Dương Thần

Chương 427: Đại chiến tàn sát!



Dịch: lieu

- Thiết Giáp Thần Lôi?

Nghe câu này của Thần Uy vương Dương Thác, không chỉ là Hồng Dịch, mà ngay cả toàn bộ đám thế gia đệ tử còn lại cũng đều sửng sốt.

Ngay lập tức bọn họ nhìn thấy từ trong tòa pháo đài đồ sộ, từng cỗ từng cỗ xe bằng sắt tinh chất được đẩy ra. Những cỗ xe bằng sắt tinh chất này vô cùng to lớn, phải hơn mười mấy tráng hán cao thủ cấp bậc võ sĩ mới có thể đẩy nó chuyển động.

Những trục bánh xe sắt cọ sát vào nền đất của tường thànnh phát ra những âm thanh rin rít đến chói tai. Đủ một trăm cỗ xe bằng sắt tinh chất sáng loáng như tuyết xếp thành một hàng dài trên tường thành, nòng pháo đều ngắm thẳng vào dòng thác lũ sắt thép của quân địch ở phía xa xa đang ùn ùn ập tới.

Tất cả mọi người đều ngửi thấy một luồng khí tức lưu hoàng, diêm sinh, than củi nồng nặc trong không khí cùng với mùi tản ra từ những quả đạn sắt to bằng những trái dưa hấu đang lần lượt được nhét vào trong những cỗ xe sắt.

Đám thế gia đệ tử này chưa từng nhìn thấy những thứ như thế này. Thế nhưng Hồng Dịch thoáng chốc đã hồi tưởng lại đoạn thời gian trên biển năm đó, khi giết chết Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu. Trên đào thần đại hạm của đối phương cũng có vài thứ giống như vậy, khi vừa gầm lên mãnh liệt liền phát ra uy lực cực lớn.

Nếu lúc đó không phải Hồng Dịch đã tu luyện thành quỷ tiên, bên cạnh đó còn tu luyện cả thần thông của Quá Khứ Kinh, dùng nước biển hóa thành tường nước ngăn lại thì khó có thể chống đỡ được.

Loại Thần Lôi này chính là một loại lôi "ngoại đan", một thứ pháp khí từ thời cổ đại lưu truyền xuống, một trong ba mươi sáu loại lôi pháp, Thiết Giáp Thần Lôi, còn được gọi là Hỏa Pháo Lôi.

Tầm bắn của thứ pháo này, bằng vào lực lượng do hỏa dược bùng phát, có thể vượt qua cự ly đến bảy tám nghìn bước chân, so với tầm bắn của cường cung ngạnh nỗ thì còn xa gấp mười lần!

Quán Hồng thần cung của Xích Truy Dương, tầm bắn tối đa cũng chỉ là bảy tám trăm bước chân.

Hơn nữa uy lực của đạn pháo so với cung nỏ, tên sắt thì lớn hơn gấp trăm lần! Đạn pháo sau khi bắn trúng mục tiêu liền lập tức phát nổ mãnh liệt, tuy rằng không hung mãnh như Bạo Viêm Thần Phù Kiếm, thế nhưng uy lực cường đại vô cùng, có thể trực tiếp xé rách linh hồn của quỷ tiên chưa độ qua lôi kiếp.

Đây chính là thứ vũ khí bí mật của hoàng thất Đại Kiền, không ngờ rằng Kiền đế lại mang loại trọng bảo này từ trong nội khố vận chuyển đến Tây Vực để cho Thần Uy vương sử dụng.

Tuy nhiên từ điểm này cũng có thể nhận thấy lòng dạ của Kiền đế, về cơ bản hoàn toàn không sợ Thần Uy vương sinh ra dị tâm, hoàn toàn tự tin bằng vào thực lực có thể áp chế được đối phương.

