Dương Thần

Chương 261: Ghé Thăm Phế Tích Đại Thiện Tự!



- A Dịch, huynh trở thành thần tiên rồi! Muội bây giờ cuối cùng cũng biết tại sao trên đầu những vị bồ tát, phật tổ trong tranh họa lại có tầng tầng lớp lớp các vòng hào quang rồi! Thì ra đây đều là lực lượng của hương hỏa tín ngưỡng!

Đại kim chu nhìn thấy phía sau gáy của Hồng Dịch có bảy vòng hào quang ánh sáng lấp lánh, lúc hắn bước đi còn kéo theo những chiếc đuôi ánh sáng thật dài, thấy vậy đại kim chu không nhịn được mà nhảy nhót tung tăng hoan hô, thân thể bám chặt lấy y phục của Hồng Dịch chẳng khác nào một con lười, rồi bò lên vai của hắn, đưa tay định nắm lấy bảy vòng ánh sáng này.

- Ấy! Đừng chạm vào! Bảy vòng ánh sáng này chính là những tia thần niệm cuồng nhiệt rất tinh thuần, có sức thương tổn cực lớn đối với thần hồn đấy! Muội không nên chạm vào, chỉ cần hơi sơ xảy chạm vào thì thần hồn lập tức sẽ vạn kiếp bất phục! Những vị bồ tát, phật đà, thần tiên trong tranh họa trên đầu có những vầng hào quang ánh sáng là muốn thể hiện rằng thần hồn của bọn họ rất kiên định, mọi thần niệm bên ngoài không thể xâm nhập được. Bảy vòng ánh sáng này cũng là một thanh kiếm hai lưỡi!

Hồng Dịch vội vàng ngăn lại.

Quả nhiên, lúc tay của đại kim chu hơi chạm vào bảy vòng ánh sáng, toàn thân liền chấn động, lập tức đờ người ra.

- Quá Khứ vô lượng, bản tính chân như, định!

Hồng Dịch vội vàng chỉ một ngón tay ra, ngay lập tức một pho tượng quá khứ đại phật thấp thoáng hiện lóe lên trước mặt đại kim chu. Thân thể tán loạn của đại kim chu nhanh chóng ngưng tụ trở lại.

- Thật là lợi hại! Thật là lợi hại! Muội vừa mới hơi hơi chạm vào vòng ánh sáng một cái liền cảm thấy giống như trải qua trăm kiếp luôn hồi vậy, thần hồn lập tức trở nên tán loạn. A Dịch, huynh bây giờ biến thành con nhím rồi, không chạm được vào nữa!

Đại kim chu mút mút đầu ngón tay của mình.

- Muội không tu luyện qua Quá Khứ kinh, hơn nữa muội bây giờ cũng chưa có thân thể thực sự, chỉ là thần hồn, nếu như cứ trần trụi mà tiếp xúc với những vòng ánh sáng này, tất nhiên là chịu không được rồi. Kim Huấn Nhi, khi nào muội đột phá được bình chướng sinh tử, tu luyện thành quỷ tiên, hoán đổi một thân thể thì mới có thể chạm vào được.

Hồng Dịch lắc đầu nói.

- Đáng tiếc, sinh tử bình chướng, cảnh giới quỷ tiên không phải đơn thuần là chăm chỉ tu luyện mà có thể đột phá được, còn phải có cơ duyên nữa.

Nếu như đại kim chu có thân thể thì tiếp xúc với những vòng ánh sáng này cũng không có vấn đề gì. Còn như dùng thần hồn để chạm vào những vòng ánh sáng này thì vô cùng nguy hiểm.

- Tiếc thật, nếu như biết được bản gốc của Vị Lai Vô Sinh kinh thì có thể mang bảy vòng ánh sáng này dung nhập vào trong thần hồn của bản thân, giúp cho lực lượng của thân hồn tăng lên một cách không thể tưởng tượng được. Còn bây giờ, bảy tôn thần linh này cùng lắm chỉ ngang với lực lượng của bảy đại cao thủ cấp bậc quỷ tiên mà thôi. Tuy nhiên may mà công tử Hồng Dịch cũng tu luyện qua Quá Khứ kinh nên mới có thể hàng phục được những tôn thần linh này. Quá Khứ, Vị Lai, hai bộ điển tịch này của Đại Thiện tự ta vốn là một đôi mà.

Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn thấy Hồng Dịch hàng phục được bảy tôn thần linh, mang bảy tôn thần linh này biến thành vòng ánh sáng dừng lại ở sau gáy, lúc ẩn lúc hiện, ban đầu thì gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, cuối cùng thì đột nhiên rống lên một tiếng thật to, thanh âm như sấm đánh, uy mãnh vô cùng.

