Dương Thần

Chương 441: Tam Giới Nguyên Khí Pháo!



Dịch: lieu

Một kiếm này của Hồng Dịch cũng không phải là thứ võ đạo thông thường, mà là Tùy Phong Tốn, một trong bốn kiếm Thiên Địa Phong Lôi mà bản thân mới lĩnh ngộ ra.

Tốn có nghĩa là thuận hòa, thông sướng.

Chính là đại diện cho gió.

Tùy phong tốn, quân tử dĩ thân mệnh hành sự!

(Tốn 巽 một quẻ trong bát quái 八卦. Hình tượng của quẻ tốn là gió thổi liên tục, bậc quân tử theo đó mà hành sự hoặc có thể hiểu theo nghĩa gió thổi khắp chốn, đến từng nhà từng người, bậc quân tử ra các mệnh lệnh truyền đạt đi khắp các nơi để hành sự).

Một dòng thác lũ trùng trùng điệp điệp, mang theo đại thế không thể ngăn trở, hùng vĩ tựa như dòng lịch sử, mênh mông tựa như nhân đạo, từ trong một kiếm của Hồng Dịch hoàn toàn hiện ra.

Đạo của gió chính là thuận hòa, chảy cuồn cuộn theo nhân đạo.

Người quân tử quan sát gió sẽ trình bày rõ được nhân nghĩa, phổ biến chính trị, làm cho nhân đạo đại đức thuận theo dòng lịch sử mà phát triển.

Đây là đại thế!

Cũng là "Gió" chân chính!

Có người quan sát gió lĩnh ngộ ra sự vô hình của nó. Có người quan sát gió, lĩnh ngộ ra sự thần tốc của nó. Có người quan sát gió, lĩnh ngộ ra sự nhẹ nhàng phiêu nhiên của nó "Y đái đương phong, khâm mệ phiêu phiêu" (Y phục trong gió, tay áo phất phơ). Có người quan sát gió lại lĩnh ngộ ra sự dịu dàng uyển chuyển của nó. Có người quan sát gió, lĩnh ngộ ra sinh cơ không ngưng lưu động của gió.

Thế nhưng tất cả đều không phải hàm nghĩa chân chính của gió. Chỉ có duy nhất đạo lý của gió trong Dịch Kinh, quân tử dĩ thân mệnh hành sự, mới là đại thế lớn nhất của nhân đạo.

Đây mới là đạo lý thực sự của gió, là đạo thiên nhân chân chính.

Đây là một thứ lực lượng đã vượt qua cả ý nghĩa chật hẹp của võ đạo quyền ý.

Một thứ lực lượng bao hàm cả trời đất và con người.

Một kiếm Tùy Phong Tốn này của Hồng Dịch cũng thật giống như người quân tử tồn tại, thúc đẩy nhân đạo cuồn cuộn tiến về phía trước, bánh xe lịch sử cũng không thể ngăn trở sự chuyển động này.

Khí thế thật lớn gần như đã khiến cho tâm linh của Vô Địch Hầu kinh sợ đến cùng cực.

Võ đạo nhân tiên đã đạt tới mức độ như thế này, có thể nói là đã hội tụ đủ "thiên thời, địa lợi, nhân hòa". Tất cả đã tập trung cùng một chỗ, cùng một thời điểm.

Một kiếm này, trên mũi Đan Hỏa Thần Kiếm cũng giống như Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, ngưng tụ, áp súc toàn bộ lực lượng.

Tinh hoa đất trời, tinh hoa của nhân tiên linh thai, cùng với thanh kiếm sắc bén lăng lệ của Đan Hỏa Thần Kiếm, tất cả đã ngưng tụ thành một điểm sáng tại đầu mũi kiếm, khiến cho mũi kiếm lóe lên một thứ ánh sáng chói chang, đủ để chọc mù mắt những ai nhìn thẳng vào đó.

Cho dù là cường giả đỉnh cấp võ thánh, khi nhìn thấy điểm ánh sáng chói chang này trên đầu mũi kiếm, thậm chí hai mắt cũng có thể bị mù.

Một thứ khí thế không thể ngăn trở, một đại thế trùng trùng điệp điệp, một thần kiếm sắc bén vô cùng, tất cả đều ngưng tụ cùng một chỗ, trong khắp thiên hạ này còn thứ gì có thể cản được một kiếm này đây?

