Dương Thần

Chương 295: Máu Như Thuỷ Ngân.



Hồng Dịch tuyệt đối không ngờ rằng dược lực của Địa Nguyên Linh Đan lại mạnh mẽ đến như vậy. Sau hai canh giờ, dược lực phát tác, cả cơ thể như bị lửa thiêu, mồ hôi tuôn ra như nước, thậm chí ngay cả máu cũng thông qua các lỗ chân lông thấm ra bên ngoài.

Loại đan dược cường hãn bá đạo này đúng là loại thuốc hổ lang thường nói trong y đạo, dược lực tấn công cực mạnh khiến cho thoát thai hoán huyết.

Lúc trước khi ở trên biển phục dụng toàn bộ Nguyên Tẫn Thiên Châu, Hồng Dịch vốn đã cho rằng đây là thứ có dược lực mạnh mẽ nhất, thế nhưng hiện giờ, so với viên Địa Nguyên Linh Đan này, quả thực không đáng là gì cả.

Lại một canh giờ qua đi.

Mồ hôi và máu thoát ra trên người của Hồng Dịch mỗi lúc một nhiều, trên cơ thể đông lại thành một tầng vỏ máu khá cứng rắn.

Toàn bộ cơ thể hắn giống như bị bao bọc trong một cái kén bằng máu.

Cơ thể thống khổ không gì sánh được, chẳng khác nào bị trăm ngàn lưỡi đao bổ xẻ. Hồng Dịch nghi ngờ rằng cho dù ăn một cân thạch tín vào trong bụng cũng không thống khổ như thế này.

Sự đau đớn đến mức như thế này không phải là thứ mà con người có thể chịu nổi.

Tuy rằng tâm trí của Hồng Dịch rất kiên định, sớm đã siêu thoát sinh tử, thế nhưng bản thân cũng không ngờ rằng lại đau đớn đến mức như vậy. Hơn nữa đây không phải là lúc tôi luyện tâm trí nữa, mà là tự ngược đãi bản thân, vì thế hắn chuẩn bị cho thần hồn xuất ra ngoài, để cho tự bản thân cơ thể tiếp nhận sự cải tạo của Địa Nguyên Linh Đan.

Thế nhưng.

Tình huống ngoài ý muốn lại xảy ra.

Dược lực của Địa Nguyên Linh Đan không ngờ lại hút chặt lấy thần hồn, khiến cho thần hồn không thể nào xuất ra khỏi thể xác. Hơn nữa còn mang thần hồn lực của bản thân chuyển hoá thành khí huyết, bổ sung lượng khí huyết thất thoát trong cơ thể. Dùng thần hồn của bản thân hoá thành khí huyết, tạo nên một xu thế dung hợp, thậm chí là một sự dung hợp triệt để giữa linh hồn và thể xác.

- Hừ. Viên đan dược này của Thái Thượng đạo quả nhiên thật thần kỳ.

Hồng Dịch sao có thể để tình huống này xảy ra được.

Thần hồn của hắn cường đại vô cùng, áp lực từ một viên đan dược nho nhỏ sao có thể trói buộc được hắn. Hắn chỉ cần khẽ nhích động một chút, thần hồn liền thoát khỏi sự trói buộc, bay ra bên ngoài.

Thần hồn hoá thành hình người, đưa mắt nhìn về phía thân thể của mình đang bị bao bọc trong kén máu, quả thực nhìn thấy mà giật minìh.

- A Dịch sao lại như vậy nhỉ? Đây có phải là độc dược hay không? Muội chưa từng thấy loại đan dược nào khi phục dụng thân thể lại phát sinh tình huống như vậy.

Đại kim chu nhìn thấy Hồng Dịch bị bọc vào trong kén máu, mọi hô hấp đều mất hẳn, giọng nói không khỏi run run lên.

- Không phải là độc dược đâu. Huynh sao có thể dùng dược vật một cách bừa bãi được? Chẳng qua là viên đan dược này thực sự quá bá đạo, chỉ có loại cao thủ đỉnh cấp đại tông sư linh nhục hợp nhất, cơ thể cường hãn thì mới có thể phục dụng được. Nếu như là người tu đạo dùng thì lập tức sẽ chết ngay.

