Dương Thần

Chương 268: Đối Mặt Trực Diện



Đúng vậy!

Người thân mặc cẩm y, đầu đội tử kim quan đang đứng trơ trọi trước mộ phần kia chính là phụ thân thân sinh của Hồng Dịch, thái sư triều đình Đại Kiền, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ!

Cơ thể của Hồng Huyền Cơ rất cân đối, mặt trắng như bạch ngọc, dáng dấp ước chừng chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tiêu sái mà trầm ổn, cường tráng mà không hư nhược, người bình thường vừa nhìn qua liền cảm thấy đây chính là hình tượng của một học giả đại nho từng trải, kinh nghiệm phong phú, chín chắn chững chạc.

Thế nhưng dưới con mắt của một cao thủ đạo thuật cao thâm, tinh thông phương pháp xem khí tượng như Hồng Dịch thì hoàn toàn lại khác.

Hồng Huyền Cơ đứng nơi đó, trong gió lạnh phần phật thổi, cẩm y trên người giống như được đúc bằng sắt, vẫn bất động không hề nhúc nhích.

Thứ dáng điệu này giống hệt như thần vương thống lĩnh chúng thần trong thiên địa giáng xuống nhân gian.

Hai tay của Hồng Huyền Cơ vẫn sáng bóng một cách ma quỷ như trước, phảng phất như trong đó đang nắm giữ một thứ lực lượng đáng sợ nhất thế gian.

Trong gió đêm, từ kẽ răng của Hồng Dịch rít lên ba từ lạnh như băng "Hồng! Huyền! Cơ!" Ba chữ này khe khẽ thầm thì toát ra, dung nhập vào trong gió không hề tiêu tán, tựa hồ khiến cho gió đêm thêm phần lạnh lẽo.

Hồng Dịch vừa rít lên ba từ này, bỗng nhiên cả đất trời trở nên lạnh giá hơn rất nhiều.

Những người đang đứng trên mặt đất, ai ai cũng rùng mình một cái.

Thậm chí kể cả là Thiện Ngân Sa đang đứng sóng vai cùng Hồng Dịch, thân thể mềm mại của nàng chấn động, hơi run lên, ánh mắt dừng lại trên người của Hồng Huyền Cơ.

- Hồng Dịch, ngươi như thế cũng là kẻ đọc sách sao? Chẳng lẽ không hiểu được lễ pháp sao? Tam cương ngũ thường (tam cương: vua tôi, cha con, chồng vợ; ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín) cũng không nắm rõ sao? Luân lý đạo đức không nắm rõ sao? Vì sao lại dám cả gan gọi thẳng tên của ta?

Hồng Dịch rít lên ba từ này, cả đất trời bị bao phủ bởi giá rét cùng một bầu không khí tĩnh lặng, không gian lặng ngắt như tờ, dường như qua một lúc rất lâu Hồng Huyền Cơ mới mở miệng nói.

Gió đêm càng lúc càng mạnh, tiếng gió hú gào thét tru lên từng hồi, dường như muốn xé nát cả thế gian này thành từng mảnh.

Thanh âm của Hồng Huyền Cơ rất nhã nhặn, không có chút áp lực, cũng không có chút sát khí hay ác ý nào, thậm chí cũng không thể hiện sự tức giận hay bất cứ thứ tâm tình khó chịu nào cả. Hắn bình tĩnh giống như đang dẫn dắt từng bước, từ từ dạy dỗ một nhi tử ương bướng, trong giọng nói mang theo một sự kiên trì, nhẫn nại.

Nhưng càng như thế lại càng khiến cho Hồng Dịch cảm giác trong lòng, áp lực càng lúc càng gia tăng.

Vừa nãy, trong khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy Hồng Huyền Cơ, trong lòng Hồng Dịch chẳng khác nào bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, máu huyết sôi trào dữ dội! Thế nhưng lúc này, hắn chỉ có thể bằng vào ý niệm của chính mình để làm nguội bớt tâm tình.

Thần hồn ý niệm của hắn hiện giờ cũng đủ mạnh để khống chế tất cả những phản ứng của cơ thể.

