Dương Thần

Chương 26: NGUY CƠ



Trên phố dài, người ngã ngựa đổ, một quanh cảnh hỗn loạn.

Rất nhiều người nỗi khiếp sợ qua đi, đều xông tới, sôi nổi bàn tán, đại đa số người đã không biết xảy ra chuyện gì, nhưng một số ít người khôn khéo nhìn Hồng Dịch, trên mặt hiển lộ thần sắc kinh nghi.

Địa phương này cách Hồng Gia Tông học đã không xa, hôm này là ngày khai giảng, rất nhiều người tới học, có thể đi vào Hồng Gia Tông Học đọc sách tự nhiên đều là gia đình quyền quý, những vị công tử cố nhiên có ăn chơi trác táng nhưng lại là hạng người có nhãn lực cao minh.

Hồng Dịch cũng không để ý tới ánh mắt những người này, đứng trên mặt đất, nhìn Vinh Bàn cùng ngựa của hắn ngã xa hàng chục bước tới đầu rơi máu chảy, trong lòng tự nhiên có một cảm giác hãnh diện chưa từng có.

“ Không tốt. Vừa mới né tránh được, tại sao phải ra tay đánh ngựa? Hiển lộ chuyện mình có võ công, nếu truyền tới phụ thân, ta sợ khó qua một cửa này mất. Bất quá biết rõ đối phương muốn khi nhục mình, không phản kích lại, ngược lại mình có vẻ sợ thì sau này chuyện tới sẽ càng lúc càng nhiều, đến lúc đó càng khó có thể tránh né được.”

Sau khi cảm giác hãnh diện qua đi, hồng Dịch cảm giác được mình đã bại lộ quyền pháp, hậu quả khó đoán.

Với tính cách của Võ ôn Hầu Hồng Huyền Cơ, trong lòng hắn cũng hiểu rõ năm sáu phần, tay nắm đại quyền nhiều năm này, bản thân lại là một tuyệt thế cao thủ, người như vậy tự nhiên không thể chấp nhận bất cứ sự nổi loạn nào, lời đã nói ra, như ván đã đóng thuyền.

Bất quá suy nghĩ một chút về đạo lý khí thế thịnh của đại trượng phu, Hồng Dịch lòng cũng yên ổn một chút.

Vỗ vỗ bụi bặm trên người, hắn giả bộ làm như chuyện bình thường, trên mặt vẫn lạnh lùng, bước chân trầm ổn như trước, hướng tới học đường đi đến.

“ Ngươi đứng lại cho ta!”

Sau lưng truyền tới tiếng gầm to sắc bén.

Hồng Dịch cũng không có quay đầu lại, giống như không phải là gọi mình vậy, giả vờ câm điếc đi về phía trước.

Ngay lúc này. Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng roi, dĩ nhiên là có người quất một roi tới mình.

Tiếng roi quất tới này rất vang, nếu như quất trúng, tối thiểu sẽ xuất hiện một vệt máu.

Hồng Dịch nghe thấy phía sau gào thét , cũng đã có phòng bị. Né tránh qua một bên, quay lưng lại, phát hiện đúng là Hồng Quế. Vẻ mặt dữ tợn, đã từ trên ngựa lao tới. Vung roi lên, hùng hổ, muốn quất roi tới mình.

“ Hồng Quế. Ngươi định làm gì!”

Hồng Dịch cũng không có e ngại. Cũng không có trốn tránh gì . Hét lớn một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào Hồng Quế. Con mắt nhìn chằm chằm vào mắt dối phương. Thần hồn tập trung lên hai mắt. Tạo ra ý niệm kéo cung bắn trên trong đầu.

Đạp! đạp!

Hồng Quế liên tiếp lùi hai bước, lại bị Hồng Dịch hét lớn một tiếng hù doạ. Ấn tượng trong lòng hắn, Hồng Dịch luôn luôn đều trầm mặc ít nói, gặp được chuyện là tránh né, bỏ đi xa xa, hôm nay tại sao lại trở lên can đảm mà tức giận như vậy.

Nhất là ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào mình, thật giống như là bộ dáng đang cầm cung bắn tên vậy, trong nháy mắt cũng có chút dọa người.

