Dương Thần

Chương 286: Ngoạn Băng Hoả!



- Gay rồi! Không ngờ Nguyên Phi lại thi triển hư không ảo ảnh, dùng thủ thuật che mắt kẻ khác. Đáng thương cho Hồng Dịch ta, mười sáu năm làm kẻ quân tử, hôm nay lại trở thành một kẻ háo sắc! Nếu như việc nhìn thấy thân thể yêu kiều của hoàng quý phi truyền ra ngoài, để cho văn võ bá quan trong triều biết được thì ta chắc chắn sẽ bị nghìn đao phanh thây.

Khi vừa phá màn hư không ảo ảnh xong, tiến vào bên trong, nhìn thấy thùng gỗ lớn, nước nóng, cánh hoa, cùng một nữ tử đang tắm trong đó, Hồng Dịch lập tức cảm thấy thật sự hỏng bét rồi!

Nói một cách công bằng, hắn quả thật không ngờ rằng ở phía sau tấm màn hư không ảo ảnh đó Nguyên Phi lại đang tắm.

Trong lúc thoáng kinh hãi, Hồng Dịch liếc nhìn qua, liền thấy rõ nữ tử trẻ đẹp đang tắm đó dường như mơ hồ chính là Nguyên Phi mà hắn từng gặp một năm trước đây.

Hồng Dịch còn nhớ rất rõ dung mạo của Nguyên Phi. Lần thứ nhất là ở trong Thu Nguyệt tự, lần thứ hai là ở Võ Ôn Hầu phủ, khi Nguyên Phi nhận thân thích, lấy nơi đó là nương gia của mình.

Hai sự việc này đều là những việc trọng đại trong cuộc đời của Hồng Dịch, sao lại không để lại ấn tượng sâu sắc được? Dung mạo của vị kỳ nữ Nguyên Phi này đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, không thể xoá nhoà được.

Tuy nhiên loại ấn tượng này không hề mang chút ý nghĩ dung tục nào cả.

Trong tình cảm của Hồng Dịch, Nguyên Phi vẫn luôn là một vị kỳ nữ, giống như những nữ tiên kỳ hiệp xuất hiện trong Sơn Hải kinh hay trong các tiểu thuyết tiên hiệp chí quái, phiêu đãng bất định, trong thần bí mang theo sự lãnh đạm với thế sự, thế nhưng vô cùng thanh cao thuần khiết.

Đối với Nguyên Phi, Hồng Dịch có cảm giác vừa hờ hững lại vừa có chút thân thiết tựa như bằng hữu, tuyệt đối không hề có chút ý nghĩ dung tục nào khác, cũng không hề có bất cứ tạp niệm trong lòng.

Tối hôm nay hắn muốn tìm gặp Nguyên Phi cũng là do trong lòng có một loại tâm tình của "tiên hữu", hai vị tiên nhân, giữa đêm tuyết, trong hoàng cung gặp mặt, cùng nhau bàn luận thơ ca, đó không phải là thứ nghệ thuật tuyệt vời hay sao?

Đúng vậy, chính là "tiên hữu". Trong cách nhìn của Hồng Dịch, Nguyên Phi chính là một mẫu người được gọi là "tiên hữu" (bằng hữu tiên nhân).

Thế nhưng thật không ngờ rằng, ngày hôm nay, mang theo ý cảnh tuyệt vời như vậy, tìm đến vị tiên hữu để đàm luận, ôn lại chuyện xưa, lại nhìn thấy đối phương đang tắm rửa, điều này quả thực khiến cho hắn xấu hổ vô cùng.

Cho dù bằng vào cảnh giới tu luyện hiện giờ, tâm linh vững chắc, thì trong lòng cũng không khỏi cảm thấy rất xấu hổ.

Đồng thời hắn cũng có một loại cảm giác không thể khống chế được tâm tình.

Trong thoáng chốc, Hồng Dịch đóng mọi giác quan của bản thân, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì.