- Không ngờ lại gặp Hồng Huyền Cơ ở chỗ này. Lẽ nào hắn cố ý ở đây chờ ta? Nói như vậy thì nhất cử nhất động của ta dường như đều nằm trong lòng bàn tay của hắn? Chẳng lẽ không qua mặt được hắn sao?

Sau khi tỉnh táo khống chế mọi phản ứng của cơ thể, hai mắt của Hồng Dịch nhìn chòng chọc vào bóng người đang đứng trước mộ phần kia, trong đầu bỗng loé lên một ý nghĩ.

Tuy nói rằng Hồng Dịch khi có ý định trở về Ngọc kinh, trong lòng cũng đã sớm có chuẩn bị để đối phó với vị phụ thân Hồng Huyền Cơ này.

Thế nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, chính ngày đầu tiên khi vừa về đặt chân về Ngọc kinh, đến thăm viếng mộ phận của mẫu thân, ngay khi trước mộ phần của người lại gặp phải Hồng Huyền Cơ.

Người này vừa là phụ thân của hắn cũng là thù nhân định trước trong suốt cuộc đời này của hắn.

Có thể nói, tuy rằng Hồng Dịch sắp đặt tất cả kế hoạch một cách chu đáo, thế nhưng buổi tối hôm nay, khi nhìn thấy Hồng Huyền Cơ xuất hiện trước mộ phần của mẫu thân, lặng lẽ đứng nơi này chờ đợi, điều này quả thực khiến cho mọi dự định trong lòng của hắn hoàn toàn tiêu tan.

Vốn là Hồng Dịch dự tính rằng, sau khi về tới Ngọc kinh thành trước tiên sẽ tìm Ngọc thân vương để bàn bạc nói chuyện, thu thập tin tức về Võ Ôn Hầu phủ, tiếp đó sẽ từ từ hành động, sau khi trị Đại La phái xong sẽ chuyển sang trị Triệu phu nhân, cuối cùng mới trực diện đối đầu với Hồng Huyền Cơ!

Thế nhưng lúc này Hồng Huyền Cơ bất thình lình xuất hiện, quả thực đã phá vỡ toàn bộ những tính toán trước đó của Hồng Dịch.

- Nếu đã đối mặt như thế này! Không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!

Tất cả ý niệm xoay chuyển trong nháy mắt, tâm linh của Hồng Dịch trở nên hoàn toàn bình tĩnh, gạt bỏ tất cả mọi sự trói buộc của phụ tử luân thường, mọi trói buộc của đạo đức, thần hồn thăng hoa đạt tới cảnh giới "siêu thoát".

Đúng vậy, chính là "siêu thoát".

Trong khoảnh khắc ngay khi Hồng Dịch hạ quyết tâm chính thức đối mặt với Hồng Huyền Cơ, mọi sự ràng buộc trong tâm hồn của Hồng Dịch đều bị cắt bỏ, tất cả trở nên thông suốt, niệm niệm vô trệ, không có gì là không thể làm được. Hồng Dịch có thể hiểu rõ bản tính một cách rõ ràng như vậy, quả thực đã nắm rõ "Nhân" và "Quả" của một kiếp người, hoàn thành "công đức" của bản thân.

Ân oán của Hồng Huyền Cơ và mẫu thân của Hồng Dịch, từ trước đến giờ luôn khắc sâu trong tâm trí của hắn, nếu như không phá vỡ được quá khứ khắc cốt ghi tâm này thì tu vi của hắn cũng không thể nào tăng tiến được nữa.

Vì thế Hồng Dịch bước lên một bước, mở miệng nói

- Hừ!

Ngay khi Hồng Dịch định cất giọng nói thì một tiếng hừ lạnh truyền ra từ Thiện Ngân Sa đang đứng ở bên cạnh.

Thiện Ngân Sa là đạo lữ của Hồng Dịch, nàng cũng muốn nhân lúc Hồng Dịch viếng thăm mộ phần của mẫu thân mà bái tế một lần, đó cũng là nguyên nhân mà nàng không trở lại trong Càn Khôn Bố Đại để tu luyện.

