-Ai da!!!
Toàn trường phát ra âm thanh cảm thán kinh ngạc.
Thường thì đám công tử của Vương Hầu Công Khanh này, mỗi người trong nhà đều có gia sản bạc triệu nên vật gì mà chẳng gặp qua. Nhưng mà đồ hai người này đánh cược vẫn tạo ra một phen kinh ngạc nho nhỏ.
Con thần mã Hỏa La không nói tới, nó so với chiến mã bình thường thì không biết tốt gấp bao nhiêu lần, là loại thiên lý mã ngàn vàng khó mua, nếu như có một con thì trong một ngày chở người chạy qua chạy lại tận năm trăm dặm thì không phải là chuyện khó. Nhất là ngựa Hỏa La không những chạy nhanh mà còn giỏi chở nặng. Hỏa Vân trọng giáp kỵ binh của Hỏa La quốc mà so với Thiết Phù Đồ trọng kỵ kinh của Vân Mông quốc còn phải hung mãnh thiệt chiến hơn gấp nhiều lần. Toàn bộ đó là dựa vào khả năng trùng kích của Hỏa La mã. Nếu Hỏa La mã tại Tây Vực không phải là giống ngựa quý hiếm thì rất có thể rằng thiết kỵ của Hỏa La quốc cũng sẽ giống như Vân Mông mà tiến đánh xâm lược Đại Kiền.
Song Hỏa La mã cũng chỉ là tượng trưng cho thân phận của vương công quý tộc mà thôi nên cũng không thể coi là đặc biệt vì chỉ cần ra giá cao là có thể đem nó cầm tới tay.
Nhưng mà vật mà Lạc Vân cho Hồng Dịch mượn để đem ra đánh cược lại là Trảm Sa Kiếm, một thanh kiếm toàn bộ được rèn bằng Cúc Văn Vân cương, là một thanh thần binh lơi khí có tiền cũng chẳng thể mua nổi. Huống chi đây là loại kiếm của Thần Phong quốc rèn ra nên hoàn toàn khác so với kiếm của Đại Kiền.
Kiếm của Đại Kiền thì vừa mềm lại vừa mỏng nên chỉ thích hợp cho những trận đơn đả độc tốc mà không thích hợp ở trên chiến trường. Đây cũng là nguyên nhân tại sao pháp luật về binh khí của Đại Kiền triều lại cấm đao mà không cấm kiếm. Nhưng thân kiếm của Thần Phong quốc lại rất nặng lại hơi cong cong, rất giống với phi đao so với những thanh kiếm bình thường thì dài hơn. Mũi kiếm chỉ đâm về phía trước là tất có máu chảy nên hoàn toàn thích hợp để mang tới chiến trường mà chém giết.
Nếu có một thanh như Trảm Sa Kiếm này mà con cháu của Vương công muốn lên chiến trường lập chiến công để sau này được phong tước vị là rất khả quan.
Thử tưởng tượng xem nếu như lúc cùng người khác đao kiếm bổ nhau mà khi vừa tiếp xúc kiếm của ngươi đã bị đao của địch nhân chém gãy thì trận chiến đó còn cần phải đánh nữa sao?
Tay có một thanh thần binh lợi khí thì có thể làm tăng lực sát thương của người luyện võ lên gấp mười lần. Và nếu một Võ Sĩ mà cầm chuôi Trảm Sa Kiếm này thì có thể cùng cao thủ cấp bậc Võ Sư chém giết.
- Không phải chỉ là chơi thôi sao? Vật đổ quá lớn rồi.
- Tô Mộc cô nương sắp tới rồi. Tiểu Hầu gia đã muốn làm thật náo động thì cũng không cần phải nói nữa. Ta cũng muốn náo nhiệt mà.
Đám công tử này nghị luận, mắt thì nhìn thanh “Trảm Sa” đều mười phần nóng bỏng.
Mắt Trường Nhạc tiểu Hầu gia giật giật nói:
- Chuôi bội kiếm này của công chúa nếu đem ra đánh bạc sợ rằng không được tốt cho lắm.
- Không việc gì.
Lạc Vân phe phẩy cây quạt, nói:
- Thanh bội kiếm này mặc dù ta rất thích nhưng chỉ là muốn chơi cho thật cao hứng nên đem ra thì cũng chẳng có gì là ghê gớm lắm. Mà huống chi Tiểu Hầu gia ngươi chưa chắc đã thắng được đâu.
