- Ồ? Công tử không hợp tác với ta? Không ngờ đường đường là một cao thủ vượt qua hai lần lôi kiếp, niệm sinh điện mang mà vẫn cố chấp như vậy? Trong giới tu đạo chúng ta, chỉ giảng cứu về lợi ích vĩnh hằng. Công tử lại khiến cho ta cảm thấy chẳng khác nào loại thư sinh cố chấp, tuy nhiên xem ra cũng rất có khí phách. Rất nhiều năm trước cũng có người đứng trước mặt ta thể hiện khí phách giống như công tử vậy. Đáng tiếc người đó cuối cùng cũng đã chết rồi.
Nghe Hồng Dịch nói, Thiên Xà vương Tinh Mâu không vui không giận, mà dùng một loại ngữ khí đìu hiu nói.
Loại giọng nói này khiến cho Hồng Dịch nhớ tới chiếc trâm gài tóc bằng sừng tê giác lấy được trong đống đồ trang sức của Nguyên Phi. Phía trên chiếc trâm gài tóc này có khắc hình một con rắn nho nhỏ đáng yêu cùng vài dòng chữ.
- Nếu như công tử không muốn làm bia đỡ kiếm cho ta, vậy thì cũng đừng trách ta. Ta đành phải dùng toàn lực phong ấn công tử vậy. Sau đó đem công tử về Huyền Thiên quán, luyện hoá thần hồn công tử, dùng làm pháp bảo, như vậy cũng không khác gì bia đỡ kiếm. Trên đời này không có thứ pháp bảo gì có thể đỡ được kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm thế nhưng pháp bảo được rèn từ linh hồn của cao thủ luyện Quá Khứ kinh thì có khả năng chống đỡ được. Chẳng qua là quá hao tâm tốn sức.
Tinh Mâu nhìn Hồng Dịch rồi lại nói.
- Nói như vậy là ngươi quyết tâm muốn trở thành địch nhân của ta rồi sao?
Hồng Dịch nhìn Thiên Xà vương Tinh Mâu trước mắt, cảm nhận được một cỗ ý chí không lay động của đối phương.
- Đương nhiên rồi. Nếu như công tử đáp ứng làm bia đỡ kiếm cho ta thì ta còn thả cho công tử một đường sống. hiện giờ công tử lại không đồng y, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho công tử. Càn Khôn Bố Đại, ba đại kinh thư Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai của Đại Thiện Tự đều tụ tập trên một thân của công tử. Hiện giờ tuy rằng pháp lực của công tử rất cao cường nhưng ta vẫn có thể áp chế được. Nếu như lỡ ra để cho công tử vượt qua ba lần lôi kiếp, khi đó ta sẽ không làm được gì nữa. Bằng vào tốc độ này, hơn mười năm sau không có gì bảo đảm công tử sẽ không trở thành một Mộng Thần Cơ thứ hai.
Nói xong, Thiên Xà vương Tinh Mâu vung cánh tay phải lên. Nhất thời khắp toàn bộ sườn núi liền bị một tấm màn bóng tối phô thiên cái địa bao phủ. Khí tức của loại bóng tối này so với ban nãy còn nồng đậm hơn, hơn nữa ở trung tâm của bóng tối loáng thoáng hiện ra một pho tượng đạo tôn.
Pho tượng đạo tôn này vừa hiển ra liền khiến cho Hồng Dịch chấn động trong lòng.
- Huyền Thiên Đạo Tôn!
Đúng vậy. Là Huyền Thiên đạo tôn, là cội nguồn của bóng tối. Là người sinh ra bóng tối. Là vị thần tối cao của Huyền Thiên Quán. Huyền Thiên Đạo Tôn!
- Vừa rồi ta mới chỉ sử dụng phân nửa lực lượng để phong ấn công tử. Kết quả là để cho công tử có cơ hội thoát ra bên ngoài. Lần này ta lại phong ấn công tử một lần nữa, để xem xem lần này Càn Khôn Bố Đại của công tử có thể thoát ra được hay không?
Tinh Mâu vừa nói, trên tay của nàng liền hiện ra một đoá hoa Mạn Đà La đen nhánh, đồng thời trên một vạn niệm cuồn cuộn bay ra, hoá thành Mạn Đà La trận đồ.