Chính vì thế khi tung ra một kiếm này, chớp lấy cơ hội, thi triển ra một kích cực mạnh, Hồng Dịch rất tự tin rằng một chiêu có thể đâm nát Tạo Hóa Ngọc Thân của Vô Địch Hầu.

Thế nhưng, kết quả lại không như mong muốn.

Tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa.

Đan Hỏa Thần Kiếm tại thời điểm sắp đâm tới lồng ngực của Vô Địch Hầu thì đột nhiên ở trước ngực hắn tự động xuất hiện một chiếc hộ tâm kính có màu vẩn đục, tự kính mà không phải kính, tự khải giáp mà không phải khải giáp.

Trên mặt tấm hộ tâm kính này lại hiện ra không chút dấu hiệu báo trước, lập tức chặn lại Đan Hỏa Thần Kiếm. Mũi kiếm khi va chạm vào mặt kính, trong lúc hai bên tiếp xúc, điểm kiếm quang cực kỳ cường liệt không ngờ chỉ trong thoáng chốc đã bị miếng hộ tâm kính màu vẩn đục hút sạch.

Ngay sau đó, miếng hộ tâm kính màu vẩn đục cũng phát ra một loạt âm thanh răng rắc răng rắc, tựa hồ như không chịu nổi kiếm quang của Đan Hỏa Thần Kiếm cùng đại thế của Tùy Phong Tốn, xuất hiện những vết nứt vỡ.

Thế nhưng ngay sau khi nứt vỡ, miến hộ tâm kính này lại rực sáng vô cùng, thậm chí so với ánh sáng của vô lượng quang, ánh sáng của Quá Khứ Đại Phật trong Quá Khứ Di Đà Kinh còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Một cột ánh sáng thô to bằng cánh tay, phát ra tiếng pháo nổ ầm ầm, từ trước ngực Vô Địch Hầu bắn ra.

Cột sáng này bắn thẳng về phía Hồng Dịch.

Cột ánh sáng vừa hiện ra, thậm chí ngay cả kiếm quang của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm dường như cũng bị che mờ.

Đây là thứ ánh sáng hoàn toàn mang tính chất hủy diệt.

Nhất là trong luồng ánh sáng đó có cả tiếng pháo nổ ầm ầm ầm, tựa như bên trong cột ánh sáng có vô số thứ vật chất gì đó đang không ngừng bị nổ tung.

Nghe tiếng pháo nổ vang lên, Hồng Dịch liền sinh ra một thứ cảm giác, hắn cảm thấy tiếng pháo nổ này tựa như âm thanh của những vì sao trên bầu trời đang không ngừng phát nổ khi trời đất mới sinh ra.

Trong vũ trụ của đại thiên thế giới có vô vàn những vì sao tinh tú, có những vì sao sau khi tồn tại qua hàng tỉ năm, lúc tuổi thọ chấm dứt sẽ nổ tung, phát ra những âm thanh khủng khiếp. Nghe những âm thanh này, cho dù là những người có đại thần thông trong người thì cũng khó tránh khỏi chấn động, cho dù là tạo hóa bảy lần lôi kiếp cũng không phải là ngoại lệ.

Đây là một sự hủy diệt không thể chống cự.

Hiện giờ cột ánh sáng kia vừa phóng ra, không ngờ lại ẩn chứa loại âm thanh phát nổ của những vì tinh tú thời cổ đại. Từ đó có thể thấy được uy lực của nó lớn đến chừng nào, đủ để xuyên thủng tất cả mọi thứ.

Khắp cả đất trời này, thứ đạo thuật có uy lực khủng khiếp như vậy cũng chỉ có một. Đó chính là Tam Giới Nguyên Khí Pháo của Nguyên Khí Thần.

Bằng vào lực lượng vô biên của Nguyên Khí Thần, mô phỏng theo sự hủy diệt của những vì sao cổ đạo mà chế tạo ra, sức công phá không một thứ gì có thể ngăn trở.

Ít ra, tại thời điểm này Hồng Dịch còn chưa thể ngăn cản.

- Tam Giới Nguyên Khí Pháo!

