Dương Thần

Chương 32: THẦN HỒN ĐẤU PHÁP



"Tằng ma ma này là lão nhân mà Triệu phu nhân sai bảo đã nhiều năm qua và cũng là hồi môn của Triệu phu nhân nên thân phận thật cũng không phải là bình thường. Tại sao tối rồi mà lại rón rén ở bên ngoài mái hiên của phòng ta, lại còn cùng mấy ả nha hoàn kia nói về chuyện giám thì ta nữa? Quả nhiên Triệu phu nhân cũng chẳng có lòng tốt, bất quá ta có cái gì đáng giá mà để mụ cho người theo dõi, mà cũng nên lại nghe một chút xem các nàng đang nói những cái gì.”.

Thần hồn Hồng Dịch vừa thoát xác đã gặp phải những chuyện như vậy, trong lòng hắn cười lạnh rồi phất phơ bay qua đó. Hắn rất muốn nhìn xem một thư sinh nhỏ bé như mình đến cùng có cái gì đáng giá mà làm cho Triệu phu nhân coi trọng đến mức đem ngay cả những người thân tín bên cạnh mình cũng phái ra.

“ Ngửa đầu ba thước có thần minh. Xảo trá lừa bịp tất nhiên sợ quỷ thần biết. Những lời này không phải là không có đạo lý.”

Hồng Dịch trong lòng nghĩ đến việc mình hồn phách xuất xác cũng coi như là quỷ thần. Lần đầu tiên nghe được chuyện Hồng Quế tính kế với mình, lần thứ hai chợt nghe được âm mưu của Tằng ma ma cùng nha hoàn. Quả thực là đúng như lời trong sách đã miêu tả cực kỳ chính xác rằng “ Ngửa đầu ba thước sẽ có thần minh.”.

- Hắn hiện tại đang ngồi ở trên giường cũng không biết là ngủ hay làm cái gì khác nữa mà cũng chẳng thấy hắn luyện võ.

Nha hoàn nghe xong câu hỏi của Tằng ma ma liền vội vàng trả lời những cái mà mình chú ý được tới. Đương nhiên không có chữ nào lọt khỏi mà đều truyền tới tai Hồng Dịch

- Ân, các ngươi cần phải mật thiết chú ý tới bất cứ động tĩnh gì của hắn. Có bất cứ tin tức không tầm thường nào thì đều phải báo cáo lại với ta sau đó để ta nói lại cho phu nhân nghe. Tìm cơ hội tìm trong quần áo, sách vở của hắn xem có vật nào không tầm thường không. Các ngươi đều là những nha hoàn khôn khéo, phương diện nay chắc không ta phải nói nhiều chứ.

- Tằng ma ma, người cứ yên tâm đi. Cam đoan rằng dù hắn có rớt một sợi tóc thì nô tỳ cũng biết mà bẩm báo lại cho người.

Nha hoàn hướng tới bên trong phòng nhìn thoáng qua, khôn khéo nói.

- Lục soát đồ của ta? May mắn là Võ kinh ta đều đã xem qua sau đó thiêu hủy rôi. Còn bản Di Đà Kinh thì phải chú ý. Nếu để cho bọn tiểu nhân này biết được thì hậu hoạn thật vô cùng.

Trong lòng Hồng Dịch vừa động liền có cảm giác có chút may mắn.

Hắn mặc dù là một người hay chú ý, nhưng bốn nha hoàn hầu hạ mình mỗi ngày, lại đều có lòng dạ khó lường nên chỉ một chút không chú ý thì Di Đà Kinh sẽ thật sự bị phát hiện, Bất quá hiện tại nếu đã nghe được thì cũng cần phải tỉnh tảo. Hồng Dịch tất nhiên là sẽ âm thầm cảnh giác.

- Bất đầu từ hôm nay mỗi tháng các ngươi được tăng đến mười lượng một tháng.

Tằng ma ma lại nói.

- Đa tạ phu nhân ban thưởng!

Nha hoàn vội vàng cảm ơn Triệu phu nhân. Mặc dù Triệu phu nhân không có ở đây nhưng y vẫn biểu hiện thái độ rất cung kính.

- Bất qua nô tỳ xem thần thái tiểu tử đó dường như cũng không chuẩn bị ở lâu trong Hầu phủ. Tháng sau chính là khoa khảo. Nếu thi đậu Cử nhân sẽ thành lão gia. Hắn khẳng định sẽ ra ngoài. Vậy đến lúc đó phải làm sao? Nghe nói tài văn chương của hắn cũng có vài phần. Nói vậy trong kì thi hẳn cũng nắm chắc.

- Ngươi rất khôn khéo. Tâm tư của hắn như vậy cũng có thể nhìn ra được. Trở về ta sẽ bẩm báo lại cho phu nhân ban thưởng thật tốt cho ngươi.