Lúc này là thần hồn của hắn, vì thế cũng không phải dùng mắt để "nhìn", mà là dùng xúc giác cảm nhận, hiện giờ đóng mọi sự cảm nhận của tinh thần này lại cũng chẳng khác nào nhắm chặt hai mắt trên cơ thể lại.

- To gan!

Ngay khi Hồng Dịch vừa đóng mọi cảm nhận của bản thân lại, thì một tiếng quát nhỏ vang lên, sau đó một luồng khí lạnh đến cùng cực, tựa như gió từ huyền băng vạn năm phần phật thổi tới, bắn thẳng vào thần hồn của Hồng Dịch.

Bỗng nhiên Hồng Dịch cảm thấy thần hồn nứt ra như băng vỡ! Toàn thân đông cứng, thần niệm bị đóng băng lại, mọi luồng khí ấm áp đều tách ra khỏi thân thể, bốc thẳng lên trên.

Cùng lúc đó, trong thần niệm của Hồng Dịch bỗng xuất hiện ảo giác. Trước mắt hắn như hiện ra một cánh đồng băng vô cùng vô tận, phía xa xa là một ngọn núi băng chọc trời, cảnh vật tĩnh lặng, băng phủ khắp nơi, không có một chút khí tức của sự sống nào, từng luồng gió âm lãnh phần phật thổi trong đầu, còn bản thân hắn đang trần truồng đứng giữa cánh đồng băng, đứng trên băng đá lạnh buốt, bị đông cứng trong tuyệt vọng, bị nhấn chìm trong sự lạnh giá đến cực độ. Thứ cảm giác này quả thực khiến cho con người gần như phát điên lên, sau đó làm cho thần niệm tiêu tán, rồi biến thành một khối tượng băng vĩnh hằng!

- Đây là thứ đạo thuật gì vậy, sao lại quỷ dị như thế! May mà ta là cao thủ bán lôi kiếp, thần niệm thuần dương, hơn nữa còn từng luyện qua Đại Nhật Quang Minh Hoả Diễm kinh, nếu không dưới sự tập kích của thứ đạo thuật này thì chỉ sợ nguyên thần của ta sẽ lập tức bị tiêu tán, thực sự bị đóng thành trụ băng!

Nhận phải sự tập kích bất ngờ, Hồng Dịch liền biết được đây chính là đạo thuật của Nguyên Phi, trong lòng cũng cảm thấy thầm sợ hãi, không khỏi cảm thấy thứ đạo thuật này vô cùng quỷ dị!

Đây là Nguyên Phi dùng thần niệm để tập kích, thế nhưng ảo giác do nàng tạo ra lại chân thực không gì sánh được, trong đó mang theo một cỗ ý chí "hàn băng đống kết", đủ để đóng băng thần niệm của bất cứ loại quỷ tiên nào!

Trong nháy mắt khi vừa trúng chiêu, tâm niệm của Hồng Dịch lập tức vận chuyển, những kinh văn của Đại Nhật Quang Minh Hoả Diễm kinh trong Quá Khứ kinh lập tức hiện lên, những luồng ý niệm rừng rực bốc cháy xuất hiện, quấn xung quanh thần hồn của hắn.

Rắc rắc rắc rắc!

Từ thân thể do thần hồn của Hồng Dịch hiển hoá thành, không ngờ lại phát ra những âm thanh vỡ vụn, chẳng khác nào núi băng vạn năm đang bị ánh mặt trời gay gắt nung chảy, đang tan dần ra.

- Nguyên Phi cô nương, không nên động thủ, là ta.

Một chiêu Đại Nhật Quang Minh Hoả Diễm vừa xuất thủ hoá giải đạo thuật của Nguyên Phi, Hồng Dịch lập tức cảm nhận được một cỗ khí lạnh còn lớn hơn lúc trước đang phá không cuồn cuộn ập tới!

Cỗ khí lạnh này quả thực có thể đóng băng cả đất trời, uy lực so với ban nãy lớn hơn gấp trăm lần.

Ngay lúc đó Hồng Dịch liền xoè tay ra, từ trong lòng bàn tay bỗng loé lên một ngọn lửa hình văn tự, sau đó sinh ra pho tượng Đại Nhật Phật Đà, trực tiếp lao đi, đâm thẳng vào luồng khí lạnh phô thiên cái địa kia.