Ở bên ngòai tường thành, từ trong đại doanh nằm giữa biển cát mênh mông, từng luồng thủy triều sắt thép do binh lính tướng lĩnh Tây Vực đang ùn ùn kéo đến dường như cũng nhận ra thứ gì đó, tại thời điểm gần áp sát chân thành đột nhiên liền hét lên một tiếng.

Ngay lập tức dòng thác sắt thép này lập tức dừng lại, vừa vặn dừng lại ở cự ly tám nghìn bước chân, ngay sát giới hạn tầm bắn của Thiết Giáp Thần Lôi.

Cùng lúc đó, một tiếng cười to chấn động cả thiên địa từ miệng của đại tướng dẫn đầu vang lên, truyền đến hơn mười dặm, ai ai cũng nghe rõ.

- Đại tướng của đám binh lính kia cũng là cao thủ cảnh giới võ thánh.

Vừa nghe thấy giọng cười này, trong lòng Hồng Dịch liền khẽ động.

Từ trong một luồng sóng âm của đối phương, linh hồn cực kỳ nhạy cảm của Hồng Dịch liền nhận ra một tia khác thường, lập tức đưa mắt nhìn về phía trước. Hắn nhanh chóng nhận thấy ở dưới chân thành, cách pháo đài chừng tám nghìn bộ, tên đại tướng Tây Vực kia toàn thân được phủ áo giáp màu bạc lóng lánh, ngay cả ngựa cũng được phủ trong giáp sắt, thân thể cao lớn dị thường, uy vũ hùng tráng, trong tay cầm giáo dài, hông dắt loan đao, đặc biệt là trên mũ giáp, bộ phận bảo vệ mũi lớn một cách dị thường, phía trên đỉnh đầu nhô ra hai mũi thép sắc bén, trông chẳng khác gì ma vương.

- Đúng vậy, đây chính là Úc Kim Hương công tước La Đinh của Hỏa La quốc, đổi sang tước vị của Đại Kiền chúng ta thì chính là quốc công gia, đứng hàng tam công! Người này quyền thế hiển hách, chỉ đứng sau mấy tên thân vương mà thôi. Ba nghìn thiết kỵ của hắn, mỗi một người đều là đỉnh cấp võ sư thiện chiến dũng mãnh, trong đó rất có thể có một vài tiên thiên cao thủ! Bản thân hắn lại là cường giả võ thánh, xem ra gần đây võ công của hắn lại tăng tiến rất nhiều!

Thần Uy vương chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về phía ba nghìn thiết kỵ ở xa xa, sắc mặt hơi biến động.

Ba nghìn thiết kỵ này tung hoành ngang dọc trong sa mạc, có thể xuyên phá mấy vạn đại quân, thậm chí là mười vạn bộ binh.

- Thì ra hắn là Úc Kim Cương công tước, đầu của hắn được triều đình treo giải thưởng mười vạn lượng bạc, tước vị Tín Dũng Nhất Đẳng Bá, năm trăm nô bộc, chín tòa trang viên, ruộng đất nghìn mẫu! Cho đến giờ chưa ai cầm được giải thưởng này!

Nghe Thần Uy vương Dương Thác nói như vậy, lập tức một vài thế gia đệ tử liền chụm đầu bàn luận.

Triều đình binh bộ treo giải thưởng khích lệ võ phong, đây là quy củ mà Hồng Huyền Cơ và Kiền đế hai mươi năm về trước từng đặt ra.

Trong đó có một vài người được treo giải thưởng cực kỳ cao, ví dụ như nguyên soái Thiết Phù Đồ Vân Mông quốc, Tất Thấp Hoa, chỉ cần lấy được đầu hắn lập tức được phong hầu, thưởng vạn lượng xích kim, vạn mẫu ruộng đất, mười tòa trang viên, ba nghìn nô bộc.

Tuy nhiên cho đến tận bây giờ chưa một ai có thể làm được chuyện này. Những người thông minh tinh tế đều biết rằng Tất Thấp Hoa là Hắc Lang vương trong thiên hạ bát đại yêu tiên, võ công ngập trời, đạo thuật lại càng lợi hại hơn, há có thể giết chết một cách dễ dàng như vậy sao?

