Dương Thần

Chương 249: Sấm Rền Gió Cuốn!



- Hồng huynh, lời nói này của huynh đệ, bổn phủ không dám đồng ý!

Nghe thấy lời này của Hồng Dịch, hàng lông mày của vị "thiết huyết tuần phủ" càng lúc càng nhíu lại, sau đó nói:

- Nếu như cứ để cho đám tà giáo suốt ngày mê hoặc những bách tính này, thì chỉ cần đầu mùa xuân năm sau, có lẽ những bách tính bị chúng mê hoặc sẽ khăng khăng một mực đi theo bọn chúng, hôm nay, một kẻ ăn mày hiền lành lương thiện, sau khi được bố thí bát cháo, tấm áo vải bông, thì sau này thậm chí sẽ trở thành nòng cốt trong giáo hội bọn chúng! Nếu cứ để cho bọn chúng tuyên truyền tôn giáo ở xung quanh, lực lượng phát triển mạnh thì cả Ngô Uyên tỉnh có lẽ sẽ lập tức nát rữa! Đến lúc đó sẽ càng có nhiều bách tính bị chết! Huống chi hiện giờ tuyết rơi càng lúc càng nhiều, cho dù có tiền cũng khó có thể điều động phân phát lương thực, mà sử dụng tiền lương trong kho cứu trợ thiên tai cũng cần phải có ý chỉ của triều đình. Hiện giờ triều đình còn chưa hạ thánh chỉ tới, ta cũng không hề có bất cứ biện pháp nào.

Lúc đầu lời lẽ của Hầu Khánh Thần còn có chút nghiêm nghị, thế nhưng càng về sau càng trở nên nhẹ nhàng. Vị "thiết huyết tuần phủ" này tính cách kiêu ngạo, thủ đoạn cứng rắn, là nhân vật lớn một phương, quản lý cũng vô cùng nghiêm khắc. Vốn Hồng Dịch thật ra là cấp dưới, chức tước thua hắn rất xa, trên lễ pháp thì có thể tùy tiện khiển trách.

Thế nhưng bây giờ Hồng Dịch dù sao cũng có bản lĩnh cao cường, pháp lực khôn cùng, hơn nữa vừa rồi lại mới cứu hắn một mạng. Về thực lực hay tình cảm đều không có gì phải nói cả, vì vậy hắn càng nói, ngữ khí cũng càng trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Quan phủ làm không tốt, tà giáo lại làm tốt, bách tính tự nhiên là muốn nghe the tà giáo, có được dân tâm là có được thiên hạ mà.

Hồng Dịch phất tay một cái, cũng không để tâm đến thái độ của Hầu Khánh Thần. Bọn họ cũng không phải xa lạ gì, ý kiến tuy không hợp nhưng giờ cũng đều đi trên một con thuyền. Huống chi tranh luận lúc này của hai người đã đụng chạm đến học vấn, đây là nhận thức trên phương diện đạo lý "nhân nghĩa".

Hồng Dịch và Hầu Khánh Thần có chính kiến khác nhau, một người muốn lập tức phát binh hủy diệt sào huyệt của tà giáo, một người muốn trước hết cứu trợ thiên tai, phát lương, phát quần áo cho bách tính.

Chính kiến liền không hợp nhau.

- Hồng huynh!

Hầu Khánh Thần nghe thấy những lời này của Hồng Dịch, bên trong có chút mùi vị của 'đại nghịch bất đạo', vì thế thanh âm không khỏi lớn hơn một chút, cũng không phải là khiển trách mà là sợ lời này truyền ra ngoài, gặp phải tai họa.

- Hồng huynh, lời này của huynh, ta nhất định phải kiên quyết bác bỏ. Huynh đệ sao lại mang triều đình so sánh với tà giáo như vậy được.

Hầu Khánh Thần công minh liêm khiết nói một câu.

- Không phải là bài xích. Chúng ta đều tự có nguyên tắc làm việc của mình. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đạo lý, mà phải xem nắm tay của ai to hơn. Ta bây giờ đạo thuật cao thâm, pháp lực thông huyền, cho nên Hầu huynh không nên cùng ta tranh luận nữa, tốt nhất là nghe theo đề nghị của ta mà thi hành đi. Trời đất bao la, đạo lý có lẽ là lớn nhất, thế nhưng cuối cùng nắm đấm mới là đạo lý chân chính.