Ầm! Ầm!

Một luồng thần niệm cực lạnh, một luồng thần niệm cực nóng va chạm dữ dội, tạo thành cuồng phong cuồn cuộn tản ra bốn phía, không khí như bị xé toạc ra thành từng mảnh.

Thần niệm của hai bên đều vô cùng thực chất, một cú va chạm vừa rồi không thua gì quyền kình của hai cao thủ đẳng cấp võ thánh giao đấu, đương nhiên có thể làn không khí chấn động, xé rách khí lưu.

Một chiêu vừa phá tan đạo thuật của Nguyên Phi, Hồng Dịch nhanh chóng cất tiếng gọi.

Cùng lúc đó, năm ngón tay của hắn co lại, lập tức một tấm màn hư không ảo ảnh chân thực vô cùng bao phủ khắp gian phòng.

Bên trong tấm màn hư không ảo ảnh này có ánh mặt trời chói chang, khắp nơi là hoa thơm cỏ lạ, chim hót ríu rít, tựa như trời đang vào xuân, trong mũi của con người cũng có thể ngửi thấy được thứ khí tức ấm áp thơm ngát của mùa xuân.

- Thuần dương ảo ảnh? Lôi kiếp cao thủ! Ngươi là vị chân nhân nào, sao lại đùa giỡn ta như vậy!

Giọng nói đầy kinh dị của Nguyên Phi vang lên.

Cùng lúc đó trên thân thể của nàng đã được phủ thêm một lớp cung trang bằng tơ lụa. Nàng từ bồn tắm bước ra, ngồi xuống chiếc giường lớn ở bên cạnh, dùng đôi mắt trong trẻo đầy yêu dị, mang theo sự lạnh lẽo nhìn thần hồn của Hồng Dịch, đồng thời cũng quan sát một lượt tấm màn hư không ảo ảnh vừa bao phủ xuống gian phòng.

- Ngươi biết ta sao? Lời ban nãy là thế nào?

Nhìn thần hồn của Hồng Dịch, trên khuôn mặt còn chưa hiện rõ ngũ quan, trông có chút khủng bố, vì thế Nguyên Phi vô cùng kinh ngạc nói.

Nàng cũng không động thủ nữa mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề. Bằng vào hiểu biết của một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, đương nhiên là nàng có thể nhận ra được sự lợi hại của Hồng Dịch! Cùng lúc đó nàng đưa tay với lấy một chiếc vòng bằng ngọc đặt ở trên giường, trong ánh mắt hiện ra vẻ đầy chấn định, ẩn chứa sự linh động của một vị tiên hồ.

Cơ thể của Nguyên Phi được bao phủ bởi một bộ cung trang bằng tơ lụa, da thịt trong suốt, cả người thuần thục tựa như tiên đào, tản ra một thứ khí chất không thể diễn ta bằng lời.

- Nguyên Phi cô nương, tại hạ là Hồng Dịch đây! Cô nương trước tiên hãy mặc y phục vào đi! Hổ thẹn! Hổ thẹn!

Hồng Dịch nhìn thấy Nguyên Phi không động thử nữa, vội vàng nói, sau đó liền thu hồi xúc giác tinh thần của bản thân lại, đồng thời hiển hoá toàn bộ ngũ quan của bản thân, biến thành dáng dấp của một thiếu niên trí thức.

- Công tử là Hồng Dịch?

Thấy khuôn mặt của Hồng Dịch, Nguyên Phi kinh ngạc vô cùng, tuy nhiên nàng cũng không hề chậm trễ, liền vung một ngón tay lên, lập tức vài luồng âm phong tản ra bốn phía, mang vài món y phục lại gần giường rồi phủ lên trên cơ thể. Sau vài giây, y phục đều được mặc lên, tiếp đó có rất nhiều luồng thần niệm tản ra, tựa như trên cơ thể nàng xuất hiện hơn mười cánh tay nhỏ, đang giúp nàng sửa sang lại y phục trên người.