Nghe lời này của Hồng Huyền Cơ, nàng liền bước lên, hừ lạnh một tiếng.

- Ngân Sa! Đây là chuyện của ta, tất cả hãy để cho ta tự giải quyết! Nàng mang mọi người xuống núi đi!

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Thiện Ngân Sa, Hồng Dịch vội vàng vung tay lên, chắn ngang trước mặt nàng.

- Được rồi!

Cảm nhận được thái độ cương quyết chưa từng có trước đây của Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa liền xoay người lại, mang mọi người lui xuống, đồng thời nàng cũng từng bước lui xuống núi.

Hồng Dịch biết thực lực của Hồng Huyền Cơ vô cùng thâm sâu, không thể đoán trước được, rất có thể đã đạt tới cảnh giới nhân tiên! Đạt tới cảnh giới như vậy, chỉ cần đứng trong phạm vi một nghìn bước xung quanh hắn đều cũng vô cùng không an toàn!

Kể cả là quỷ tiên cũng không có ngoại lệ!

Thiện Ngân Sa hiện giờ tuy rằng tu vi thâm hậu, thế nhưng thân thể lại ở đây, sợ rằng một khi thực sự xảy ra động thủ thì thân thể sẽ lập tức bị đánh nát, một lần nữa sẽ phải thi giải chuyển thế.

Võ thánh đã cực kỳ kinh khủng rồi, huống chi là thứ tồn tại lợi hại gấp mười lần, gấp trăm lần võ thánh như nhân tiên!

Những người hôm nay cùng đến đây với Hồng Dịch, trong đó có đại kim chu, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Xích Truy Dương, Chu đại tiên sinh, Lôi Liệt, tất cả đều là tâm phúc, thế nhưng hiện giờ tất cả mọi người không ai nói bất cứ một lời nào, ngay cả đại kim chu cực kỳ hiếu động cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ đi theo Thiện Ngân Sa xuống núi.

Đây cũng không phải là đại kim chu bỗng nhiên biết nghe lời, mà bởi vì nàng ta cảm nhận được sự kinh khủng của Hồng Huyền Cơ.

Hồng Huyền Cơ vẫn lặng lẽ bất động đứng ở đó, cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thiện Ngân Sa hay đại kim chu, hắn vẫn lẳng lặng đứng đó chờ câu trả lời của Hồng Dịch.

Tuy rằng hắn quay lưng về phía Hồng Dịch, thế nhưng Hồng Dịch không cho rằng vị phụ thân thâm sâu khó lường này lại không cảm nhận được khí tức của đại kim chu và Thiện Ngân Sa.

Hồng Dịch vĩnh viễn không bao giờ dám coi thường Hồng Huyền Cơ.

- Cương lý luân thường, đó là thứ dành cho những người có tình có nghĩa, còn đối với những kẻ vô tình vô nghĩa thì cần gì phải nói đến cương lý luân thường!

Nhìn vị thái sư Đại Kiền, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ đang lặng lẽ đứng trước một phần, tinh thần của Hồng Dịch run lên, ánh mắt loé sáng.

Từ trong cổ họng của hắn xuất ra mấy câu.

- Ta chỉ hỏi phụ thân một câu, mẫu thân ta chết như thế nào? Những lời này vốn ta định đến Võ Ôn Hầu phủ, thậm chí là lên tận triều đình, đích thân chất vấn ngươi!

Hồng Dịch đối mặt với Hồng Huyền Cơ, rốt cục cũng nói ra được những lời này.

Năm đó khi hắn bị Hồng Huyền Cơ triệu gọi vào trong nhà chính, lúc ấy hắn chỉ dám khúm núm vâng dạ, đó là do hắn không có đủ sức mạnh để duy trì đạo lý của bản thân! Hiện giờ hắn đã có sức mạnh! Có thể chính diện đối mặt với Hồng Huyền Cơ! Có thể thoải mái chất vấn.

Trong phút chốc Hồng Dịch cảm thấy dễ chịu thoải mái không gì sánh được!

- Hả!