Tằng ma ma khen một câu sau giọng chuyển thành âm lãnh:

- Ta tự nhiên sẽ không làm cho hắn thi đỗ. Hắn có tài văn chương thì sao chứ…

- Có cần hay không nô tỳ động tay động chân lên thức ăn của hắn không? Để giúp hắn không thể tham gia khoa khảo được.

- Không cần! Điều đó rất dễ lộ sơ hở. Mà ngược lại, ngươi phải mỗi bữa hầu hạ hắn ăn ngon uống ngon làm cho ai cũng không nhìn ra bất cứ chuyện gì.

Tằng ma ma trông âm trầm quỷ dị, mở miệng cười hắc hắc:

- Hắc hắc… Ta tự sẽ có biện pháp. Cuộc thi khoa cử còn có một tháng nữa. Tháng này đêm nào hắn cũng bị ác mộng hành hạ, oan hồn quấn thân làm Thần hồn bị tổn thương nặng nề thì để xem hắn làm thế nào mà thi với chẳng thố.

Đêm trăng u ám. Tại góc tường, khuôn mặt tươi cười của lão phụ trông âm trầm quỷ dị. Hết thảy đều tôn lên vẻ “đẹp” như yêu quỷ của Tằng ma ma. Còn ả nha hoàn nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tằng ma ma thì giật nảy mình.

- Ngươi đi đi! Đừng để hắn phát hiện bất cứ nghi vấn gì. Tiểu tử này cũng rất thông minh, không phải là một nhân vật đơn giản. Từ viêc hắn dám lén kết bạn với Trấn Nam công chúa thì có thể nhìn ra được tâm cơ thâm trầm của hắn.

Tăng ma ma vẫy vẫy tay.

- Nô tì sẽ chú ý.

Nha hoàn gật gật đầu, nhẹ nhàng đi tới phòng.

- Hắn luyện võ, ta xem cũng chỉ luyện đến bước Cân nhục, vẫn còn rất thô thiển. Bất quá với chút khí huyết khi đối diện với Thần hồn mê hoặc thì cũng không làm nổi tác dụng gì. Nhưng mà nếu cứ để hắn tiếp tục tu luyện nữa, lâu ngày sẽ làm khí huyết vững chắc thì chỉ sợ lúc đó khó trấn áp được hắn nữa. Được rồi, trước hết để cho hắn gặp ác mộng trong một tháng, làm kinh động tổn thương tới Thần hồn của hắn. Hơn nữa, việc thần không biết quỷ không hay mà làm tổn thương tới Thần hồn hắn như thế thì ai có thể gây khó dễ được ta nữa?

Chờ sau khi các nha hoàn đã vào nhà, Tăng ma ma âm hiểm lẩm bẩm cười rồi đi tới một góc bí ẩn phía sau ngọn giả sơn ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

-“Ân?”

Hồng Dịch vừa nhìn đã biết cái mà Tằng ma ma muốn nghĩ đến. Xuất xác!

Mới vừa rồi nhìn vẻ mặt đắc ý lúc lẩm bẩm của Tằng ma ma, Hồng Dịch hiểu rằng y muốn làm mình hằng đêm gặp phải ác mộng, làm thương tới Thần hồn của bản thân. Rõ ràng đối phương là một người tu luyện Thần hồn thuật.

“ Yêu nhân! Không ngờ dám đến làm tổn hại tới ta! Không nói tới ta hiện tại đang tu luyện Tiên đạo, cho dù lúc ta không có tu luyện thì với một thân chính khí, không thẹn với lương tâm, không lừa bịp xảo trá, trong lòng luôn tồn tại thánh hiền của ta thì ngươi làm sao có thể mê hoặc được ta?”

Trong lòng Hồng Dịch dâng lên một cỗ tức giận không thể kiềm chế được.

Hồng Dịch mặc dù tu luyện Thần hồn hơi có một chút thành tựu. Thần hồn đã có thể Dạ du, thậm chí có thể Nhật du. Vốn dựa vào khả năng này cũng có thể làm không ít chuyện không hợp pháp, nhưng Hồng Dịch cho tới bây giờ không có làm qua. Hắn tu luyện dưới bộ dáng Thần hồn, du đãng để quen thuộc “Thủy tính”, nhiều nhất cũng chỉ xem Hồng Tuyết Kiều luyện quyền. Đây cũng là chuyện bình thường.

Cùng một dạng tu luyện Thần hồn nếu như mượn năng lực xuất xác để giả thần giả quỷ, không có liêm sỉ, đó chính là Tà đạo Yêu nhân. Nhưng mà nếu có thể quản thúc được bản thân, một lòng làm Thần hồn lớn mạnh, du lịch trời đất, đó chính là Tiên đạo Chính đạo.

Điểm phân biệt này Hồng Dịch từ nhỏ đã được đọc trong sách nên phi thường hiểu rõ. Nên nhìn thấy loại tiểu nhân, quỷ mị này, trong lòng Hồng Dịch càng thống hận khinh bỉ hơn nữa.