Chưa đến mười nhịp hô hấp, Nguyên Phi liền biến thành một vị hoàng quý phi cao phi khoan thai.

- Công tử sao có thể là Hồng Dịch được! Không thể nào!

Bách niên lão hộc thành mộc mị.

Tiếu thanh bích hoả sào trung khởi.

- Đây là câu thơ ta đã làm khi lần đầu tiên gặp Nguyên Phi cô nương ở Thu Nguyệt tự, lẽ nào Nguyên Phi cô nương không nhớ sao?

Nguyên Phi không tin đối phương là Hồng Dịch cũng không có gì là kỳ quái. Dù sao bản thân hắn năm đó chỉ là một thư sinh bần cùng, hiện giờ đã trở thành bán lôi kiếp quỷ tiên, điều này thì cho dù là bất cứ ai cũng khôn thể tin tưởng nổi.

- Còn nữa, trong sơn cốc của tộc hồ, Nguyên Phi cô nương từng hỏi tại hạ, trong thiên hạ cái gì là lớn nhất, ta trả lời rằng đạo lý là lớn nhất.

Hồng Dịch liên tục đưa ra các chuyện cũ để minh chứng.

- Công tử đúng là Hồng Dịch rồi! Sao công tử lại có được pháp lực thần thông đến như vậy! Đạo thuật sao lại cao cường đến như vậy! Hơn nữa dường như công tử đã vượt qua lôi kiếp rồi thì phải?

Lúc này trong lòng Nguyên Phi cuối cùng cũng hiểu rõ, chàng thiếu niên đang đứng trước mặt nàng đúng là Hồng Dịch, là vị thư sinh tay trói gà không chặt mà bản thân đã gặp một năm trước.

- Chuyện kể ra thì dài lắm.

Hồng Dịch thả lỏng tinh thần của bản thân, đưa mắt nhìn Nguyên Phi đang ngồi trên dường rồi thở dài một tiếng, giọng nói phát ra có chút chán chường.

- Lúc đầu tại hạ định nhân tối hôm nay lén tiến vào hoàng cùng, thứ nhất là định tìm Nguyên Phi cô nương để ôn lại chuyện xưa, thứ hai là điều tra động thái của thái tử. Thật không ngờ rằng Nguyên Phi cô nương lại đang tắm, bất đắc dĩ trở thành một kẻ háo sắc, thật sự lấy làm hổ thẹn.

- Hồng Dịch, công tử không phải xấu hổ, chúng ta là những người tu tiên, siêu thoát sinh tử, trong lòng không có sắc, tự nhiên là không có sắc. Không cần câu nệ những việc nhỏ nhặt.

Nguyên Phi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Hồng Dịch như vậy liền hì hì cười một tiếng, buông đôi chân ngọc đỏ hồng bước xuống giường, tiến lại phía bàn, cầm một chén trà lên, rót một chén trà có tính chất tượng trưng đưa cho Hồng Dịch.

Tuy rằng Hồng Dịch là do thần hồn biến hoá thành, không thể uống trà, thế nhưng một hành động như vậy cũng giúp phần làm giảm bớt không khí ngượng ngập lúc này.

- Nguyên Phi cô nương, cô nương là Hương Hồ vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên. Đạo thuật mà cô nương vừa mới thi triển ban nãy có thể đóng băng cả đất trời, hàn khí lạnh lẽo đến cùng cực, không biết là loại đạo thuật gì vậy?

Hồng Dịch đưa tay cầm lấy chén trà, trấn định tâm thần, khôi phục lại bản sắc của một thiếu niên trí thức.

Vừa rồi hắn cùng đấu pháp với Nguyên Phi, từ đó cũng biết được rằng Nguyên Phi còn chưa độ qua lôi kiếp, thế nhưng đạo thuật lại quỷ bí, thần niệm mang theo ý cảnh lạnh lẽo giá rét, tuyệt đối không hề thua kém Thần Tiêu đạo Lôi Pháp của Thiện Ngân Sa.

Nếu như là Thiện Ngân Sa trước đây, thì khi đấu pháp cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Nguyên Phi mà thôi.