Hồng Dịch lại phất tay một lần nữa, cản lại Hầu Khánh Thần tiếp tục nói.

- Nắm đấm cũng coi là đạo lý sao?

Nghe thấy câu này của Hồng Dịch, Hầu Khánh Thần cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

- Tất nhiên, hơn nữa đây là thứ đạo lý rất cứng rắn, rất thực tế đấy, là nền tảng của tất cả đạo lý. Không có thứ đạo lý này thì tất cả đạo lý trên đời đều không thể áp dụng được.

Hồng Dịch nghiêm mặt nói.

- Hầu huynh bây giờ là tuần phủ. Huynh đệ ta và ngươi cấp bậc chênh lệch rất nhiều, thế nhưng huynh vẫn phải nghe theo lời của ta, chính là do nguyên nhân này đấy.

- Ta nói nghe theo lời của Hồng thế huynh lúc nào vậy?

Hầu Khánh Thần ngạc nhiên hỏi.

- Được rồi. Chúng ta thương lượng về vần đề tiền lương thực đi. Hầu thế huynh, huynh là xuất thân là tiến sĩ, học vấn tinh thâm, văn chương tài hoa xuất chúng, nhất là đạo kinh tế cũng rất tinh thông. Về điểm này ta rất là bội phục. Thế nhưng bây giờ nếu như tàn sát bừa bãi tà giáo thì bản thân huynh cũng khó có thể bảo toàn, vì thế không nên cùng ta tranh luận về phương diện học thuật nữa. Nói tóm lại chúng ta đều là người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, không nên bởi vì chuyện này mà làm sứt mẻ tình cảm nữa.

Hồng Dịch cười cười, dùng một loại ngữ khí xem thường, khống chế mọi cục diện trong tay, nói.

- Mặc dù thế huynh không tình nguyện, cũng không bằng lòng thừa nhận, nhưng hãy nghe ta đi, không nên vì thể diện mà giằng co mãi nữa. Ta có hai việc cần làm. Thứ nhất! Thế huynh nhanh chóng sai người dùng khoái mã triệu tập sĩ thân toàn tỉnh, mời bọn họ quyên góp tiền lương thực cứu trợ thiên tai, tất nhiên đấy chẳng qua chỉ là như muối bỏ biển mà thôi, thế nhưng cũng có thể che dấu được mắt người đời. Chỉ cần huynh mở mấy kho thóc lớn, ta sẽ cho người mang đến mười vạn gánh gạo tinh chất bỏ vào, có thể cứu trợ thiên tai cho bách tính một tỉnh. Thứ hai! Cùng lúc khi huynh cứu trợ thiên tai thì huynh mang binh quyền của bát doanh giao cho ta, để cho thủ hạ của ta thu xếp mọi chuyện!

- Chỉ có hai chuyện này thôi. Huynh đứng ra cứu trợ thiên ta! Ta đứng ra hưng binh sự!

Hồng Dịch sau khi nói xong, thân thể khẽ ngồi xuống ghế, dựa lưng về phía sau, lộ ra bộ dáng giống như nắm hết mọi chuyện ở trong tay.

- Triệu tập sĩ thân toàn tỉnh để quyên góp tiền lương thực? Điều này quả thật chẳng khác nào muối bỏ biển. Đám địa chủ, thân sĩ cường hào kia, mặc dù trong nhà tích trữ lương thực chất thành núi, thế nhưng bọn chúng đều là những kẻ vắt cổ chày ra nước. Hiện giờ trời đổ tuyết đầy đường, lương thực càng lúc càng tăng giá, bọn chúng là những kẻ keo kiệt vô cùng, ngay cả bổn phủ cũng không làm gì được. Hơn nữa cũng không thể vô duyên vô cớ tịch thu gia sản của bọn chúng được. Còn nữa, huynh đệ lấy ở đâu ra mười vạn gánh gạo tinh chất vậy?

Hầu Khánh Thần nghi hoặc nói.

- Chuyện này không cần huynh phải quan tâm nhiều như vậy. Nói tóm lại là ta có thể dùng ngũ quỷ vận chuyển, mang đến cho huynh. Tuy nhiên chuyện này huynh cũng không được tiết lộ nửa lời ra ngoài. Triệu tập sĩ thân cả vùng chẳng qua cũng chỉ là để che dấu tai mắt người đời mà thôi. Dù sao dùng đạo thuật để làm việc, nếu như truyền đến tai triều đình thì ngay cả vị trí của huynh cũng không ổn đỉnh, thậm trí còn có thể làm ảnh hưởng đến vương gia cũng chưa biết chừng!