- Hống! Lão bà kia! Còn không mau mau mang kinh văn của Vị Lại Vô Sinh kinh đọc ra cho ta! Còn cả pháp môn tu luyện Chân Không Đại Thủ Ấn nữa! Hừ! Điển tịch của Đại Thiện tự ta, bây giờ một lần nữa phải tập hợp lại. Bước đầu tiên để gây dựng lại Đại Thiện tự chính là phải thu gom điển tịch!

Tinh Nhẫn hòa thượng rống to một tiếng, khiến cho lỗ tai của Hồng Dịch bị chấn động rung lên ông ông, đại kim chu phải đưa hai tay bịt lỗ tai lại, mồm há hốc ra, đầu óc choáng váng.

Tiếng cự hống của võ thánh cực kỳ lợi hại, đại kim chu đứng gần đó cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Ha ha, thì ra các ngươi vốn là người của Đại Thiện tự!

Vô Sinh lão mẫu vẫn đứng ở đó cười lên điên cuồng. Bất kể là ai, thành quả khổ công tu luyện suốt mười mấy năm bị hủy đi trong chốc lát, bị kẻ khác chiếm mất thì đều lâm vào trạng thái điên cuồng như vậy.

Nhất là loại thần thông này của Vị Lai Vô Sinh kinh, thứ thần thông này không giống các loại đạo thuật khác, muốn tích góp lại thì khó khăn hơn rất nhiều.

Tu luyện những loại đạo thuật khác, chỉ cần một người lặng lẽ tìm nơi hẻo lánh, núi sâu rừng thẳm, mặc vận thần hồn, là có thể lĩnh ngộ được đạo kinh. Còn luyện Vị Lai Vô Sinh kinh thì bắt buộc phải lập giáo đàn, mê hoặc bách tính, làm một loạt các công đoạn khác nhau, hơn nữa lúc nào cũng phải phòng ngừa triều đình tiêu diệt.

Có thể nói, tu luyện Vị Lai Vô Sinh kinh khó khăn gấp trăm lần so với tu luyện đạo thuật thông thường.

Vô Sinh lão mẫu phải trải qua trăm cay nghìn đắng, tụ tập tín ngưỡng hương hỏa của hơn mười vạn bách tính, thật vất vả mới tu luyện thành bảy tôn thần linh này, vậy mà bây giờ toàn bộ để cho Hồng Dịch chiếm tiện nghi, như thế không nổi điên sao được.

Chớ xem thường bảy tôn thần linh này, bảy vòng ánh sáng này là do mười mấy vạn tín đồ thánh kính, cả ngày lẫn đêm tham bái, hơn nữa tham bái ít nhất cũng từ mười năm trở lên mới luyện thành như vậy.

Nói cách khác, bây giờ nếu như có người muốn tu luyện Vị Lai Vô Sinh kinh, trước hết phải lập giáo đàn, tuyên truyền khắp nơi, thu thập tín đồ, sau đó khiến cho các tín đồ này tôn thờ thành kính, ngày ngày, tháng tháng, năm năm đều cúng bái, cúng bái hơn mười năm thì thần niệm tín ngưỡng mới có thể ngưng tụ thành những thần linh như thế này.

Phương thức tu luyện như thế này quả thực quá tổn hao cả về thần hồn lẫn thể lực, mà lại không đạt được trường sinh bất tử, chỉ có một chỗ lợi duy nhất là thực lực rất mạnh mẽ.

- Hừ! Ta giúp ngươi tỉnh táo một chút!

Sau khi hàng phục xong bảy vòng ánh sáng, nhìn thấy Vô Sinh lão mẫu lâm vào trạng thái điên cuồng, Hồng Dịch liền vươn tay ra, khẽ chộp vào hư không một cái, ngay lập tức một vòng lốc xoáy linh hồn nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu của Vô Sinh lão mẫu, hút thần hồn của đối phương ra ngoài.

- Hả? Thì ra ngươi đã tu luyện thành quỷ tiên rồi sao! Chẳng qua là do vận dụng bảy tôn thần linh kia nên thần hồn của bản thân bị che lấp đi, từ đó tu vi bị giảm xuống rất nhiều! Ta cũng tự hỏi, thái tử là một nhân vật rất lợi hại, lẽ nào lại không có quỷ tiên dưới trướng sao?