Hiện giờ Thiện Ngân Sa so với Nguyên Phi thì tất nhiên đạo thuật có phần cao thâm hơn. Tuy nhiên khi thực sự đấu pháp thì cao thâm hay không cao thâm hơn cũng không giải quyết được chuyện gì, cùng là quỷ tiên, muốn phân thắng bại thì còn có rất nhiều yếu tố khác.

- Ồ? Đạo thuật vừa rồi của ta là Băng Phách Hàn Quang, lấy thứ ý cảnh là trong vòng luân hồi tuần hoàn của đất trời, sẽ có một ngày cả thiên địa này đều bị đóng băng làm chủ tâm. Trước đây ta đã từng ở vùng băng nguyên hoang vắng nơi cực bắc, khổ tu mười năm, cảm ngộ được chân ý của thiên địa trong băng giá, từ đó mà tu thành. Những quỷ tiên có đạo thuật tầm thường đều không thể phá giải nổi. Hoả diễm chân ý vừa rồi của công tử dường như là đạo thuật của Đại Thiện tự thì phải? Không đúng, công tử hiện giờ đã tu đến cảnh giới lôi kiếp, chắc hẳn là có sự trợ giúp của cữu cữu công tử là Mộng Thần Cơ phải không? Nếu không công tử không thể nào tu luyện nhanh như vậy được. Tuy nhiên thứ mà công tử tu luyện cũng không phải là đạo thuật của Thái Thượng đạo, chuyện này là sao nhỉ?

Nguyên Phi nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, ánh mắt nhìn lên rồi lại nhìn xuống, đầy vẻ khó hiểu không thể giải thích được.

- Chuyện này muốn nói rõ ra thì thật sự rất dài. Chờ khi có thời gian, tại hạ sẽ giải thích rõ ràng với Nguyên Phi cô nương, như vậy có được không?

Hồng Dịch trầm mặc một lúc rồi mới cất giọng nói.

- Công tử có điều khó nói, ta cũng không hỏi nhiều nữa.

Nguyên Phi nở một nụ cười thiên kiều bách mị rồi nói.

- Đất trời cuối cùng sẽ có một ngày bị đóng băng sao?

Hồng Dịch lại hỏi.

- Tất nhiên rồi. Mặt đất rộng lớn dưới chân của chúng ta không biết đã tồn tại bao nhiêu triệu năm rồi. Cứ mỗi mười triệu năm mặt đất sẽ bị đóng băng một lần, tựa như mỗi năm đều có một mùa đông vậy. Mặt đất sau khi đóng băng mười triệu năm thì sẽ từ từ tan ra, khôi phục lại sự sống, vạn vật sinh sôi nảy nở. Đó cũng chính là một vòng luân hồi tuần hoàn của đất trời. Đạo pháp mà ta tu luyện là được truyền thừa của Băng Phách đạo từ thời thượng cổ, tu luyện thứ ý cảnh này. Đây là điều mà kinh văn trên đạo thư ghi lại, còn về tình huống cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ lắm. Ai có thể sống mười triệu năm để chứng kiến cảnh đất trời đóng băng rồi tan ra đây?

Nguyên Phi mỉm cười, mỗi một nụ cười của nàng đều mang theo sự kiều mị không gì sánh được.

- Mười triệu năm sao! Kể cả là cao thủ dương thần e rằng cũng không thể sống lâu đến như vậy, hơn nữa tu luyện thành dương thần cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, cho dù tu luyện đến thế nào đi chăng nữa thì giữa con người và đất trời luôn có sự chênh lệch cực kỳ lớn, không thể nào sống lâu ngang với đất trời mà siêu thoát vũ trụ được.

Hồng Dịch cảm thán nói.

- Công tử đã tu luyện thành lôi kiếp chân nhân, đạo thuật hiện giờ còn trên cả ta đấy. Thực lực mạnh mẽ, được coi là tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ rồi. Lúc đầu ta còn muốn cho công tử rời xa khỏi Ngọc kinh, sợ công tử sẽ gặp phải bất trắc. Bây giờ công tử trở về, xem như cũng đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân rồi. Ngọc kinh thành lúc này đang nổi sóng gió, rồng rắn lẫn lộn, trong một hai năm tới nhất định sẽ có đại biến.