- Giết hắn liền được phong nhất đẳng bá tước? Mười vạn lượng bạc? Lại còn nhiều ruộng đất, nô bộc, trang viên như vậy sao? Giá trị của kẻ này cao như vậy sao? Ừm, cũng đúng, cũng chỉ có võ thánh mới có cái giá như thế.

Hồng Dịch thầm mỉm cười, sau đó cũng quay sang nhìn về đám thế gia đệ tử đang chụm đầu vào nhau bàn tán.

Đám thế gia đệ tử này sau khi bàn luận một hồi, trên khuôn mặt của kẻ nào cũng lộ ra vẻ tươi cười một cách khó hiểu, không biết bọn họ đang suy tính thứ gì, cũng không biết định làm chuyện gì.

Đồng thời, những tiếng rầm rì nho nhỏ từ đám cao thủ nô bộc của những thế gia đệ tử này cũng truyền tới.

Ở đây có đến hơn một trăm thế gia đệ tử, ngay cả đệ tử của thế gia có địa vị thấp kém nhất bên người cũng có hơn mười cao thủ nô bộc. Còn đối với một trưởng tử một đại gia tộc như Vương Phong, bên người có đến mấy trăm cao thủ, chẳng khác nào một đội quân nhỏ.

Trong đám người này có rất nhiều kẻ thâm tàng bất lộ, thậm chí Hồng Dịch còn nhận ra một vài kẻ là đại tông sư võ đạo, cùng một số người tu luyện đạo thuật khá cao thâm.

Võ công của Vương Phong dường như cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc đại tông sư, tuy nhiên Hồng Dịch có thể dám khẳng định rằng hắn có tu luyện qua đạo thuật. Còn về phần đạo thuật nông sâu thế nào thì Vương Phong này khá là cẩn thận, không hề để lộ ra bên ngoài.

- Dương Thác! Ngươi tự xưng là Thần Uy vương à? Vậy sao ta không nhìn thấy thần uy của ngươi đâu nhỉ? Chẳng lẽ chỉ biết dùng đám Thiết Giáp Thần Lôi kia hay sao? Chẳng lẽ chỉ biết làm loài rùa rút cổ chui nhúc trong tường thành hay sao? Đại Kiền các ngươi tự xưng là Thiên Châu! Ta xem ra chẳng qua chỉ là Ô Quy châu, Sỉ Nhục châu mà thôi! Có bản lĩnh thì đường đường chính chính ra đây đánh với ta một trận xem nào!

Tiếng gầm cực lớn từ tên thủ lĩnh của ba nghìn thiết kỵ, Úc Kim Cương công tước La Đinh truyền ra, vang vọng khắp chiến trường.

Trường mâu trong tay hắn hơi rung lên, kéo theo một quỹ tích huyền ảo, tựa như muốn xuyên thủng bầu trời.

- Tên man di kia đã nói rõ như vậy, chư vị, ai có thể lấy đầu của hắn lại đây, ta sẽ cho năm nghìn kỵ binh áp trận cho kẻ đó!

Thần Uy vương nghe thấy âm thanh khích tướng của quân địch, chỉ hờ hững cường, ánh mắt quét qua đám thế gia đệ tử kia một lượt.

Đám thế gia đệ tử này gặp phải ánh mắt của Dương Thác đều tránh sang một bên.

Rõ ràng bọn họ cũng biết, tên Úc Kim Cương công tước này không phải là kẻ dễ đối phó. Chiến trường hung hiểm, sơ sảy một khắc là mất mạng. Đứng ở đây đều là những kẻ khôn khéo, tuyệt đối không phải là đám thanh niên choai choai nhiệt huyết, chỉ mới chịu chút khích tướng liền lập tức lao lên mạo hiểm tính mạng.