Hồng Dịch vừa nhìn thấy thần hồn của Vô Sinh lão mẫu bị hút linh hồn qua toàn hút lên không trung, dần dần khôi phục lại sự thanh tỉnh, liền nhanh chóng dừng tay lại. Mọi người ở đây nhìn qua đều nhận thấy thần hồn của Vô Sinh lão mẫu khi khôi phục lại như cũ không ngờ lại đạt tới tu vi của quỷ tiên!

Từ đầu Hồng Dịch nhận thấy tu vi của Vô Sinh lão mẫu còn chưa đột phá bình chướng quỷ tiên, thế nhưng bây giờ sau khi hút hết bảy tôn thần linh của mụ ta thì lại nhân ra đối phương đã biến thành cao thủ quỷ tiên!

Lúc này, khi bảy tôn thần linh hoàn toàn bị hàng phục, thực sự đã tiếp xúc được với những tia thần niệm cuồng nhiệt của hương hỏa tín ngưỡng, Hồng Dịch liền hiểu hết tất cả mọi chuyện. Hắn biết được rằng Vô Sinh lão mẫu vì theo đuổi lực lượng cường đại, tế luyện bảy tôn thần linh này mà bị hương hỏa tín ngưỡng che lấp mất bản tính của bản thân, đến lúc này mới hiện rõ nguyên hình.

- Đây chính là kết quả cố gượng ép tu luyện Vị Lai kinh mà không được tu luyện qua Quá Khứ kinh! Thần niệm tín ngưỡng không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp nhận được. Các bậc tiền bối tu đạo của Đại Thiện tự chúng ta năm đó không muốn tu luyện Vị Lai Vô Sinh kinh cũng chính là vì nguyên nhân này. Bản gốc của Vị Lai Vô Sinh kinh cũng dễ tác động đến bản tính của thần hồn, huống chi là bản thiếu này?

Tinh Nhẫn hòa thượng nói.

- Kể cả mụ ta là quỷ tiên thì lực lượng cũng không mạnh, xem ra còn yếu hơn cả Yến Chân Tông, đứng trước mắt ta hoàn toàn không có lực lượng đánh trả lại.

Hồng Dịch tiếp tục chộp ra một trảo, lực lượng của linh hồn qua toàn lại lớn hơn một tầng.

- Đừng! Đừng! Ta sẽ mang Chân Không Đại Thủ Ấn, kinh văn của Vị Lai Vô Sinh kinh đọc ra! Đừng hủy đi công sức tu hành bấy lâu này của ta!

Từ trong vòng lốc xoáy linh hồn, Vô Sinh lão mẫu vùng vẫy dữ dội, truyền ra một tiếng cầu khẩn lanh lảnh.

- Xem ra ngươi chẳng phải điên khùng gì cả. Biết tiến biết lùi đấy! Quả nhiên hương hỏa tín ngưỡng có thể che lấp được thần hồn của ngươi. Nếu vậy thì dùng thần hồn của ngươi biến hóa thành kinh văn đi.

Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng, thả lòng linh hồn qua toàn.

Lúc này Vô Sinh lão mẫu cũng biết rằng đứng trước mặt Hồng Dịch, mụ ta hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào. Bất cứ sự chống cự nào đều phí công vô ích, vì vậy thần hồn liền tản ra, lóe lên, biến thành vô số kinh văn lơ lửng giữa không trung.

Những kinh văn này lần lượt sắp xếp lại thành hàng lối ngay ngắn, còn có rất nhiều hình vẽ. Ước chừng trải qua thời gian khoảng nửa bữa cơm, những kinh văn này cùng nhau tụ tập lại, từ từ rục rịch biến hóa, tạo thành một bàn tay khổng lồ.

Những hoa văn của bàn tay này so với hoa tay của bàn tay con người thì hoàn toàn khác biệt, trông dường như giống với những mạch núi khe sông, như kinh độ vĩ độ của trái đất.

- Đây chính là Chân Không Đại Thủ Ấn sao? Quả nhiên là tinh thâm vi diệu, phải mất thời gian nghiền ngẫm đây! Tuy nhiên nếu như ngươi đã thành tâm phối hợp như vậy thì ta cũng sẽ không làm khó ngươi nữa. Thế nhưng ta phải áp giải ngươi về Ngọc kinh, thương lượng qua với Ngọc thân vương rồi đưa vào triều đình làm chứng cớ chống lại thái tử.

Hồng Dịch sau khi nhìn qua kinh văn xong, liền tiếp tục vung tay lên. Một luồng ánh sáng trong suốt bao vây lấy thần hồn của Vô Sinh lão mẫu lại, rồi nhồi nhét trở lại bên trong thân thể của mụ ta.