Hồng Dịch nhìn thân thể của bản thân, lạnh lùng nói:

- Đương nhiên nếu như loại cao thủ phụ thể đại thành như Chu đại tiên sinh, khi dùng thứ dược vật này, nếu muốn bảo trụ thân thể không bị huỷ diệt thì chỉ còn cách để cho linh nhục hợp nhất, biến thành võ thánh, về sau không còn bất cứ năng lực sử dụng đạo thuật nào nữa. Mới vừa rồi huynh cảm thấy thần hồn của bản thân như bị dược lực hút lấy, có xu hướng mang thần hồn dung hợp hoàn toàn với thể xác.

- Vậy thì làm sao bây giờ? A Dịch? Cứ để vậy thì thể xác này phế đi sao? Như vậy huynh bắt buộc phải thi giải chuyển thế rồi!

Đại kim chu lo lắng nói, thân thể xoay tới xoay lui.

- Không sao đâu. Cơ thể của huynh cực kỳ cường hãn, hơn nữa còn lĩnh ngộ qua một chút cảnh giới vô pháp vô niệm, trải qua sự rèn luyện của Điện Quang Diệu Thể thuật, có thể sánh ngang với đỉnh câp đại tông sư. Hiện giờ viên đan dược này đang thay đổi toàn bộ máu huyết trong cơ thể của huynh, sau đó cốt tuỷ bắt đầu khởi động, tái tạo lại máu huyết.

Hồng Dịch lắc đầu, rồi đưa tay giữ lấy thân thể của đại kim chu, không cho nàng xoay tới xoay lui nữa.

- Cơ thể của ta rất có khả năng sẽ suy yếu một thời gian. Loại dược vật này quả thực quá mức bá đạo, ngay cả võ thánh cũng có thể luyện thành. Trong thế gian này sao lại có loại chuyện như vậy chứ?

Hồng Dịch biết, bản thân sau khi phục dụng xong viên đan dược này e rằng sẽ bị suy yếu một thời gian, hơn nữa có khi còn yếu ớt hơn cả người bình thường.

Suy nghĩ một lát, hắn liền nhận thấy máu huyết toàn thân gần như thoát hết ra ngoài, sau đó tuỷ xương một lần nữa tái tạo lại máu. Đây chính là một việc cực kì lớn đối với thân thể, thay đổi máu huyết. Người bình thường tiếp nhận việc này thì lập tức chết ngay. Cho dù là cao thủ tiên thiên đỉnh cấp, thậm chí là đại tông sư cũng không thể chịu nổi.

Nếu như hiện giờ mang viên Địa Nguyên Linh Đan này đưa cho Xích Truy Dương phục dụng, thì chắc chắn Xích Truy Dương lập tức chết thẳng cẳng.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng biết, sau khi thân thể trải qua một đợt suy yếu thì sẽ từ từ cường tráng trở lại, thân thể càng thêm rắn chắc, máu huyết toả ra mùi thơm ngát, tiến nhập thánh cảnh. Điều này có thể nói là không đạp đổ thì không thể xây dựng lại được.

- Đây cũng không là gì. Lúc thần hồn độ lôi kiếp xong có khi còn suy yếu hơn nhiều, chẳng khác nào đèn tàn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Đột nhiên Thiện Ngân Sa thở dài một tiếng, dùng một loại ngữ khí khó hiểu, vừa mang chút hy vọng, hưng phấn, lại pha chút sợ hãi nói.

- Đó là nguyên nhân vì sao quỷ tiên trong thêin hạ cực kỳ nhiều thế nhưng rất ít kẻ dám độ lôi kiếp. Hoặc là trong lúc vượt lôi kiếp, thần hồn quá suy yếu, không chịu nổi bất cứ sự tác động nào, từ đó mà trực tiếp bị tiêu diệt. Cho dù là quỷ tiên có thiên tư đi chăng nữa, thần niệm ngưng tụ âm khí đến cực điểm đi chăng nữa, một khi hứng chịu sét đánh thì sẽ lập tức tử vong. Chính vì điều này mà các đại cao thủ mới dám truy sát Mộng Thần Cơ trên biển. Mộng Thần Cơ độ lôi kiếp lần thứ tám, không biết sẽ suy yếu đến mức nào, đấy chính là lúc tốt nhất để giết chết hắn.

- Mỗi bước mỗi gian nan, sự sống chết trước mắt không thể lường trước được.