Nghe lời này của Hồng Dịch, Hồng Huyền Cơ cuối cùng cũng phải xoay người lại, đứng mặt đối mặt với Hồng Dịch, hai người đứng cách nhau chừng hai trăm bộ, là khoảng cách của một tầm tên bay.

Ngay khi Hồng Huyền Cơ xoay người lại, Hồng Dịch bất thình lình cảm nhận thấy một cỗ áp lực vô hình đang bức bách dồn nén lên tinh thần của bản thân, tâm linh bên trong dường như đang vang lên ông ông, giống như có thứ gì đó bị đập vụn thành mảnh nhỏ.

Đồng thời đúng lúc Hồng Huyền Cơ "Hả" một tiếng, Hồng Dịch liền có cảm giác như đang đối mặt với một tiếng sấm trầm muộn từ trên trời cao giáng xuống.

Đại kim chu ở dưới chân núi đang ngước đầu lên nhìn, thì đột nhiên thân thể chấn động run lên, cả người chao đảo như sắp ngã.

- Xem ra ngươi đã biết được mọi việc. Mẫu thân của ngươi, Mộng Băng Vân, chính là thánh nữ của Thái Thượng đạo.

Sau khi "Hả" một tiếng, Hồng Huyền Cơ liền chậm rãi nói.

Trên khuôn mặt của vị thái sư Đại Kiền này vẫn không hề có chút biến hoá nào, vẫn lạnh lẽo như gió đêm, trong lúc hắn cất giọng nói, từ trong miệng không ngờ lại tản ra một luồng khí trắng.

Loại cảnh tượng này khiến cho người ta cảm thấy thân thể của hắn dường như không phải là thứ tồn tại trong khoảng không gian này.

- Đúng vậy, ta đã biết tất cả. Hiện giờ ta đangđứng trước phần mộ của mẫu thân, phụ thân, ngươi có dám đối diện với ta giải thích mọi chuyện hay không?

Giọng nói của Hồng Dịch lạnh như băng, hơi thở phát ra từ cổ họng liền hoá thành sương trắng trong làn gió đêm giá rét, sau đó lại bị thổi bay đi mất.

- Giải thích cái gì?

- Giải thích xem mẫu thân của ta chết như thế nào! Ngày ấy khi ta rời khỏi Võ Ôn Hầu phủ, ngươi đã phái Triệu Hàn đi theo ta, không ngờ hắn bị ta tóm giữ được! Ép hỏi ra rất nhiều chuyện! Mau nói cho ta biết, có phải mẫu thân ta đích thực là do Triệu phu nhân hại chết phải không! Còn ngươi! Có đúng là ngươi biết rõ chuyện này mà vẫn giả câm giả điếc, làm như không biết phải không!

Giọng nói của Hồng Dịch càng lúc càng ác liệt!

- Hồng Huyền Cơ ta, hành sự từ trước đến này chưa bao giờ cần phải giải thích trước bất cứ ai! Huống chi là với một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như ngươi!

Hồng Huyền Cơ nghe thấy từ ngữ giọng điệu của Hồng Dịch trở nên mãnh liệt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, tựa như muốn nổi giận, thế nhưng nhìn thấy mộ phận lại nhìn xuống, thanh âm chỉ hơi lớn hơn một chút, hai mắt như hai đạo thiểm điện lăng không bắn về phía Hồng Dịch!

- Hơn nữa, ngươi dám nói với ta bằng giọng điệu như vậy sao! Ngươi có còn biết đến luân thường đạo lý của phụ tử hay không! Ngươi đúng là không bằng cả giống súc vật!

- Ha ha ha ha!

Hồng Dịch nghe những lời này liền cảm thấy như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm khôi hài nhất thế gian, lập tức cất giọng cười.