Thần hồn của Vô Sinh lão mẫu vừa về lại thể xác, thân thể liền cựa quậy, hai mắt mở ra, Hồng Dịch ngay lập tức vung tay lên, hư ảnh của Hắc Thiên Ma Thần chợt lóe ra, trong nháy mắt dùng Hắc Ma Ô Nha trận trấn áp hoàn toàn Vô Sinh lão mẫu vào bên trong.

- Mang mụ ta ra ngoài, coi như là tù nhân, bí mật tống vào ngục! Giáo chủ của Vô Sinh đạo tới đây lại bị ta bắt được, như vậy rất có thể giáo chủa của Chân Không đạo sẽ cũng đến đây! Đồng thời bắt được hai kẻ này, cùng áp giải về Ngọc kinh là tốt nhất.

Trong lúc nói chuyện, Hồng Dịch liền bước ra khỏi Càn Khôn Bố Đại, trở lại trong phòng. Cùng lúc đó Tinh Nhẫn hòa thượng cũng lôi theo Vô Sinh lão mẫu ra ngoài.

- Hồng huynh, không ngờ huynh đệ lại có thể bắt được Vô Sinh lão mẫu! Bản lĩnh thật là cao cường! Ta vốn đang lo lắng về chuyện giáo đàn của chúng bị hủy đi khá nhiều, chứng cớ chống lại thái tử quá ít. Bây giờ thì tốt rồi, lần này cho dù thái tử không bị đốn ngã thì toàn thân cũng bê bết mất rồi.

Tuần phủ Ngô Uyên tỉnh Hầu Khánh Thần đi đi lại lại trong phòng khách ở phía tây phủ đệ, khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn.

Ngôi trước mặt hắn chính là Hồng Dịch.

Phía sau gáy Hồng Dịch lúc này cũng không có bảy vòng ánh sáng nữa. Bằng vào tu vi hiện giờ của hắn, tự nhiên là có thể thu liễm toàn bộ bảy tôn thần linh vào bên trong, không giống như Vô Sinh lão mẫu, lúc nào cũng phải mang theo những vòng ánh sáng này chạy đi khắp nơi.

- Vô Sinh lão mẫu đã bị ta dùng đạo thuật trấn áp, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh! Phải nhanh chóng áp giải về kinh thành! Tuy nhiên đây chứng cớ để chống lại thái tử, phải hết sức cẩn thận, tốt nhất huynh cứ đứng ra đại diện, ta nấp ở phía sau màn là được rồi, không cần bất cứ thứ công lao gì!

Hồng Dịch nói.

- Hôm nay ta phải lập tức lên đường. Tất cả mọi chuyện Ngô huynh cũng phải hành sự thật cẩn thận!

Nghe thấy Hồng Dịch chuẩn bị đi, Hầu Khánh Thần vội vàng nói.

- Hồng huynh phải lên đường rồi sao? Chỗ này của ta hiện giờ đang thiếu hụt cao thủ đạo thuật, mụ Vô Sinh lão mẫu kia pháp lực cao cường như vậy, lỡ một khi huynh đệ đi rồi, nếu như có chuyện gì phát sinh thì ta khó mà chống đỡ được.

- Không phải lo, ta đã báo tin cho Ngọc thân vương rồi, chắc hẳn người cũng cấp tốc phái nhân mã đến tiếp ứng cho huynh! Sự phong tỏa của thái tử với Trung Châu e rằng cũng không phong tỏa được hành động của vương gia đâu!

Hồng Dịch phất phất tay nói.

- Thế lực của thái tử rất lớn, vương gia e rằng vẫn còn phải nhờ Hồng huynh trợ giúp rất nhiều.

Hầu Khánh Thần cúi đầu suy nghĩ.

- Thế lực của vương gia cũng chưa chắc yếu kém đâu.

Ánh mắt của Hồng Dịch chợt lóe lên, nhưng hắn cũng không nói thêm điều gì, sau đó liền đứng dậy.

- Được rồi, Hầu huynh, huynh âm thầm đợi tin tức của Vương gia nhé! Ta đi trước một bước đây, không cần huynh tiễn chân đâu!

Dứt lời, Hồng Dịch khoác lên người chiếc đấu bồng do thị nữ Ngân Nguyệt đứng bên cạnh đưa tới, rồi bước ra ngoài. Ngoài sân, Truy Điện đã lặng lẽ đứng đợi sẵn ở đó, ngoài ra còn khoảng hai, ba mươi cao thủ cũng ngồi sẵn trên ngựa chuẩn bị khởi hành.