Hồng Dịch nghe Thiện Ngân Sa nói liền thở dài.

Hiện giờ thân thể của hắn hư nhược vô cùng, e rằng kể cả một hài tử cũng có thể đánh ngã hắn. Hoàn toàn khác biệt với bản thân trước lúc phục dụng linh đan.

Nghe Thiện Ngân Sa nói rằng sau khi vượt qua lôi kiếp, thần hồn còn suy yếu hơn nhiều.

Nếu đúng là như vậy thì quả thật rất kinh khủng.

Trước đây Hồng Dịch chưa từng vượt qua lôi kiếp. Trong sách vở cũng không nói về chuyện độ lôi kiếp của tiền nhân, dường như độ lôi kiếp là một quá trình vô cùng đáng sợ, những người vượt qua đựơc đều không muốn nhắc lại nữa.

Lời của Ngân Sa, Hồng Dịch không thể không tin. Một yêu tiên chuyên tu Thần Tiêu đạo Lôi Pháp, một vị đạo lữ cùng sinh cùng tử của mình, lời nói tất nhiên không thể coi nhẹ đựơc.

- Lúc đầu ta còn cho rằng bằng vào thực lực hiện giờ của bản thân thì có thể độ liên tiếp hai lần lôi kiếp. Thế nhưng lúc này mới chỉ phục dụng Địa Nguyên Linh Đan mà đã suy yếu thế này, khi độ lôi kiếp thần hồn còn suy yếu hơn nữa, xem ra phải chuẩn bị lại kế hoạch thật chu đáo mới được.

Hồng Dịch thầm nhủ, trong tâm càng thêm chờ mong, muốn biết xem lôi kiếp, thứ kinh khủng nhất đối với người tu đạo trong thiên hạ, cuối cùng có hình dáng ra sao?

Lão thiên gia mang sấm sét đánh xuống đầu người, tiếp đó rốt cuộc có gì đặc sắc hay không?

Khoảnh khắc sinh tử đó là khủng bố hay là thích thú, tất cả đều phải đợi đến mùa xuân, khí sấm xuân vang lên.

Liên tiếp mấy ngày sau khi phục dụng Địa Nguyên Linh Đan, thân thể của Hồng Dịch cực kỳ suy yếu. Nhất là khi toàn bộ máu huyết trong cơ thể bị dược lực tống tháo ra bên ngoài, thần hồn trở về thể xác, lập tức hắn cảm nhận thấy thân thể hư nhược một cách cùng cực, hư nhược đến nỗi không chịu nổi sức nặng của y phục trên người.

Trước đây ở trong bút ký Hồng Dịch cũng từng đọc qua về những người yếu đuối như vậy, nhưng không ngờ rằng bản thân mình cũng có lúc lâm vào tình trạng tương tự.

Tuy nhiên hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này. Hàng ngày hắn tu dưỡng trong Lục Liễu trang, thỉnh thoảng để cho một nhóm nô bộc, võ sĩ, kỵ binh, mang kiệu đến, bản thân ngôi trong cỗ kiệu ấm áp, để người khênh đi khắp nơi thưởng tuyết ngâm thơ, quả thật vô cùng hài lòng.

Nô tỳ đứng xung quanh, kỵ binh hộ vệ xếp thành hàng, ngồi trên kiệu lớn ấm áp, đi khắp nơi thưởng tuyết, thứ cuộc sống của một đại quý tộc mà Hồng Dịch từng hướng tới, cuối cùng cũng được nếm thử qua.

Tu dưỡng chừng một tháng, thân thể của Hồng Dịch mới dần dần trở lên cường tráng.

Hoàn toàn biến thành một người khác. Khi hai mắt loé lên, trong mật thất tối tăm, người đứng đối diện có thể nhận thấy hai mắt hắn tựa như hai vì sao lấp lánh, thật sự đạt tới cảnh giới hư không sinh điện.

Hơn nữa trên cơ thể hắn cũng hiện rõ nhưng múi thịt góc cạnh, những đường cong hoàn mỹ, lưu chuyển một cách tự nhiên, chẳng khác nào dòng suối chảy trong khe núi.

Người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy thứ khí tức sắc bén tinh hãn vốn có lúc này đã được ẩn tàng vào bên trong huyệt khiếu.