- Mạn Đà La trận là loại pháp trận mà người tu hành thời thượng cổ cùng nhau kết lại mà thành. Người tu hành đứng ở trong đó đề phòng ngoại ma tập kích. Còn Hắc Ám Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới chính là kết giới mà Huyền Thiên Đạo Tôn tu hành. Vừa rồi ta phong ấn công tử cũng không dùng Huyền Thiên Đạo Tôn trấn áp trận nhãn, khiến cho công tử có thể phát động Càn Khôn Bố Đại xuyên phá hư không, trốn thoát ra bên ngoài. Hiện giờ ta muốn nhìn xem công tử làm thế nào để thoát ra nữa đây.
Tinh Mâu vừa nói xong thì cũng là lúc trên một vạn khối thần niệm kết thành trận đồ. Không gian bỗng chốc xoay chuyển.
- Đây là toàn bộ lực lượng của Thiên Xà vương, toàn bộ lực lượng của cao thủ bốn lần lôi kiếp sao? Nếu như là cao thủ tám lần lôi kiếp như Mộng Thần Cơ thì lực lượng cường đại đến thế nào đây? Đạo thuật sẽ thần kỳ tới mức nào đây?
Vào thời điểm Huyền Thiên đạo tôn xuất hiện, Hồng Dịch liền cảm thấy bóng tối xung quanh dường như được thực thể hoá hơn rất nhiều, áp lực tăng vọt, khiến cho vầng ánh sáng hộ thể quanh người liên tục phát ra những âm thanh răng rắc.
Thậm chí tám đại thần linh lúc bị tấm màn bóng tối tựa như những bức tường dày đặc ép vào cũng điên cuồng phát ra những âm thanh gào thét, tựa như đang phải gánh chịu sức nặng vô cùng vô tận của bóng tối.
Trong lòng vô cùng cấp bách, Hồng Dịch liền hét lớn một tiếng, lần thứ hai thi triển thủ đoạn cực mạnh của bản thân. Càn Khôn Bố Đại trong tay liền rung lên, một vết nứt hiện ra giữa không gian, thân thể nhanh chóng chui vào bên trong.
Ầm ầm!
Khe nứt khép lại. Luồng ánh sáng trong suốt vừa đình chui vào hư không, thế nhưng đúng lúc này, Huyền Thiên đạo tôn trấn thủ ở trung tâm trận đồ liền hơi vươn tay ra, đâm vào hư không trong tấm màn bóng tối, tựa như đưa tay vào dòng nước bắt cá.
Xì!
Càn Khôn Bố Đại vừa định xuyên phá tiến vào hư không lại bị Huyền Thiên Đạo Tôn lôi lại.
Càn Khôn Bố Đại liên tục nhảy lên tựa như một con cá lớn, mãnh liệt giãy dụa. Từng luồng ánh sáng trong suốt trên thân túi liên tục bắn ra bốn phía. Thế nhưng trên thân thể của Huyền Thiên đạo tôn lập tức bắn ra một loạt chùm khí tức hắc ám nồng đậm, chỉ khẽ lưu chuyển liền đè ép toàn bộ luồng ánh sáng trong suốt xuống bên dưới.
- Thai Tàng!
Ngay khi vừa từ trong hư không tóm được Càn Khôn Bố Đại, Huyền Thiên đạo tôn ở trung tâm trận đồ liền mở miện phun ra hai chữ.
Hai chữ này không phải là ngôn ngữ của Đại Kiền, cũng không phải ngôn ngữ của Vân Mộng hay Hoả La quốc, tràn ngập khí tức thời viễn cổ, âm tiết tuy rằng cổ quái, tuy rằng tang thương, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch lại hiện lên một cách rất rõ ràng, rất minh mạch. Âm thanh thậm chí xuyên qua cả Càn Khôn Bố Đại, truyền vào bên trong.
Thanh âm này vừa xuất ra, toàn bộ trận đồ liền khẽ xoáy tròn, cấp tốc co rút về trung tâm, chẳng khác nào vũ trụ huỷ diệt, trở về với bóng tối.
Ở trung tâm trận đồ vẫn là một khối thuỷ tinh đen hình tròn, Tuy nhiên khối thuỷ tinh hình tròn này so với vừa này còn lớn hơn gấp đôi. Hơn nữa ở chính giữa khối thuỷ tinh đen này, bên trong lớp sương mù đen kịt là một pho tượng Huyền Thiên đạo tôn đang ngồi ngay ngắn.