Hồng Dịch cũng không hề lo lắng đến việc bản thân lấy mười vạn gánh gạo tinh chất từ trong Càn Khôn Bố Đại bị Hầu Khánh Thần tiết lộ ra ngoài. Hồng Dịch dám chắc hắn sẽ biết giữ mồm giữ miệng, dù sao loại chuyện vận dụng đạo thuật cứu trợ thiên tai, rất nhiều triều đại cũng rất kiêng kỵ loại chuyện này.

Trong sử sách trước đây, có rất nhiều đạo sĩ trong lúc xảy ra lũ lụt liền thi triển đạo thuật chặn nước, cứu trợ dân chúng, thế nhưng trong nháy mắt lại bị triều đình truy bắt.

Triều đình sợ chính là loại "yêu nhân" vận dụng tà thuật thu lấy dân tâm như vậy.

Nếu như Hầu Khánh Thần truyền ra ngoài thì ngay cả cái mũ quan trên đầu cũng không giữ được.

- Huynh đệ còn muốn binh quyền của bát doanh sao? Chuyện này để ta suy nghĩ kỹ lại đã.

Hầu Khánh Thần đối với chuyện Hồng Dịch "biến" ra mười vạn gánh gạo tinh chất cũng không hỏi nhiều nữa, hắn hiểu rất sâu sắc về sự lợi hại của Hồng Dịch, có nhiều thứ biết càng nhiều ngược lại càng bất lợi.

Tuy nhiên về chuyện Hồng Dịch muốn nắm binh quyền thì hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

Bát doanh binh mã của Ngô Uyển tỉnh, bốn ngàn thiết kỵ, tùy tiện đưa vào tay người khác, chuyện này tất nhiên phải suy nghĩ thật kỹ.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không quan tâm đến Hầu Khánh Thần đang suy nghĩ điều gì, hắn liền hô lên một tiếng.

- Thiết Trụ, ngươi vào đây!

- Vâng!

Trầm Thiết Trụ mặc đấu bồng bằng da sói, tay cầm một cây phương thiên họa kích bằng tinh cương, trông chẳng khác nào một thiên thần, khi bước vào cả phòng ốc như khẽ rung lên.

- Ngươi cho người đi theo Hầu đại nhân hành sự, đồng thời mang theo quan lại đi đến binh doanh ngoài thành của Ngô Uyên tỉnh, điều động năm mươi thiết kỵ, đi tới Phách huyện, cùng thương lượng với huyện lệnh của Phách huyện, nói rằng quan phủ đang cùng các giáo đàn hợp tác, cứu trợ nạn dân thiên tai. Nếu như đợt tuyết lớn này không có bất cứ người nào chết rét, chết đói thì từ này về sau hai đạo giáo Vô Sinh đạo, Chân Không giáo có thể tùy ý truyền giáo ở Ngô Uyên tỉnh, tuyệt đối không truy nã.

- Tiểu Mục, muội vào đây! Muội cũng mang theo thủ lệnh của Hầu đại nhân, lĩnh năm mươi thiết kỵ, đi đến Châu huyện, Lôi Liệt và Tinh Nhẫn hòa thượng cùng đi theo phụ giúp!

- Xích Truy Dương, huynh cũng mang theo năm mươi thiết kỵ, đến Ngô huyện!

- Chu đại tiên sinh, tiên sinh đến Hằng huyện!

- Sơn Khâu, ngươi mang theo hai ngân sa võ sĩ, năm mươi thiết kỵ đến Ôn huyện!

- Văn Phi Yên, ngươi mang hai ngân sa võ sĩ, năm mươi thiết kỵ, đế Uyên huyện!

Từng thủ hạ thân tín của Hồng Dịch bước vào, xếp thành một hàng, ai ai cũng có thân thủ cao thâm khó lường. Hầu Khánh Thần thấy vậy cũng phải há hốc cả mồm, vị "thiết huyết tuần phủ " này cũng bị Hồng Dịch trong nháy mắt bộc phát thực lực dọa cho sợ ngây cả người.