- Ta ở trong hầu phủ phải chịu đựng đủ mọi sự lăng nhục, ức hiếp, lúc đấy, phụ thân, ngươi đang ở nơi nào? Ngươi tự tay dạy võ công quyền pháp cho Hồng Hi, Hồng Khang, thế nhưng lại cấm ta luyện võ! Thậm chí ngay cả sách vở ta đọc cũng đều phải tự ta ra bên ngoài mượn mà sao chép lại! Còn nữa, lúc ta tham gia khoa khảo cử nhân, ngươi đến trường thi tuần sát, vì sao lại muốn loại bỏ bài thi của ta? May mà toạ sư Lý Thần Quang còn cất nhắc cho ta! Ngươi hại chết mẫu thân của ta! Áp chế ta! Coi ta như heo như chó, nuôi dưỡng vây hãm trong hầu phủ! Hơn nữa còn cậy quyền cậy thế quấy rối đại điển của quốc gia! Ngươi xứng là một phụ thân sao! Ngươi đã không coi ta là nhi tử, thì ta cũng không coi ngươi là phụ thân! Thượng cổ thánh hiền nói: quân vương coi thần tử là tay chân, thần tử vì quân vương mà làm tâm phúc! Quân vương coi thần tử là chó ngựa, thần tử coi quân vương là quốc nhân (người bình thường trong quốc gia)! Quân vương coi thần tử là rơm rác, thân tử coi quân vương là kẻ thù! Đó là đạo lý của quân thần, phụ tử, phu thê! Quân thần đã như vậy thì phụ tử cũng như thế, ngay cả phu thê cũng không phải là ngoại lệ. Ngươi không coi ta là nhi tử của ngươi, vì sao ta phải coi ngươi là phụ thân của ta! Ngày hôm nay, đứng trước mộ phần của mẫu thân, nếu như ngươi nhận sai với mẫu thân, sau đó trở về giết chết Triệu phu nhân, mang toàn bộ công phu võ thuật của Thái Thượng đạo trả lại cho Thái Thượng đạo thì ta còn nhận ngươi làm phụ thân! Khi đó chúng ta vẫn là cha hiền con hiếu! Bằng không....!

- Bằng không thì sao?

Hai hàng lông mày của Hồng Huyền Cơ càng lúc càng nhíu lại.

- Dựa theo luật pháp, ngươi cùng lắm chỉ là thứ tử trong Hầu phủ, không thể nào sánh được với Khang nhi, Hi nhi, chẳng lẽ còn muốn ta đối đãi với ngươi như với Khang nhi, Hi nhi sao? Lớn nhỏ chẳng phân biệt được, chỉ riêng điều này cũng khiến người trong thiên hạ nhạo báng rồi! Huống hồ Hồng Huyền Cơ ta có đến mười sáu nhi tử, bảy nữ nhi! Nhiều hơn một đứa con như ngươi cũng không sao, ít đi một đứa cũng chẳng vấn đề gì! Mẫu thân của ngươi chính là thánh nữ của yêu đạo, làm đảo lộn triều cương! Mưu đồ cầm giữ xã tắc thần khí! Như vậy ngươi còn vu vạ cho ta là bất nghĩa sao! Huống hồ nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, địa vị thấp hèn! Ngươi bảo ta giết vợ cả! Như vậy là hợp tình hợp lý, là đúng với luật pháp sao? Ngươi nói xem, trong thế gian này có thể có thứ đạo lý như thế tồn tại được không? Quốc gia xã tắc, Mộng Băng Vân chỉ là nữ tử nhỏ bé mà cũng muốn gây rối sao? Nếu như ngươi đã không nhận ta làm phụ thân thì Hồng Huyền Cơ ta sao phải để tâm đến một tên nghịch tử bất hiếu, đại nghịch bất đạo như người? Ngươi đọc sách, nói đại nghĩa, chẳng lẽ đại nghĩa là gì ngươi cũng không hiểu sao? Tiểu súc sinh kia!

Trong lúc Hồng Huyền Cơ còn đang nói thì từ trong ánh mắt của hắn chẳng những thể hiện sự khinh thường, mà còn mang theo sự miệt thị!

- Được lắm, nói cho cùng, ngay trước phần mộ của mẫu thân, không ngờ ngươi còn dám nói những lời như vậy. Được lắm! Được lắm!

Lửa giận trong lòng Hồng Dịch hoàn toàn bị thiêu đốt phừng phừng.