- Thật không? Nếu công chúa đã nói vậy thì trò chơi bắt đầu, ta cũng không khách khí nữa.
Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn Hồng Dịch tinh tế đánh giá, nói:
- Khoảng cách trăm bước. Trong vòng năm lần hít thở thì phải bắn liên tiếp năm mũi tên. Nếu hơn một hơi thở thì tính thua. Làm rơi đích bắn cũng xem là thua. Cuối cùng là so sánh số phát chính xác. Hồng huynh có ý kiến gì không?
- Không có!
Hồng Dịch gật đầu, nhìn con Hỏa La mã nọ trong lòng cũng hơi hơi xao động.
Bất quá hắn cũng nhìn ra rằng Trường Nhạc tiểu Hầu gia này trên thân cũng mang võ công nên việc bắn liên tiếp năm mũi tên trong vòng năm lần hô hấp hẳn là có thể làm được. Còn việc bắn được trúng đích thì có độ khó cao hơn, nó đòi hỏi sự kết hợp của lực lượng và kĩ xảo. Điều đó không khác biệt gì nhiều so với khảo hạch Võ Sĩ tại “Giảng Võ đường” trong quân đội.
Lực lượng, sự chính xác, tốc độ như vậy nếu hóa thành quyền pháp thì khi đối quyết là vô cùng lợi hại.
“ Võ công của Trường Nhạc tiểu Hầu gia này sợ rằng còn cao cường hơn cả ta. Bất quá ta thân luyện Ngưu Ma Đại lực quyền nên có một trụ cột vững chắc, da thịt toàn thân đều đã luyện tới cực hạn. Mà võ công Đại Kiền cũng chỉ là ‘Tiểu Chu Thiên luyện lực pháp’ của đạo môn nên vẫn kém một bậc. Nên cho dù hắn có luyện tới trình độ Võ Sĩ thì nền tảng hai người cũng có đôi chút khác biệt.”
Hồng Dịch trong lòng phỏng đoán, sau đó chuẩn bị xuất ra thủ pháp kéo cung của “Ngưu ma Đại lực quyền” cùng vị Trường Nhạc tiểu Hầu gia chơi đùa thật tốt.
- Mang cung tới đây!
Thấy Hồng Dịch đáp ứng, Trường Nhạc tiểu Hầu gia hét một tiếng thật lớn thể hiện khí tức dương cương uy vũ. Một tay cầm cung, một tay cầm mũi tên trong cái túi da đeo sau lưng, lưng hơi khom giống như ngồi ngựa, lực dồn xuống chân, song chưởng quán thông, lắp tên lên rồi kéo Ngưu cân cung nặng tám mươi cân.
Băng! Băng! Băng! Băng! Băng!
Dây cung liên tục rung lên. Trường Nhạc tiểu Hầu gia sau khi vừa bắn ra một mũi tên vừa dùng thủ pháp nhanh nhất rút một mũi khác từ trong bao đựng tên, lắp lên, kéo cung rồi bắn. Liên tiếp năm lần, quả nhiên là chỉ trong bắn trong vòng năm lần hô hấp.
Bốn mũi trước tất cả đều bắn trúng giữa hồng tâm, chỉ có một mũi cuối cùng do tốc độ qua nhanh lên hơi bị chệch khỏi quỹ đạo tâm của tấm bia nhưng vẫn như bốn mũi trước cắm thật sâu vào bia ngắm.
- Hảo!
Năm mũi tên liên tiếp phát ra. Quả thực cũng được tính là một tay thiện xạ cừ khôi. Và tất nhiên là Trường Nhạc tiểu Hầu gia đối với trình độ của bản thân cũng có chút hài lòng, đem cung đưa cho Hồng Dịch sau đó xoa xoa tay.
Lúc này Hồng Dịch cũng không có nhiều lời mà sớm đã thầm vận Thần hồn và tinh thần tập chung lên hai mắt. Mắt nhìn thẳng vào tâm của tấm bia, đồng thời trong đầu tưởng tượng tới hình vẽ tư thế kéo cung rất sống động trong Ngưu ma Đại lực quyền và vào lúc tiếp lấy cây cung thì trong nháy mắt tư thế trên hình vẽ cùng thân thể hợp nhất thành một.
Hắn chính là đang kết hợp giữa Thần hồn Quan tưởng pháp trong Đạo thuất cùng Võ kĩ. Chỉ trong sát na đó, hồn cùng phách hợp nhất, linh cùng nhục hợp nhất.
