bí quyết tối cao ghi lại trên giấy đều khiến cho trời cao đố kỵ! Sẽ gặp phải sự rình mò vô cùng vô tận! Đại Thiện Tự chính là vì ba quyển đại kinh thư này mà gặp nạn huỷ diệt. Hai người chúng ta nếu như mang quyển kinh này xuất ra trên thế gian, thì sẽ lập tức gặp nhiều tai hoạ. Trên thế giới này, người nhận thức được Quá Khứ kinh tuy rằng không nhiều lắm thế nhưng cũng không phải là ít! Hơn nữa ta dám khẳng định rằng đó đều là các tuyệt đỉnh cao thủ, là những nhân vật mà hai người chúng ta không thể chống lại được.

- Không sai, bí quyết tối cao quả thật đều là dùng miệng truyền miệng, dùng tâm truyền tâm. Một khi ghi lại trên giấy sẽ khiến cho bản thân luôn luôn bị dòm ngó chú ý, khiến cho trời cao đố kỵ! Kinh văn trên quyển kinh thư này vô cùng đa dạng, ngụ ý thâm ảo, ta tuy rằng đã tu luyện thành, thế nhưng cũng không luyện đến cảnh giới cao nhất, còn phải tìm hiểu nhiều. Tuy vậy nếu giữ lại quyển kinh văn này, lỡ một khi xảy ra chuyện gì, bị người khác nhìn thấy thì lập tức sẽ lâm vào đại hoạ huỷ diệt. Chúng ta lần này đến Mãng Hoang tìm bảo vật, khi đó sẽ nói lại cho nàng đoạn kinh văn này, hai chúng ta cùng nhau tìm hiểu. Bây giờ tâm tình của ta cũng khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu, không cần xem qua nữa.

Hồng Dịch thấy tâm tư của Thiện Ngân Sa vô cùng tỉ mỉ cận thận, lúc có được Quá Khứ kinh lại có thể không cần xem kỹ quá, liền lập tức huỷ đi. Đến lúc này hắn mới biết được thần hồn của Thiện Ngân Sa quả thật kiên định không gì sánh được, biết mình biết người, tinh tế nhẵn nhụi tựa như tơ lụa.

Nữ tử như vậy mới chính là người bạn đồng hành tốt nhất, l à sự lựa chọn tốt nhất để cùng mình bước chung trên con đường đời mênh mông mịt mù.

Tâm niệm khẽ động, Hồng Dịch liền vung hai tay lên. Thần niệm trong đầu tản ra, trong hư không bỗng ngưng tụ một ngọn lửa trắng rừng rực cháy, sau đó va chạm cùng một chỗ với thuỷ lôi của Thiện Ngân Sa. Nước lửa tưong hỗ quấn vào nhau, hai đại cao thủ quỷ tiên hợp nhất, vận dụng đạo thuật công kích dữ dội.

Luyện hoá đủ nửa canh giờ, một trong tam đại kinh thư của Đại Thiện Tự, Quá Khứ Kinh, cuối cùng cũng biến thành một làn khói xanh vô hình, biến mất trong thế giới này.

Từ nay về sau, Quá Khứ kinh thực sự đã trở thành quá khứ rồi.

- Chậc! Vốn tưởng rằng ba ngày tu luyện này, tinh thần của chúng ta trở nên hoàn hảo, đủ khả năng tiến về Mãng Hoang. Thế nhưng chàng lại đưa cho ta một thứ đồ như vậy khiến cho thần niệm của ta lúc này cảm thấy bất an, đạo tâm lay động, một khi gặp Hắc Lang Vương, đơn được đả đấu, e rằng sẽ không phải là đối thủ của hắn. Ta chắc phải tốn một ngày một đêm nữa để trấn áp đạo tâm, chàng hộ pháp dùm ta, cũng không nên đề cập tới bất cứ sự tình gì về Qúa Khứ kinh nữa nhé.

Sau khi huỷ diệt Quá Khứ kinh xong, Thiện Ngân Sa liền ngồi xuống, lắc đầu.

- Quyển vô thượng kinh thư này không ngờ lại có thể nằm trong tay của chàng. Ta thật sự là không ngờ tới. Chậc, tâm tưởng của chàng thì hồi phục được rồi, còn lòng ta lại không yên ổn chút nào. Không biết một ngày một đêm có thể trấn áp được không nữa.

- Ta sẽ hộ pháp cho nàng.

Hồng Dịch ngồi xuống. Lúc này trong lòng hắn bình an vô cùng, không giống như nửa khắc trước đây, đồng thời hắn cũng cảm thấy lòng tin chiến thắng được Hồng Huyền Cơ mạnh mẽ chưa từng có.

Cho dù Hồng Huyền Cơ có thành nhân tiên, thậm chí là sau này đạt tới cảnh giới phấn toái chân không thì Hồng Dịch cũng cảm thấy mình có khả năng chiến thắng được hắn.

- Hồng Huyền Cơ ngươi sinh ra vốn là kẻ vô tình vô nghĩa, lừa gạt mẫu thân, chiếm đoạt công pháp Thái Thượng đạo!Chẳng khác nào thiên đạo vô tình, về điểm này ta cũng không thể làm gì khác được. Thế nhưng ngươi lại mang bức tranh hoa mai treo tại vị trí quẻ càn trên tường, chứng tỏ rằng trong lòng còn có tình, như vậy không phải đầu đuôi không thống nhất sao? Ý niệm chẳng phải chưa được tinh thuần sao? Như vậy sao có thể đạt tới nhân tiên được? Nhân tâm không có ngăn trở, đó mới chính là gốc rễ. Nhân tâm bị cản trở, thì cho dù mang toàn bộ lục đại thánh địa tập hợp lại cũng không thể bằng đạo thuật của viễn cổ thánh vương được.

- Hồng Huyền Cơ, nếu như ngươi có thể nhìn ra tâm chướng, thì hẳn sẽ phải thiêu huỷ bức tranh đó. Như vậy mới thực sự là kinh khủng. Không biết ngươi có đốt được bức tranh đó hay không?

Hồng Dịch bỗng nhớ tới bức tranh treo ở trong thư phòng của Hồng Huyền Cơ.

Ý niệm này chỉ chợt loé lên trong đầu của hắn. Lúc hắn ngồi xuống liền thi triển đạo thuật bảo vệ Thiện Ngân Sa, để giúp nàng trấn áp thần hồn.

Hắn mang Quá Khứ kinh đưa cho Thiên Ngân Sa, ý định ban đầu là muốn tăng cường thực lực của hai người. Những tuyệt đại cao thủ như Khổng Tước vương, Thiên Xà vương, đều đã có mặt trên biển, nếu như không tăng cường thực lực thì không có chút cơ hội nào đoạt được Càn Khôn Bố Đại.

Không ngờ rằng hành động này lại khiến cho đạo tâm của Thiện Ngân Sa thất thủ, đây cũng là điểm sai sót của Hồng Dịch.

Một ngày một đêm trôi qua.

Thiện Ngân Sa vận chuyển thần hồn, trấn áp thần niệm suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đứng dậy.

Hiện giờ, đêm đen gió lớn.

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cùng đi tới bờ biển, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên vận đạo thuật, dùng âm phong tương hỗ lẫn nhau, nâng thân thể đối phương lên. Âm phong bất thình lình vọt lên cao, khiến cho thân thể bay vút lên trên mặt biển, nhanh chóng phóng ra ngoài khơi!

Tiến về Mãng Hoang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.