Hơn nữa từ miệng của Hồng Dịch phát ra một loạt tên của các đơn vị hành chính của Ngô Uyên tỉnh. Điều này chứng tỏ hắn nắm rất rõ phân bố địa lý của Ngô Uyên tỉnh, tất cả đều tường tận như trong lòng bàn tay.

Chưa đến thời gian một chén trà, bố trí của toàn phủ, hơn mười huyện đều được Hồng Dịch phái người cùng binh mã đi đến.

- Chú ý, mọi người nhất định biểu hiện sao cho giống với việc quan phủ chuẩn bị cùng tà giáo hợp tác. Sau khi đến các huyện, cùng huyện lệnh thương lượng, rồi cùng các đầu mục của những giáo đàn ở đó nói chuyện. Lúc cứu trợ thiên tai xong thì lập tức âm thầm bắt những đầu mục đó lại. Nhớ kỹ rằng, phải âm thầm bắt! Không được để cho dân chúng biết được!

Hồng Dịch sau khi phân phó xong liền hỏi lại thủ hạ của mình:

- Mọi người hiểu ý của ta chứ?

- Đây là công tử muốn binh bất yếm trá, trước hết muốn dẫn dụ đầu mục các giáo đàn lộ diện, sau đó âm thầm hành sự phải không? Hầu đại nhân bị tà giáo đánh trọng thương, hiện giờ đám tà giáo này lộng hành ngang ngược, Hầu đại nhân thể hiện thái độ như vậy khiến cho đám đầu mục tà giáo này cho là Hầu đại nhân thật sự nương theo chiều gió.

Ánh mắt của Chu đại tiên sinh lóe lên.

- Không sai, tà giáo muốn phát triển thì nhất định phải dựa vào quan phủ, tiếc là Hầu huynh lại quá cứng rắn. Bây giờ ta ném ra miếng mồi này, bọn chúng không thể không dính câu được! Ta nhấn mạnh một lần nữa, đám đầu mục tà giáo kia không được công khai bắt trước dân chúng, bằng không những giáo đồ sẽ gây rối, chỉ cần sơ xảy một chút là toàn tỉnh thành một mớ bòng bong ngay! Mọi người trong lúc hành sự có thể tự cân nhắc chừng mực. Đồng thời cũng phải phối hợp với các huyện lệnh thật tốt! Nhớ kỹ rằng, những vị huyện lệnh kia cũng có thể bị tà giáo cài người vào trong đó, phải tra ra rõ ràng! Sau đó bắt lấy tất cả!

Hồng Dịch nói.

- Công tử đúng là hào kiệt trong loài người. Tác phong hành động như sấm rền gió cuốn, thế nhưng Hầu đại nhân dường như vẫn còn đang cân nhắc thì phải?

Chu đại tiên sinh nói.

- Không sao!

Hồng Dịch hắc hắc cười, từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh bàn, trải giấy ra, cầm khối mực mài xuống, sau đó cầm lấy đại ấn tuần phủ của Hầu Khánh Thần ấn mạnh xuống, ở trên trang giấy trống không xuất hiện một dấu đại ấn đỏ tươi màu chu sa.

- Hầu huynh, ta giúp huynh mài mực xong rồi, ấn cũng giúp huynh hạ xuống rồi, mời huynh viết thủ lệnh nào.

Sau khi làm xong hết tất cả mọi việc, liền đưa tay ra, hướng về Hầu Khánh Thần nói.

- Hồng huynh, quả thực vương gia có được sự trợ giúp của huynh đệ, chỉ sợ rằng sau này rất có hy vọng đăng vinh đại bảo, quân lâm thiên hạ. Đã như thế, ta cũng chỉ còn cách nghe theo lời của huynh đệ thôi.

Đầu tiên Hầu Khánh Thần còn cười một cách bất đắc dĩ, sau đó liền ha ha cười lớn lên, rồi ngồi xuống vào bàn, lần lượt viết một loạt văn thư thủ lệnh. Tiếp theo Hồng Dịch cầm những thủ lệnh này đưa cho thủ hạ của mình. Một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên, toàn bộ thủ hạ đều phóng nhanh ra ngoài, đi cùng bọn họ tất nhiên còn có quan lại dưới trướng của Hầu Khánh Thần.

- Được rồi! Hầu huynh, mấy ngày tới ta sẽ ở bên cạnh huynh. Huynh đứng ra gặp mặt các sĩ thân, phú hào, ra lệnh cho bọn họ xuất tiền lương thực đi. Có ta ở trong thành của Ngô Uyển tỉnh này, cho dù hai đại giáo chủ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo đích thân đến đây cũng không thể làm gì được huynh.