Thoạt nhìn, Hồng Dịch càng lúc càng giống với một thư sinh trí thức, thế nhưng trong thân thể của hắn ẩn chứa một lực lượng kinh khủng. Đồng thời mỗi một lần hắn hô hấp, từ miệng tản ra một mùi thơm ngát, nước bọt tiết ra từ lưỡi có hương thơm tựa như mật ong. Toàn bộ cơ thể bất cứ lúc nào cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.

Đồng thời Hồng Dịch cũng cảm nhận được lượng máu mới được tái tạo trong cơ thể trở nên ngưng trọng, thế nhưng lại thông sướng, lưu chuyển dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhắm mắt cảm nhận, hắn có thể thấy được máu trong cơ thể không ngờ toả ra thứ ánh sáng màu bạc lấp lánh, trông chẳng khác nào thuỷ ngân đang lưu chuyển {Tác giả: đây không phải máu huyết thực sự biến thành thủy ngân, mà chỉ là một loại cảm giác mà thôi}.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch cũng cảm nhận thấy xương cốt toàn thân, từng tấc từng tấc trở nên trắng noãn, tuỷ xương trở nên bàng bạc tựa như sương trắng, không có bất cứ thứ tạp chất gì.

Trước đây, xương cốt cũng như tuỷ xương trong cơ thể của hắn, tuy rằng cũng đã rất tinh thuần, thế nhưng vẫn có màu xanh biếc, không được tinh khiết như hiện giờ.

- Đây chẳng phải là luyện tuỷ như sương, luyện huyết hống tương của cảnh giới võ thánh hay sao?

Cảm nhận được sự biến hoá của thân thể, càng lúc càng cường đại, sinh cơ dạt dào, thậm chí Hồng Dịch còn tưởng rằng tay chân của bản thân nếu bị người khác chặt đứt thì lập tức có thể mọc lại như cũ.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng biết đây chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Nếu như thật sự bị người khác chặt tay chặt chân, thì hoàn toàn không có khả năng mọc lại được.

Loại năng lực này chỉ có cao thủ nhân tiên, tu vi cực kỳ cao thâm mới có được.

Trong Đấu Phật Bút Lục của Ấn Nguyệt hoà thượng có ghi lại rằng, loại cao thủ nhân tiên có tu vi cực kì cao thâm này có năng lực tái sinh tay chân bị đứt, nghĩa là cho dù bị người khác chặt đứt tay đứt chân thì cũng có khả năng mọc lại một lần nữa.

Nói một cách khác, một người tàn tật nếu như luyện thành nhân tiên thì những bộ phận bị thiếu của hắn cũng có thể mọc lại như cũ.

Sự cường đại về sinh cơ của nhân tiên không phải là thứ mà bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng được.

- Cũng đến lúc mang toàn bộ phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu trong một phần ba bản Hiện Thế Như Lai Kinh ra tu luyện. Không biết sau khi tu luyện hết các huyệt khiếu này thì tu vi của ta sẽ tiến đến trình độ nào nhỉ?

Sau một tháng, tuyết lớn cũng ngưng rơi, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp vạn vật, khí trời trở nên ấm hơn nhiều. Khắp nơi tràn ngập hơi thở của mùa xuân, một vài cành lá khô héo cũng hé nở những nụ hoa mới. Đây là lúc mùa đông qua đi, mùa xuân lại tới.

Cùng lúc đó, dịp tết âm lịch hết năm của Đại Kiền cũng đã tới.

Mùa đông năm thứ sáu mươi mốt Đại Kiền là một mùa đông cực kỳ lạnh giá. Thế nhưng khi tháng chạp qua đi, tết âm lịch đến, khí trời trở nên vô cùng náo nhiệt. Khắp nơi đều là khách du xuân. Trong mùa tết âm lịch này, trong ngoài Ngọc kinh thành đều rất nhộn nhịp đông vui.

Khí trời giá rét qua đi, tết âm lịch ấm áp lại tới, tựa hồ khiến cho sự cường thịnh của triều đình Đại Kiền càng được nâng cao thêm một phần.

Trong toàn bộ Lục Liễu sơn trang đều được treo hồng đăng, khắp nơi giăng hoa rực rỡ, mấy trăm nô bộc ai cũng tỏ ra hưng phấn hồ hởi, người người được mặc quần áo mới, túi tiền rủng rình, chứa đầy ngân lượng.