Nhìn thấy liên quân Tây Vực bày ra một thế trận quy mô lợi hại như vậy, kẻ khôn ngoan nào lại không tự suy xét vài ba phần. Cho dù là Vương Phong cũng phải hơi hơi nhíu mày lại, đưa mắt nhìn lên tường thành, dừng lại tại vị trí của Viên Công Minh đang bị kỳ lân giám sát.

Nếu như Viên Công Minh hiện giờ còn ở bên cạnh hắn thì hắn có thể mang binh xuống thử một lần, tuy nhiên lúc này hắn rất do dự.

Tuy rằng lấy đầu được người được bộ binh triều đình treo giải thưởng chắc chắn tiếng tăm sẽ lẫy lừng rung trời, thế nhưng cũng phải nhìn xem năng lực bản thân có thể nuốt trôi hay không. Một võ thánh đơn độc, những thế gia đệ tử này có thể nắm chắc đối phó, thế nhưng đối diện với một võ thánh sau lưng có một đại quân của riêng mình cùng thế lực của Tinh Nguyên Thần Miếu, như vậy rất khó nhai rồi.

- Thần Uy vương, đại quân không nên khinh động, hãy cho tại hạ xuất trận, chém chết tên man di kia.

Ngay khi ánh mắt của Thần Uy vương quét qua đám thế gia đệ tử kia, thì bỗng nhiên một thế gia đệ tử có vóc người hơi gầy yếu, thân mặc một bộ nho phục, bên ngòai khoác một tầng vải mỏng, tay cầm chiết phiên bước ra, quay về phía Thần Uy vương nói.

- Hả?

Hồng Dịch vừa nhìn thấy thế gia đệ tử này liền khẽ động.

Vừa rồi người này ẩn giữa đám thế gia đệ tử, không có chút bắt mắt cũng không một ai chú ý đến hắn. Thế nhưng ngay khi hắn vừa bước ra, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, chiết phiến trong lúc lay động, ánh mắt tản ra thứ ánh sáng chói lọi, thâm thúy tựa như biển lớn sông rộng, ở bên trong lại ẩn chứa một thứ gì thần bí huyền ảo.

Tuy nhiên điều khiến cho Hồng Dịch chú ý chính là trên thân thể của thế gia đệ tử này mặc một kiện y phục khá bắt mắt, trông loáng thoáng giống như một tầng hơi nước mỏng manh mông lung, gột sạch những thứ nhơ bẩn, không một hạt bụi nào có thể nhiễm lên cơ thể.

- Chân Thủy Tị Trần Sa?

Hồng Dịch nói.

- Trạng nguyên công quả nhiên hiểu biết sâu rộng, lại có thể biết được Chân Thủy Tị Trần Y này. Người tu đạo trong núi, một mình tĩnh tọa, không có thời gian để ý đến bẩn sạch, chỉ có kiện Chân Thủy Tị Trần Y này, bản thân có một tầng hơi nước bao quanh, gột sạch những vết bẩn trên người, cho dù là bão cát Tây Vực lớn đến đâu cũng không dính vào được. Tại hạ thỉnh thoảng mặc trên người tránh cho mưa gió xâm nhập mà thôi.

Thế gia đệ tử này khẽ ném cây quạt đi, một người hầu phía sau lập tức bắt lấy, cất đi.

Sau khi sửa sang lại y phục, thế gia đệ tử này mới nói.

- Tại hạ Tôn Nam ở Húc Châu, đã sớm nghe qua Trấn Nam công chúa nói qua phong thái của trạng nguyên công, hôm nay được gặp, quả nhiên là khí tượng của bậc á thánh.

- Ồ? Ngươi là bằng hữu của Trấn Nam công chúa Lạc Vân?

Hồng Dịch nghe thấy vậy, ngón tay liền khẽ động.

Tôn Nam kia chỉ cười một cách thần bí, cũng không đáp lại lời Hồng Dịch. Sau đó chắp tay về phía Dương Thác, rồi phân phó cho người hầu của mình.