Nguyên Phi nhìn Hồng Dịch, thở dài một cách sâu kín rồi nói.

- Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Nguyên Phi có ân với tại hạ. Hồng Dịch ta tuyệt đối không để cho cô nương gặp bất cứ thứ thương tổn gì.

Hồng Dịch nghiêm mặt nói.

- Thật sao?

Ánh mắt của Nguyên Phi loé lên một tia vui mừng.

- Đương nhiên là thật rồi!

Hồng Dịch gật đầu, sau đó lại hỏi.

- Nguyên Phi cô nương là Hương Hô vương chuyển thế, là quỷ tiên siêu thoát luân hồi, vì sao lại chấp nhận gả vào hoàng cung Đại Kiền làm phi?

- Công tử cũng siêu thoát sinh tử rồi, vì sao lại còn trở về Ngọc kinh thành vậy?

Nguyên Phi hỏi ngược lại.

- Nhân quả gian nan mà!

Hồng Dịch nghe Nguyên Phi hỏi ngược lại, cũng không hỏi tiếp nữa. Hắn cũng không muốn truy tìm ngọn nguồn nguyên nhân. Nguyên Phi thân là yêu tiên, vậy mà phải tiến nhập hoàng thất Đại Kiền chắc hẳn cũng có ẩn tình khó nói.

- Hồng Dịch, nếu như phụ thân của công tử muốn giết ta, công tử sẽ xử trí thế nào? Có giúp ta đối phó với phụ thân của công tử không?

Đột nhiên Nguyên Phi hỏi.

- Hừ, thì ra là tên Hồng Huyền Cơ vô tình vô nghĩa kia sai người đối phó với cô nương. Ta sẽ tìm hắn tính sổ!

Hai mắt Hồng Dịch bắn ra hàn quang.

- Đúng rồi, Tử Nhạc huynh dạo này sao rồi? Huynh ấy chắc hẳn vẫn còn ở Ngọc kinh chứ?

- Huynh ấy đã trở về Nguyên Đột rồi.

Nguyên Phi tĩnh mịch nói.

- Môn chủ của Chân Cương môn, Bạch Phụng Tiên, phải thi giải chuyển thế, huynh ấy vừa nghe được tin này liền lập tức trở về, muốn cùng kẻ khác tranh chức vị chưởng môn của Chân Cương môn.

- Môn chủ Chân Cương môn Bạch Phụng Tiên phải thi giải sao!

Hồng Dịch nghe thấy lời này của Nguyên Phi liền không khỏi thấy sửng sốt.

- Đây không phải là một chuyện nhỏ! Chưởng môn của một đại thánh địa, một tuyệt đỉnh cao thủ, vì truy sát Mộng Thần Cơ mà bị thương sao?

Chưởng môn Chân Cương môn chính là một nhân vật tuyệt đỉnh cao thủ, một lôi kiếp quỷ tiên, thậm chí còn sánh ngang với Khổng Tước vương. Hơn mười năm trước hắn còn đánh ngang tay với cả Ấn Nguyệt hoà thượng!

Cho dù hiện tại Hồng Dịch tu luyện đại thành, thế nhưng so với một nhân vật tầm cỡ môn chủ của đại thánh địa thì cũng tự cảm thấy có một sự chênh lệch cực lớn. Môn chủ của một đại thánh địa có bản lĩnh ra sao, không cần nói cũng biết được, thật sự chẳng khác nào một cao thủ nhân tiên như Hồng Huyền Cơ!

- Công tử cũng biết sự việc truy sát Mộng Thần Cơ sao?

Nguyên Phi ngạc nhiên nói.

- Đương nhiên.

Ngay khi Hồng Dịch vừa nói ra hai chữ này, thì đột nhiên từ bên ngoài truyên đến một tiếng hô dài.

- Hoàng hậu nương nương có ý chí, triệu kiến Nguyên Phi nương nương đến Khôn Nguyên cung!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.