Tất cả mọi người mở to hai mắt cũng chỉ thấy Hồng Dịch một tay cùng cung còn một tay như đang làm ảo thuật rút từng mũi tên từ trong túi tên ra rồi lắp lên trên dây cung, kéo thành hình trăng tròn rồi phóng ra. Lập tức liền lưu lại một loạt những dư âm vang lên không dứt.
Bá Bá Bá Bá Bá!Năm mũi tên liên tiếp bắn ra trúng cả vào hồng tâm của tấm bia. Một tên đầu tiên còn xuyên qua cả bia nắm bằng da nữa.
- A!
Mọi người đều rất kinh ngạc. Không ai ngờ rằng Hồng Dịch nhìn bên ngoài không lấy gì làm nổi bật nhưng không thể ngờ rằng lại có tài bắn cung như vậy.
- Trường Nhạc tiểu Hầu gia, đa ta!
Hồng Dịch sau khi bắn xong, đem cung đưa trả rồi cởi túi tên xuống đồng thời trên mặt mang một nụ cười mỉm.
- Ngươi thắng rồi!
Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn chằm chằm vào bia tên tựa hồ là vẫn không thể tin được đây là sự thật. Qua nửa ngày hắn mới đau xót mà thốt ra ba chữ.
- May mắn thôi!
Hồng Dịch cười nói.
- Xem ra Hồng công tử quả nhiên là kế thừa Võ phong của Võ Ôn Hầu. Không biết huynh có hứng thú hay không lần nữa so một hồi quyền cước. Vật đem ra cược chính là miếng nhẫn Ôn Ngọc trong tay ta. Mà Hồng công tử đem con ngựa kia tiếp tục ra cược là được.
Trường Nhạc tiểu Hầu gia không câm tâm nói.
- Hôm nay là Đường hội(*). Mà bắn cung vốn cũng là một việc nhã nhặn. Nhưng quyền cước thì có vẻ hơi qua rồi.
Hồng Dịch bèn cự tuyệt bởi vì hai tay hắn có vẻ như là có chút lâm râm đau nhức.
Lần bắn tên mới vừa rồi mặc dù dùng tới công phu Đạo Võ kết hợp Hồn cùng Phách hợp, Linh cùng Nhục hợp nhưng mà gân cốt da hắn còn chưa luyện tới trạng thái cứng rắn nhất, còn kém một chút hỏa hầu nên trong lúc liên túc kéo cung thì đã bị thương nhẹ. Nếu như lại động thủ thì khẳng định rằng sẽ bị thiệt thòi rất lớn.
Càng huống chi trước mặt là một vị Trường Nhạc tiểu Hầu gia vừa nhìn đã biết thường xuyên luyện võ lại là một người có khả năng thực chiến phong phú. Lần thực chiến từ xưa tới nay của Hồng Dịch cũng chỉ là xuất kì bất ý(*)(*)cùng Hồng Quế đánh một chút mà thôi.. Vì thế so về kinh nghiệm thì hắn còn xa mới bằng được Trường Nhạc tiểu Hầu gia.
Đối với tình trạng của bản thân thì Hồng Dịch hiểu rất rõ nên đương nhiên là muốn thoát khỏi.
- Bắn cung là bắn cung nhưng động tới quyền cước thì hơi quá đó. Nếu truyền ra ngoài rằng trong yến hội của ta xảy ra ẩu đả thì thật không tốt. Nếu không các ngươi hẹn một lúc nào đó lại tiếp tục đổ một hồi đi. Nhìn! Tô Mộc tiểu thư tới rồi.
Trấn Nam công chúa Lạc Vân không vui nói.
- Được! Như vậy tháng sau, khi khoa khảo qua đi chúng ta tỉ thí quyền cước một lần nữa đi. Hồng huynh, trong tháng này đem con ngựa chăm thật tốt, không được để gầy đi đấy. Đến lúc đó ta còn muốn thắng để mang về nữa.
Trường Nhạc tiểu Hầu gia nói, đồng thời cũng sửa cách xưng hô, đem Hồng công tử sửa thành Hồng huynh. Hiển nhiên là đã thừa nhận thực lực của Hồng Dịch, có tư cách nhập bọn với bọn họ.
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn về phía xa, nơi mà từ đó chầm chậm đi ra một trang quốc sắc thiên hương.
(*) Đường hội: Chỉ bữa tiêc tại nhà có thuê người đến biểu diễn.
(*)(*): Xuất kỳ bất ý: Hành động khi người ta không đề phòng.