- Theo ta xuống thành, mở cửa thành!

Nói xong, bảy mươi hai người hầu bên người lập tức nhường đường, sau đó từ trên bậc thang đi xuống bên dưới.

- Miêu Sát! Suất lĩnh năm nghìn thiết kỵ, mở cửa thành!

Ánh mắt của Dương Thác khẽ động, lớn tiếng hạ lệnh. Sau đó trục bánh xe cuốn dây bằng tinh cương phát ra những tiếng két két két két, âm thanh của mấy trăm người cùng hô lên, cánh cửa thành khổng lồ bằng sắt tinh chất chậm rãi mở ra.

Năm nghìn thiết kỵ của Thần Uy quân từ sau cánh cửa thành khổng lồ, nối đuôi nhau đi ra, sau đó phóng nhanh vào biển sa mạc.

Cùng lúc đó, vị thế gia đệ tử Tôn Nam kia dẫn theo bảy mươi hai người hầu, bản thân cưỡi một thớt Ô Ma Kỳ Lân mã, cũng hòa lẫn vào trong đám kỵ binh, lao về phía đội kỵ binh của Úc Kim Cương công tước đang đứng ở phía xa xa.

- Nữ tử này đúng là khó lương. Tuy nhiên Tôn gia ở Húc Châu lại có thể bố trí một nữ tử đến đây sao? Chuyện này là vì đâu nhỉ?

Ngay khi Hồng Dịch đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Tôn Nam thì thanh âm của Thần Uy vương Dương Thác từ bên cạnh bí mật truyền vào trong tai của hắn, mỏng manh chẳng khác một sợi tơ nhện.

- Ánh mắt của Vương gia quả nhiên rất lợi hại! Tôn Nam này là một nữ tử, tuy rằng không để lộ ra ngoài, ở cổ nàng ta kết thành hầu thực ra cũng là một môn ảo thuật cực kỳ cao minh, không một ai có thể nhìn thấu nàng ta.

Hồng Dịch không khỏi tán tụng một tiếng trước ánh mắt lợi hại của Thần Uy vương.

- Đạo thuật của nữ tử này chỉ sợ không hề dưới phu nhân ta. Nếu không phải gần đây võ đạo của ta tăng tiến, tiếp cận với cảnh giới nhân tiên thì e rằng cũng khó có thể nhận ra ảo thuật của nàng ta. Trong thiên hạ này, người có đạo thuật cao minh như thế cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Dương Thác lại nói.

- Không biết là vị quỷ tiên nào chuyển thế nhỉ?

- Thật sao? Thử nhìn xem xem thế nào

Hai mắt Hồng Dịch nhìn chằm chằm về phía chiến trường bên dưới, tuy nhiên trong lòng lại xoay chuyển dữ dội.

Tôn Nam này có thực lực cực kỳ cường đại, thế nhưng cũng không phải là loại quỷ tiên thi giải chuyển thế, mà dường như cũng là những thiếu niên thiên tài, tu luyện thành bản lĩnh cao cường, ngạo thị thiên hạ như Phương Viên, Đường Hải Long hay Vô Địch Hầu vậy.

- Lẽ nào đây cũng là một thiếu niên thiên tài mà Mộng Thần Cơ bồi dưỡng ra? Thế nhưng vương phi của Thần Uy vương dường như có quan hệ rất sâu xa với Mộng Thần Cơ, không lý nào nàng ta lại không biết chuyện này. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hai kẻ Phương Viên, Đường Hải Long kia dường như bản thân cũng có kỳ ngộ của riêng mình, không hề có manh mối nào là có sự can thiệp của Mộng Thần Cơ.

Trong khoảnh khắc khi Hồng Dịch suy nghĩ, thiết kỵ Đại Kiền bên dưới chân thành đã dần dần tiến gần đến thiết kỵ của Úc Kim Cương côn tước.

Đại chiến!

Hết sức căng thẳng!