Pho tượng đạo tôn này tựa như bị vây ở trong một thế giới vô cùng vô tận, bị ngăn cách tầng tầng lớp lớp với thế giới hiện thực.
Trên tay pho tượng đạo tôn này đang nâng Càn Khôn Bố Đại.
Càn Khôn Bố Đại vốn có kích thước rất lớn, vậy mà hiện giờ ở trong khối thuỷ tinh đen này chỉ lớn bằng một nắm đấm, bị Huyền Thiên đạo tôn giữ trong lòng bàn tay. Vô luận giãy dụa thế nào cũng bị tấm màn bóng tối của đạo tôn cản lại, không cách nào thoát ra được.
Thiên Xà vương Tinh Mâu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, chỉ ngón tay về phía trước. Khối thuỷ tinh liền khẽ xoay tròn, bay vào lòng bàn tay của nàng.
- Không hay rồi!
Trong Càn Khôn Bố Đại, từng luồng ánh sáng trong suốt lưu chuyển, toàn bộ chìm trong một mảng yên bình.
Hồng Dịch ngồi trong không gian ánh sáng, từ mi tâm liên tục có thần niệm bắn ra bốn phía, từng khối từng khối thần niệm lóng lánh cuồn cuộn tuôn ra, bay lượn giữa không gian trăm dặm bên trong Càn Khôn Bố Đại.
Mỗi một lần thần niệm lưu chuyển, Càn Khôn Bố Đại liền mãnh liệt chấn động, tựa như vừa mới bay vút lên cao. Thế nhưng ngay khi Càn Khôn Bố Đại vừa lao lên thì từ trong hư không vô tận bỗng nhiên có một cỗ lực lượng phô thiên cái địa mãnh liệt từ bên ngoài dồn ép xuống. Thậm chí luồng ánh sáng trong suốt trong Càn Khôn Bố Đại còn có một vài tia khí đen của bóng tối lưu chuyển, chẳng khác nào nước mực ngấm vào trong băng đá.
Toàn bộ không gian trong Càn Khôn Bố Đại giống như bị bóng tối xâm nhập.
- Không thể xuyên qua hư không! Đạo thuật của Thiên Xà vương không ngờ tới cảnh giới cao như vậy. Hắc Ám Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới không hổ là thuật phong ấn cường đại nhất của Huyền Thiên quán, có thể phong ấn được ta. Quả thật rất lợi hại.
Hồng Dịch liên tục thi triển đạo thuật thế nhưng Càn Khôn Bố Đại vẫn không hề nhúc nhích. Lúc này hắn đã biết bản thân không có khả năng chạy thoát được nữa rồi.
Thiên Xà vương vốn đã vượt qua bốn lần lôi kiếp, là nhân vật trong truyền thuyết. Hơn nữa lại còn thi triển ra thuật phong ấn cường đại nhất. Toàn bộ đạo thuật của Hồng Dịch quả thật không hề có chút tác dụng gì trước mặt Hắc Ám Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới của Thiên Xà vương. Loại đạo thuật như vậy, so với vô thượng đạo thuật của Thái Thượng đạo là Thái Vũ Tháp, Trụ Cực Chuông hay tam đại kinh thư Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai của Đại Thiện Tự cũng không hề thua kém chút nào.
Loại đạo thuật này được cường giả cấp bậc như Thiên Xà vương tự tay thi triển ra, càng phát huy được uy lực vô cùng vô tận. Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch cũng không tu luyện thuần thục được như vậy.
- Nếu như ta có được bản gốc của Vị Lai Vô Sinh kinh, luyện thành chín vòng hào quang, đạt tới cảnh giới Bất Hủ Nguyên Thần, kết hợp với pháp ấn của Hiện Thế Như Lai kinh, ước chừng chỉ cần một chưởng cũng đủ để phá nát cái đại kết giới này. Thế nhưng hiện giờ hoàn toàn không có khả năng làm được việc như vậy.
Hồng Dịch đứng dậy, đưa mắt nhìn lên bầu trời. Loáng thoáng trong không gian, xuyên qua lớp màn ánh sáng trong suốt của Càn Khôn Bố Đại, hắn có thể nhìn thấy một pho tượng Huyền Thiên Đạo Tôn khổng lồ đang đứng sừng sững.