Hồng Dịch luyện cung luyện nhãn, thần hồn chăm chú vào hai mắt nhiều ngày như vậy, quan tưởng chim tước trên cây, quan tưởng ngôi sao trên bầu trời, sau đó mới dùng sức mở cung, lúc đôi mắt mở trừng nhìn người cũng ra một chút uy thế sắc bén như tiễn.

“Ở đây xảy ra chuyện gì! Ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”

Hồng Quế trên mặt hiện lên một tia đỏ tươi như máu, khiếp sợ lúc ban đầu đã qua đi, ngược lại còn phản ứng lại, trên mặt càng lộ ra vẻ dữ tợn, lấy roi ngựa trong tay chỉ vào Vinh Bàn đã không thể động đậy đang được thư đồng nâng dậy cách đó mười bước.

Ngựa cũng được dắt lên.

Mới vừa rồi mới chỉ là đánh con ngựa một chút đau đớn, chấn kinh một chút mà ngã xuống đất mà thôi.

Với công lực của Hồng Dịch còn chưa có thể đạt tới cảnh giới song quyền giết ngựa, chính là để cho con ngựa có đứng yên tại chỗ cho hắn đánh, cũng không thể một quyền mà đánh gục được, càng huống chi mới vừa rồi con ngựa chạy như điên lại đây, Hồng Dịch có thể nghiêng mình tránh né trong nháy mắt, sau đó ra tay đánh một kích là con ngựa đau nhức, đã là phát huy được thành tích tốt nhất sau khi khổ luyện ba tháng rồi.

Nếu đổi lại là hắn trước kia, khi con ngựa xông tới đây với luồn khí thế như vậy, có thể làm hắn cả kinh phải hoảng sợ mà né tránh rồi.

“ Hắn cưỡi ngựa bị sợ hãi chứ sao, trên đường cưỡi ngựa mà đấu đá lung tung lẫn nhau, hoảng sợ là việc không thể tránh khỏi, Hồng Quế, người sau này phải bảo biểu đệ mình cẩn thận, đụng vào ta thì không có chuyện gì, vạn nhất làm bị thương người, truyền ra ngoài, nói Võ Ôn Hầu phủ của chúng ta phóng ngựa đả thương người, đây là chuyện bại hoại gia phong đấy.”

Nhìn Hồng Quế, Hồng Dịch nói không nhanh cũng không chậm.

“ Mẹ kiếp thật là chó má! Tên cẩu tạp chủng do con tiện nhân sinh ra, cũng dám tỏ ra thông minh trước mắt thiếu gia hả.”

Hồng Quế bạo nộ rồi, một roi quất tới. Hắn nói như thế nào cũng không nghe Hồng Dịch, hơn nữa thân phận hắn cao quý, làm sao nguyện ý nghe Hồng Dịch giải thích?

“ Hừ!”

Đối với Hồng Dịch mà nói chuyện của mẫu thân như một cây châm đâm sâu trong lòng hắn, đối phương mắng chửi câu này làm hoả diễm trong lòng hắn sôi trào, nhưng mặt ngoài vẫn không động thanh sắc, chờ khi một roi của đối phương quất tới, tay đột nhiên xuất ra một trảo.

Hồng Quế thấy Hồng Dịch dùng tay bắt roi, khoé miệng cười âm hiểm, roi liền thu lại, đánh lừa con mắt, dưới chân đột nhiên bay lên một cước, thẳng tới bộ hạ, rất nhanh và độc.

Hồng Quế luyện qua quyền bổng, lần này trên hư dưới thật, cước lực rất hung ác.

Hồng Dịch cũng bị một chiêu lần này hù doạ làm cho hạ thân lạnh toát, may mắn hắn song tu tiên võ, ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển dời, thân thể cũng được phối hợp, một tay nhanh nhẹn đỡ một cước, cổ tay xoay ngược bắt lấy một cước kia, dùng sức kéo mạnh tới phía trước.

Phù phù! Hồng Quế ngã ngồi trên mặt đất mặt hướng lên trời, trên người dính đầy bụi bặm, công tử con nhà quyền quý đã mất toàn bộ hình tượng của mình.