- Đi!

Sau khi lên ngựa, Hồng Dịch khẽ vỗ một cái, Truy Điện mãnh liệt phóng đi.

Mọi người lao đi như bay, vó ngựa bụi mù, trong thoáng chốc biến mất khỏi tầm mắt của Hầu Khánh Thần.

Đoàn người vùn vụt lao đi trên con đường lầy lội bùn đất. Từng luồng gió gào thét thổi phần phật qua mặt, thấp thoáng có một vài thớt ngựa đi đường bị bỏ lại ở phía sau.

- Tại sao công tử lại để Vô Sinh lão mẫu ở lại Ngô Uyên tỉnh? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Chu đại tiên sinh đang ngồi trên ngựa, quay sang hỏi Hồng Dịch.

- Ta đã mang một luồng thần hồn bám lại trên người của Vô Sinh lão mẫu, một khi xảy ra chuyện gì thì ta có thể lập tức cảm nhận được. Huống chi ta còn một chủ ý trong đầu, Chu đại tiên sinh, tiên sinh là quân sư của Hòa thân vương, tiên sinh đoán thử xem ta đang nghĩ gì nào?

Hồng Dịch cười cười, thanh âm truyền đi trong gió, ngân nga kéo dài.

- Công tử muốn nhìn qua một chút thực lực của Ngọc thân vương phải không? Mặc dù thái tử phong tỏa Trung Châu, thế nhưng Ngọc thân vương chắc hẳn cũng có thực lực đột phá phòng tuyến Trung Châu. Nếu như ngay cả một chút thực lực này mà Ngọc thân vương cũng không có thì căn bản không có tư cách đấu với thái tử.

Ánh mắt của Chu đại tiên sinh chợt lóe lên.

- Tiên sinh không hổ là đa mưu túc trí.

Hồng Dịch cười một tiếng.

- A Dịch, chúng ta lần này sẽ đi đâu đây?

Đại kim chu từ trong đấu bồng của Hồng Dịch ló đầu ra.

- Trung Châu, phế tích Đại Thiện tự!

Ba mươi con ngựa mãnh liệt phóng đi trên con đường lầy lội hướng về Trung Châu. Đoàn người từ Ngô Uyên tỉnh lao nhanh về phía dãy núi Thái Thủy sơn của Thái Khang tỉnh.

Đại Thiện tự nằm trong dãy núi Thái Thủy sơn. Mà dãy núi Thái Thủy sơn này chu vi lên tới ngàn dặm, kéo dài suốt ba tỉnh, nơi đây chính là một dải phong thủy long mạch của cả đế quốc Đại Kiền.

- Thái Thủy sơn thật là hùng vĩ! Đây chính là nơi sinh ra Đại Thiện tự sao?

Bôn tẩu suốt hai ngày, đoàn người của Hồng Dịch cuối cùng đã đến Thái Khang tỉnh.

Nhìn dãy núi hùng vĩ khổng lồ bao quanh Thái Khang tỉnh, phía xa xa là những ngọn núi cao vút trùng trùng điệp điệp, kéo dài vô cùng vô tận, thấp thoáng đâu đây còn có những đụn tuyết đọng trắng xóa chưa tan. Cảm giác đầu tiên của Hồng Dịch về dải núi này chính là khí tức hùng hậu khổng lồ tựa như một con cự long.

Tinh Nhẫn hòa thượng ngây người, si ngốc nhìn về dãy núi Thái Thủy sơn phía xa xa, môi mấp máy run rẩy, không biết đang nói những gì.

- Chúng ta đi thôi! Phế tích của Đại Thiện tự nằm ở vị trí đầu rồng của dãy Thái Thủy sơn. Đại điện năm đó nhất định vẫn còn tồn tại, chẳng qua bây giờ bị tàn phá mà thôi.

Tinh Nhẫn hòa thượng nói.

- Được rồi! Khuya hôm nay chúng ta dựng trại ở phế tích đại điện của Đại Thiện tự! Dù sao chúng ta có lượng thực, nước ngọt để bổ sung, không cần phải tìm nơi trọ lại, tốt nhất là không nên tiến vào Thái Khang tỉnh, tránh lưu lại dấu vết. Phải biết rằng tổng đốc của Trung Châu nằm trong tỉnh thành này, tổng đốc Tiết Hoàn Chân cũng rất có thể là người của thái tử!

Hồng Dịch gật gật đầu nói.

Cả đoàn người liền hướng về phía phế tích của Đại Thiện tự lao đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.