Tuy rằng Thiên Xà vương hiện tại không cách nào đột phá được Càn Khôn Bố Đại, tiến vào bên trong bắt hắn. Thế nhưng nếu như để cho nàng ta mang Càn Khôn Bố Đại trở về Huyền Thiên quán thì gay go.
Bằng vào thực lực của Huyền Thiên Quán, rất nhiều quỷ tiên trưởng lão, lại có cả Huyền Thiên quán chủ cùng với vô số pháp bảo kết hợp với đại trận, khẳng định rằng có thể luyện hoá được Càn Khôn Bố Đại. Sau đó sẽ đem bản thân luyện hoá luôn!
Thế nhưng lúc này Hồng Dịch cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thiên Xà vương Tinh Mâu mang Càn Khôn Bố Đại cùng bản thân trở về Huyền Thiên Quán.
Tuy là như vậy, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch lại không có chút hoảng loạn nào, cũng không cảm thấy chán nản vì thất bại. Trái lại ý niệm trong đầu kịch liệt xoay chuyển.
Đột nhiên, trong tâm linh của hắn, một suy nghĩ chợt loé lên.
- Túng kế thì phải tùng quyền, cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Trong thoáng chốc linh quang chợt loé lên trong lòng của Hồng Dịch cũng là do ánh mắt của hắn nhìn thấy thiên trụ thạch sừng sững đứng ở trung tâm của Càn Khôn Bố Đại.
Ở trung tâm của Càn Khôn Bố Đại là một chiếc lồng ánh sáng hình vuông, bên trong nhốt Ưu Lộ Lai Đặc, Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình, Thạch Địch vương tử cùng với Chân Không đạo nhân và đại thái giám võ thánh Âm Liên Hoa.
Những người này hiện giờ đều bị phong ấn ở trong đó.
Thiên trụ thạch vẫn là một khối đá ngọc như trước, cao một thước; khối thai nhi ở bên trong tựa như trái tim đang khẽ đập, trong khi hô hấp mơ hồ phát ra những âm thanh rất khẽ.
Trên bề mặt thần thạch có chín lỗ, theo nhịp hô hấp của khối bào thai này, từng luồng khí tức thơm ngát giống như những luồng mây tím liên tục phun lên. So với khí tức của võ thánh còn tinh thuần hơn nhiều, tựa như linh chi vạn năm vậy.
Ở phía trên khối đá còn có một trận đồ ánh sáng.
Trung tâm trận đồ có đặt một khối ngọc nho nhỏ. Phía trên khối ngọc liên tục phóng ra những tia thiểm điện nhỏ như những sợi tơ.
Khối ngọc này chính là pháp khí mà thượng cổ thánh hoàng Đô dùng để tế cúng, Tiên Đô Ngọc Hoàng. Vào đợt sấm xuân lần trước, khi Hồng Dịch độ lôi kiếp cùng nhân cơ hội bổ xung thiểm điện vào trong đó.
Thiên trụ thần thạch cần có lực lượng của sấm sét mới có thể phá đá xuất thế.
Hiện giờ Hồng Dịch dùng Tiên Đô Ngọc Hoàng trấn áp ở phía trên cũng là muốn trì hoãn quá trình nở ra của khối thần thạch này, muốn từ trong khối linh thai huyền diệu này tìm biện pháp khu trừ tinh thần lạc ấn của Vô Địch hầu để lại.
Thế nhưng vào lúc này, khối linh thai bỗng nhiên biến thành tri kỷ của Hồng Dịch! Phải nhanh chóng luyện hoá nó thành thân ngoại chi thân! Phải cho nó phá đá xuất thế thì mới có khả năng nghênh chiến với Thiên Xà vương!
Ý niệm khẽ động, Hồng Dịch liền chỉ tay búng về phía Tiên Đô Ngọc Hoàng.
Ầm ầm!
Từ trên Tiên Đô Ngọc Hoàng, một đạo sấm sét thô to bỗng nhiên oanh kích lên khối thiên trụ thạch.
Bên trong khối đá, linh thai tựa hồ cảm giác được điều gì đó liền mãnh liệt hé mắt ra!