Một chiêu này không phải trong Ngưu Ma Đại Lực Quyền thức, mà là Tiểu Thiên Cương Cầm Nã Thủ của Hồng Tuyết Kiều.

“ Ngươi…. các ngươi vẫn còn nhìn cái gì, không biết trên dưới!”

Hồng Quế tuyệt đối không ngờ mình lại bị tổn hại trên tay Hồng Dịch, không đứng lên, lớn tiếng kêu la.

Hồng Quế là con của bình thê hầu phủ, địa vị rất cao, theo hầu bên người có ba bốn thư đồng, còn có mấy tên nô tài đi theo nữa, vừa nhìn thấy chủ nhân bị hại, lập tức xông tới, mấy người lanh lợi tới dìu hắn đứng lên, số còn lại tập trung xắn tay áo lên.

“ Các ngươi là nô tài mà dám ra tay với chủ nhân sao?” Nhìn thấy năm sáu người xông tới, Hồng Dịch thanh âm sắc bén: “ Ta đưa tin tới phủ Ngọc Kinh, các ngươi sẽ phải lưu vong ba nghìn dặm, có tin hay không?”

Đám nô tài đang hùng hùng hổ hổ phóng tới lập tức dừng lại, hai mắt nhìn nhau, thối lui cũng không xong, tiến cũng không được.

“ Hừ!” Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, cánh tay áo vung lên một cái, bỏ lại đằng sau hai chữ “ Tiểu nhân!” rồi sải bước tiến vào học đường.

Nghe thấy hai chữ “ tiểu nhân” Hồng Quế cả người giận tới phát run lên, nhưng cũng không dám đuổi theo đánh.

“ Thiếu gia, ngài cũng đừng có tức giận, chúng ta còn có cơ hội thu thập hắn mà, ta vừa rồi thấy rõ ràng, hắn dùng chính là Tiểu Thiên Cương Cầm Nã độc môn của nhị tiểu thư, hiển nhiên, nhị tiểu thư đã len lén dạy võ công cho hắn, hắn mới dám đối đãi với ngài như thế, nghe nói Hầu gia đã không cho phép hắn luyện võ, hiện tại hắn đã lén luyện võ, người phải bẩm báo cho nhị phu nhân, làm cho nhị phu nhân kể rõ cho đại phu nhân. Đến lúc đó hắn chẳng dễ chịu được đâu!”

Ngay lúc Hồng Quế đang tức giận tới hộc máu, một người thân thể cường tráng, giống như một hậu vệ bình thường hầu chuyện.

Người hầu này, hiển nhiên đã luyện qua võ nghệ, nhãn lực cũng có chút cao minh. Không ngờ có thể nhìn ra Hồng Dịch ném Hồng Quế chính là Tiểu Thiên Cương Cầm Nã.

“Đúng đúng đúng, lần này hắn nhất định chết rồi, nhưng không phải cắt đứt chân đơn giản như vậy.”

Hồng Quế xoay người, cưỡi ngựa hồi phủ.

Mà sau khi Hồng Dịch tới học đường, rất nhiều người nhìn thấy một màn này đều âm thầm kinh hãi, lúc đọc sách, thường thường ai cũng nhìn hắn. Không ai nghĩ được, một người bình thường nhất trong hầu phủ, không ngờ cốt cách lại cứng rắn như vậy, tức giận mà dạy cho kẻ khác bài học.

Bất quá Hồng Dịch cũng không quan tâm tới ánh mắt của nhiều người, ngưng thần đọc sách như trước, nghiền ngẫm văn chương, một bộ dáng thật nhàn nhã tập trung.

Đã tới giờ giữa trưa.

Là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm, đột nhiên trong lúc đó, xông vào trong học đường là bốn năm người, đi tới trước mặt Hồng Dịch mở miệng nói: “ Dịch thiếu gia, đại phu nhân gọi người hồi phủ một chuyến.”

Hồng Dịch ngẩng đầu lên, liếc mặt một cái đã nhận ra, đây là hộ vệ trong hầu phủ, mỗi người đều là binh lính theo Hồng Huyền Cơ năm đó, thân thủ so với đám nô tài kia không biết cao hơn bao nhiêu lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.