- Ân?

Lúc Hồng Dịch trong lòng còn đang tức giận thì Tằng ma ma ngồi điều Thần dưới đất dường như cảm giác được cái gì đó, đôi mắt liền mở ra một chút hướng tới bên này nhìn tới.

Hồng Dịch lập tức nghiêng người trở về phòng của mình, đem Thần hồn quy vị đồng thời thân thể nằm xuống chợp mắt. Hắn rất muốn nhìn xem Tằng ma ma này đến cùng muốn đối phó với hắn như thế nào.

Võ công của đối phương rất cao ở trên Hồng Dịch rất xa nên nếu muốn hại mình thì Hồng Dịch cũng không thể không cẩn thận.

- Mới vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác? Dường như có người lấy du hồn nhìn trôm ta? Đáng tiếc ta còn chưa luyện tới Tiên Thiên Võ Sư cảnh giới nếu không với huyết khi mạnh mẽ cũng đủ thấy một cách rõ ràng bất cứ du hồn âm thần nào.

Tăng ma ma không có phát hiện ra cái gì. Con mắt ảm đạm lại nhắm lại tiến vào cảnh giới Quan tưởng.

Ước chừng qua hai canh giờ, trong Hầu phủ cũng trở lại yên tĩnh, dạ thâm nhân tĩnh(*). Đỉnh đầu Tằng ma ma vừa động theo sau đó là hô hấp của người và tiếng tim đập đều ngừng lại. Hiển nhiên là Thần hồn đã xuất xác ra khỏi cơ thể.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch đang nằm chợp mắt thì đột nhiên trong tai nghe được tiếng gió vù vù, thổi trúng cánh cửa tạo ra âm thanh hoa hoa giống như là quỷ khốc vậy. Đồng thời ánh trăng từ cửa sổ chiếu váo bên trong như hình dáng của một con gì đó đang vặn vẹo bò trên mặt đất, muốn giãy dụa đứng lên!

Gió thổi, dáng hình vặn vẹo dưới ánh trăng đang bò trên mặt đất muốn giẫy dụa đứng lên! Loại cảm giác này quả thực là quỷ dị. Thật muốn hù dọa phá đi lòng cam đảm của người mà.

“ Đây là Mê Thần thuật ư?”

Trong lòng Hồng Dịch hiểu rằng bản thân mình mắt không có mở thì làm sao có thể nhìn thấy ánh trăng vặn vẹo ở trong phòng? Cái này khẳng định là ảo giác. Nhưng mà loại ảo giác này thật quá chân thật. Cả người lạc vào cảnh giới kì lạ. Nếu như không biết chi tiết, không có sự phòng bị thì căn bản không thể phân biệt được thật giả.

Trong lòng Hồng Dịch hiểu được nên muốn mở mắt nhìn một chút xem đến cùng là cái dạng gì. Nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó, hắn không ngờ rằng mình không thể khống chế được tay chân của mình, mà căn bản cũng không thể mở nổi mắt.

Rất giống với người bị giữ ở trong cơn ác mộng, rõ ràng biết mộng là giả nhưng người thì vẫn không thể tỉnh lại. Loại cảm giác này thực: Bất lực, khủng hoảng.

“Hư không rộng lớn. Ta ngồi ở trung tâm. Trong nháy mắt trăm ngàn đời trôi qua. Hết thảy mọi thứ đều là không.”

Hồng Dịch cũng không hoang mang. Hắn tu luyện Di Đà Kinh nên những ảo giác trải qua trước kia so với cái này thì lợi hại hơn rất nhiều. Trong lòng hắn cười lạnh lùng rồi đột nhiên đắm chìm vào trong cảnh giới, hợp nhất với pho Di Đà Phật.

Trong hư không tỏa ánh sáng mạnh mẽ!

Hồng Dịch cảm giác Thần hồn của mình có chút đã nhảy ra ngoài. Toàn thân kim quang mãnh liệt tựa như mặt trời chói chang đem bốc hơi toàn bộ quỷ ảnh trong phòng.

Hồng Dịch mở hai mắt. Ánh trăng vẫn chiếu xuống qua khe cửa sổ. Một sự yên tĩnh đến phi thường. Và nơi này nào có cái gì mà quỷ ảnh với cả tiếng gió, cũng chẳng có ánh sáng màu vàng nào. Tất cả vừa rồi, toàn bộ đều là ảo giác trong ý niệm của Thần hồn đấu pháp.

Cùng lúc đó, tai Hồng Dịch nghe thấy từ ngọn giả sơn bên ngoài phòng khách truyến đến một tiếng thét thê lương, như là của một đầu dã thú nào đó bị thương vậy.

(*) Dạ thâm nhân tĩnh: Đêm khuya, con người cũng trở nên yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.