- Hồng Huyền Cơ! Địa vị của ngươi mới là hèn mọn! Mẫu thân của ta đường đường chính chính là thánh nữ của Thái Thượng đạo, vậy mà lại gả cho ngươi! Ngươi bằng vào cái gì mà được như vậy? Chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện lợi dụng cơ hội đánh cắp Thái Thượng Đan Kinh mà thôi! Hồng Khang, Hồng Hi rốt cuộc có thứ gì tốt? Hồng Khang ở Thuỷ Dương tỉnh nuốt trọn tám phần thuế khoá, khiến cho bách tính tại vùng đất quê hương của gạo và cá, giàu có màu mỡ, phải bán cả nữ nhi đi! Ngươi dung túng một đứa con như vậy mà còn nói gì là thống trị thiên hạ sao! Thật là chuyện khôi hài nhất quả đất này!

- Đại nghĩa gia quốc thiên hạ!

Hồng Dịch lẩm bẩm nói:

- Không có nhà thì làm gì có quốc! Ngay cả nhà còn không giữ được thì sao có thể trị quốc! Sao có thể bình thiên hạ đây?

Phù.

Hồng Huyền Cơ thở ra một hơi thật dài, quay lại phần mộ rồi nói:

- Mộng Băng Vân, nàng cũng thấy đấy, ngày hôm nay, ngay tại trước phần mộ của nàng, nhi tử của nàng đại nghịch bất đạo như vậy đấy. Hồng Huyền Cơ ta quyết không có một đứa con như vậy! Nàng đừng trách ta diệt trừ tên tiểu súc sinh này!

- Ngươi muốn giết ta sao? Ngươi giết được ta sao?

Hồng Dịch vừa nghe những lời này liền biết ngay Hồng Huyền Cơ đã động sát tâm, không nhịn được cười lạnh, nói.

- Ngươi cho rằng ngươi có thể ỷ vào yêu nghiệt Ngân Sa vương cùng với mấy nhân vật đạo thuật là ta không giết chết được ngươi sao?

Trong ánh mắt của Hồng Huyền Cơ vẫn tản ra sự khinh thường như trước.

- Ngươi cho rằng ngươi giết được Triệu Phi Dung là có thể coi trời bằng vung sao?

- Ngươi biết Triệu Phi Dung là do ta giết sao?

Hồng Dịch lạnh lùng nói.

- Há có thể qua mắt được ta sao? Tuy nhiên chắc ngươi không ngờ rằng Phi Dung sẽ không chết đâu! Khi ta đạt tới cảnh giới phấn toái chân không thì sẽ có khả năng giúp nàng ngưng tụ lại thần niệm, thu thập lại thần hồn!

Thân thể của Hồng Huyền Cơ tuy rằng bất động, thế nhưng trong lúc cất giọng nói lại tản ra một cỗ sát khí phô thiên cái địa, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.

Dường như hắn chỉ cần tuỳ ý khẽ cử động là có thể thao túng được tất cả những người nào đang nằm trong khoảng không gian này.

- Vậy thì Ngô đại quản gia, Ngô Văn Huy thì sao? Tên cẩu nô tài này của ngươi cũng bị ta đốt thành tro bụi rồi đấy! Ngươi có thể ngưng tụ lại thần hồn cho hắn được không? Còn nữa, trưởng tử của ngươi, Hồng Khang, thì sao nhỉ? Hắn cũng bị ta phụ thể khống chế thần hồn! Ta chỉ cần khẽ vận chuyển thần niệm thì hắn lập tức tan thành tro bụi ngay, ngươi có thể khiến hắn sống lại được hay không? À, còn có cả Yến Chân Tông của Đại La phái nữa. Hắn truy sát ta trên biển, đã bị ta và Ngân Sa công kích, thần hồn câu diệt, ngươi có thể khiến hắn sống lại được không?

Trước thời khắc quyết định, Hồng Dịch lập tức tung ra đòn sát thủ!

Nghe những lời này! Sắc mặt của Hồng Huyền Cơ quả nhiên lập tức biến đổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.