- Ha ha, ha ha! Cuối cùng cũng đến! Nếu đã như vậy, các ngươi hãy chịu chết đi!

Úc Kim Cương công tước La Đinh thân mặc áo giáp sáng bạc tựa như một ma thần, gầm lên một tiếng điên cuồng, thớt ngựa sắt dưới chân cũng khẽ động, chớp mắt phóng về phía trước.

Ngay khi hắn vừa chồm lên, gần như cùng một lúc, ba nghìn kỵ binh phía sau hắn bất thình lình tách ra, xếp thành một thế trận, sau đó cũng mãnh liệt lao về phía trước, cùng lúc đó bọn họ đồng loạt phóng mạnh trường mâu trong tay ra.

Ào ào ào ào!

Từng cây từng cây trường mâu phá không rít lên những âm thanh xé gió tạo thành một làn mưa giáo, bắn thẳng về phía kỵ binh Đại Kiền.

Kỵ binh Đại Kiền đang cấp tốc lao về phía trước, dường như cũng đóan trước được đối phương sẽ ném giáo, cánh tay lập tức lật ngược lại, từng tấm từng tấm khiên bằng tinh cương liền được dựng đứng lên, chặn lại tòan bộ đám trường mâu đang phóng tới.

Cùng lúc đó, chiến đao của kỵ binh Đại Kiền đều đã được rút ra khỏi vỏ. Mỗi một thanh đao đều dài đến sáu xích (2 mét), to như Tóai Diệt đao, cả đoàn kỵ binh như một cơn lốc ầm ầm lao về phía đội kỵ binh của Úc Kim Cương công tước.

- Không ổn!

Ngay khi hai quân sắp sửa giáp chiến, ánh mắt của Hồng Dịch liền khẽ động, lập tức hắn nhìn thấy trong đám kỵ binh của Úc Kim Cương công tước, đột nhiên có mấy trăm tên kỵ binh kết hành một trận thế quỷ dị, lùi hẳn về phía sau, tiếp đó ngâm xướng lên một bản thánh ca lảnh lót. Ngay lập tức một luồng sáng bạc vọt thẳng lên không trung, ngưng tụ thành một cây chùy lớn.

Cây chùy lớn màu bạch kim này vừa khẽ di động trong không khí lại mang theo khí dương cương mãnh liệt, tụ mà không tan, mãnh liệt nện thẳng xuống dưới. Cây chùy bổ xuống bao phủ diện tích lên đến một mẫu, vừa vặn đón đầu đội kỵ binh tiên phong Đại Kiền cùng một phần lớn quân của Tôn Nam đang xông tới.

Cùng lúc ấy, thanh loan đao trên tay Úc Kim Cương công tước cũng chớp lên, vùn vụt lao tới, trông chẳng khác gì thiểm điện lóe ngang trời.

- Đây chính là đại trận pháp thuật của Tinh Nguyên Thần Miếu, cần phải có hơn ba trăm cao thủ đạo thuật, mỗi người ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc âm thần xuất khiếu. Dùng âm thần tụ hợp lại cùng một chỗ, vận dụng pháp môn chuyển hóa khí huyết, dùng khí của Bạch Kim Thánh Đan bảo hộ, ngưng tụ thành Thẩm Phán Thiên Chuy!

Hồng Dịch ngay lập tức nhận ra môn đạo thuật này!

Đại trận này không phải là thứ đạo thuật một người có thể thi triển được. Nó cũng giống như Tinh Thần Biến, thế nhưng lại cần phải có rất nhiều phù chú để bảo về thần hồn, chẳng khác nào Thanh Dương thần phù của Phương Tiên đạo vậy.

Trong một trận đại chiến khốc liệt như thế này, cho dù là cao thủ lôi kiếp, chỉ cần sơ xẩy một khắc e rằng cũng phải thi giải chuyển thế! Cho dù cao thủ lôi kiếp bảo vệ được linh hồn thì thân thể cũng khó tránh khỏi bị hủy diệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.