Theo tiền lệ, vào tết âm lịch, những nô bộc nhất đẳng của Lục Liễu trang đều được thưởng hai mươi lượng bạc trắng, một bộ quần áo mới, một đôi giày mới.

Mấy ngày gần đây, khi thân thể của Hồng Dịch cũng hoàn toàn khôi phục liền nhờ Mộ Dung Yến mang toàn bộ công báo mới nhất trong triều đình lại, ngoài ra còn từ Ngọc thân vương thu thập tin tức của các đại quý tộc trong Ngọc kinh thành. Mọi loại tin tức phức tạp rắc rối đều thu nhặt lại. Thậm chí ngay cả tin tức tình báo của những thượng cổ thế gia của Thiên Châu, hậu nhân của những gia tộc thánh hiền cũng đều thu gom lại một chỗ để nghiên cứu.

Ví dụ như Cơ gia ở Khánh Châu, Chu gia ở Âm Châu, Trình gia ở Tuyết Châu, Long gia ở Húc Châu, tất cả đều được Hồng Dịch lưu tâm.

Đương nhiên tư liệu nhiều nhất chính là về Vô Địch hầu.

Dường như cuối cùng thái tử cũng chịu thoả hiệp, cung cấp cho Ngọc thân vương một ít tin tức tình báo của Vô Địch hầu. Ngoài ra cũng mang bản sao chép Tạo Hoá Thiên Kinh đưa cho Ngọc thân vương.

Đương nhiên Ngọc thân vương khi chưa đủ bộ thì vẫn còn đang thương lượng với thái tử, cũng chưa thả Vô Sinh lão mẫu ra, vẫn giam giữ ở trong phủ đệ.

Thế nhưng thái tử cũng không sai người cưỡng đoạt cướp phạm nhân. Nguyên Phi ở trong cung cũng bình an vô sự. Hoàng hậu thì biệt vô âm tín, không có động tĩnh gì cả.

Tất cả hoàng quý phi, phi tử còn lại dường như cũng không biết một tháng trước ở Khôn Nguyên cung đã xảy ra chuyện gì.

- Công tử, Tinh Nhẫn đại sư đã trở về.

Hiện giờ Hồng Dịch đang ở trong phòng nghiên cứu những công báo gửi lên triều đình. Hắn phát hiện ra Kiền đế Dương Bàn đi đến Tuyết Châu, gặp gỡ các tộc trưởng của các bộ lạc phương bắc. Ngoài ra ở vùng biên giới Sa Châu, Hoả La quốc đang rục rịch hành động, dường như đang huy động quân sự với quy mô lớn, toàn quân triều đình vẫn phòng thủ giữ vững chiến tuyến.

Ngoài ra còn có tin tức báo rằng tuần phủ Thuỷ Dương tỉnh ở Nam Châu, Hồng Khang, bị bệnh nặng, tạm thời từ chức, chức tuần phủ Thuỷ Dương tỉnh do lễ bộ thị lang triều đình là Phạm Văn Thượng nhậm chức.

Việc Hồng Khang bệnh nặng từ chức, Hồng Dịch biết rất rõ. Việc này là thần hồn của hắn gây nên, biến tên tuần phủ Thuỷ Dương tỉnh làm nhiều việc ác này trở thành kẻ đần độn.

Việc này dường như cũng không gây sóng gió gì lớn trong triều đình. Tuy nhiên những lời bàn luận ngấm ngầm trong đó nhất định sẽ không ít, chẳng qua là Hồng Dịch không thể biết được.

- Hồng Dịch, công tử tiến nhập vào thánh cảnh rồi sao? Sao có thể như vậy được?

Đây là câu nói đầu tiên của Tinh Nhẫn hoà thượng lúc nhìn thấy Hồng Dịch sau khi trở về.

- Tinh Nhẫn đại sư, đại sư bị sao vậy? Dường như thụ thương cũng không nhẹ đấy.

Hồng Dịch sau khi nhìn thấy Tinh Nhẫn hoà thượng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Tinh Nhẫn hoà thượng đi chặn giết xe vận chuyển vàng bạc từ Nam Châu đến Võ Ôn Hầu phử ở Ngọc kinh, thế nhưng lúc này trở về với hai tay trống không, trên thân thể còn có một vài vết thương mà mới nhìn cũng khiến người ta phải giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.