Hồng Dịch trở lại chỗ ngồi, ngạo nghễ nói.

Thấy Hồng Dịch khoan thai tự đắc, nói vài ba câu, tác phong sấm rền gió cuốn, sắp xếp tất cả mọi chuyện vô cùng kín kẽ, giọt nước cũng không lọt, không ngờ vừa muốn một lần hành động mang binh quét sạch tà giáo, đồng thời còn muốn lợi dụng tà giáo cứu trợ thiên tai. Kể cả là một nhân vật bàn tay sắt như Hầu Khánh Thần cũng không nhin được phải giơ một ngón tay cái lên.

- Quả là hào kiệt cứu tế thế nhân, ta thẹn không bằng được!

- Hầu huynh quá khen!

Sau khi ngồi xuống, thần niệm của Hồng Dịch liền vận chuyển. Một luồng gió dương cương đột nhiên bay ra ngoài, phân hóa thành mười mấy luồng khác nhau, rồi lặng lẽ bám vào phía sau thủ hạ của mình.

Tà giáo hoành hành, trong đó có một vài nhân vật hơi lợi hại. Đội thủ hạ này của hồng Dịch, mặc dù ai ai cũng tinh hãn, không sợ chút tà pháp, nhưng nếu như gặp phải cao thủ chân chính thì sợ rằng khó có thể ngăn cản được. Hồng Dịch phân ra thần hồn ý niệm bám lên trên người bọn họ, chính là âm thầm giúp bọn họ chống lại tà pháp, khi gặp phải cao thủ chân chính, Hồng Dịch sau khi cảm nhận được thì thậm chí có thể xuất ra chân hồn bay đến.

Nhất là bên cạnh Tiểu Mục còn có Tinh Nhẫn hòa thượng đi theo. Có vị võ thánh này bên cạnh, kể cả là quỷ tiên cũng không chiếm được bất cứ tiện nghi nào.

Hơn nữa đám thủ hạ của hắn cũng không thiếu vũ khí có thể đối phó với thần hồn. Ví dụ như Đào Thần Diệt Hồn tiễn mà bọn họ mua được ở Thần Phong quốc, đây chính là những mũi tên được luyện chế tử đào mộc rồi được pháp chú gia trì lên, có thể gây thương tổn cho thần hồn.

Huống chi, Hồng Dịch nhân cơ hội này còn có thể xem xem thủ hạ của mình hành sự ra sao, có thể độc lập tác chiến hay không?

Nếu chỉ có vũ lực thôi thì không được, còn phải đa mưu túc trí, có khả năng độc lập làm việc thì mới là trợ thủ đắc lực.

Sau này về đến Ngọc kinh, loại chuyện minh tranh ám đấu còn rất nhiều, lần hành động này ở Ngô Uyên tỉnh coi như là một lần rèn luyện vậy.

- Tối thiểu là ba ngày, nhiều nhất là năm ngày, các huyện toàn tỉnh sẽ có kết quả báo lên. Ta dám chắc rằng một loạt tác động lần này có thể hủy hết tất cả đầu mục của tà giáo, thậm chí có thể khiến cho cao thủ thật sự giật dây ở phía sau phải lộ diện! Nếu như quả thật có dính líu đến thái tử, ta một khi có được chứng cớ, giao cho Ngọc thân vương, dâng lên triều đình, bắt ngay tại trận, thực sự có thể dồn thái tử vào tử địa! Trước mắt sĩ đại phu, văn võ toàn triều, cho dù hoàng thượng muốn bảo vệ thái tử sợ rằng cũng không có cớ để vịn vào.

Hồng Dịch suy tính trong lòng.

Hắn làm vậy cũng như đả thảo kinh xà, dọa rắn chạy ra khỏi ổ, có thể nhất cử tóm gọn, mang về Ngọc kinh. Huống chi lần động cỏ này lại mượn danh nghĩa của Hầu Khánh Thần, bản thân không hề lộ ra ngoài.

Quả nhiên, một ngay sau khi Hồng Dịch phát lệnh ra, mấy chục phong mật tín từ các địa phương bí mật bên trong Ngô Uyên tỉnh truyền về Ngọc kinh thành, còn truyền cả về phía phủ đệ tổng đốc Trung Châu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.