Tâm huyết dâng trào, dự cảm nguy hiểm, từ trong tâm của Hồng Dịch phát ra một cảnh báo, tuyệt đối không thể đỡ lấy một kích mang tính hủy diệt như vậy. Đan Hỏa Thần Kiếm lập tức thu lại, cả người nhảy lên, lùi nhanh về phía sau.

Ánh sáng trắng của Tam Giới Nguyên Khí Pháo lướt qua dưới chân Hồng Dịch mà lao đi, đâm thẳng vào chùm thiên thạch ở phía xa xa.

Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ những khối thiên thạch, chỉ cần hơi chạm vào cột ánh sáng màu trắng kia, thậm chí còn chưa đến gần cũng lập tức biến thành khói xanh, không lưu lại bất cứ vết tích nào. Luồng ánh sáng trắng này vẫn tiếp tục xuyên thủng hư không, lao đến tận phía xa vô tận rồi mới biến mất trong tầm mắt của Hồng Dịch.

Trước mắt Hồng Dịch liền xuất hiện một con đường hư không dài đến mấy vạn dặm.

Thiên Mang Giác Thần Khải trên người cũng chấn động liên hồi, tựa hồ như thứ âm thanh bùng nổ mô phỏng theo sự hủy diệt của tinh tú cổ đại khiến cho kiện thần giáp này chịu sự ảnh hưởng mãnh liệt, tuy rằng không bị hư tổn thế nhưng cũng khiến cho kẻ khác nhìn thấy mà giật mình.

Nếu như bị đánh chính diện, Hồng Dịch hoài nghi rằng thần giáp có kiên cố đến mấy cũng bị hư tộn.

Uy lực của luồng ánh sáng trắng này tuyệt đối không thua kém một chiêu Vạn Quang Ngưng Hoa của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm.

Thế nhưng lần này không bắn trúng lại khiến cho Hồng Dịch lùi ra xa hơn. Hơn nữa Hồng Dịch còn biết, nhất định đây không phải là do Vô Địch Hầu phóng ra. Rất có thể là trên người hắn có một thứ pháp bảo gì đó, hoặc linh hồn của hắn được gia trì một lượng thần lực cường đại mà khởi động ra.

- Đây là Tam Giới Nguyên Khí Pháo! Đáng tiếc, nó lại làm cho ta mất đi cơ hội tốt nhất để giết chết Vô Địch Hầu. Xem ra phiền phức thật. Tuy nhiên tiếng pháo trong Tam Giới Nguyên Khí Pháo, nếu như ta học được vậy thì Quang Ám Đại Kết Giới sẽ hoàn thiện thêm một bước, thậm chí, thậm chí rất có thể ta sẽ thực sự đặt chân lên cánh cửa bảy lần lôi kiếp, trở thành tạo hóa. Như vậy, sau đó...

Thanh âm của những vì sao cổ đại phát nổ vừa vang lên trong Tam Giới Nguyên Khí Pháo thực ra là mộ thứ đạo thuật âm thanh cực kỳ thâm sâu. Hồng Dịch lập tức rằng nếu bản thân học được môn đạo thuật này, nhất định sẽ có khả năng hoàn thiện Quang Ám Đại Kết Giới, lĩnh ngộ nguồn cội chân chính của sự sinh diệt trong vũ trụ, khiến cho thần niệm trở nên cường đại, có hy vọng vượt qua bảy lần lôi kiếp, trở thành Tạo Hóa.

Chỉ cần vượt qua bảy lần lôi kiếp, có bản lĩnh hư không tạo vật, như vậy thật sự đã trở thành một nhân vật có thể hô mưa gọi gió.

- Thật không ngờ, thật không ngờ! Hồng Dịch, thật không ngờ ngươi lại lợi hại đến như vậy! Trước đây ta không nhìn thấu ngươi, cứ cho ngươi là một con heo, muốn vỗ thật béo rồi mới làm thịt, thật không ngờ vô duyên vô cớ lại tạo nên một địch thủ cường đại! Vừa rồi nếu không phải trước ngực ta bị phá một mảng, hỗn độn hộ tâm kinh tự động kích phát, thì cho dù bản thân không chết cũng bị trọng thương rồi!

Vô Địch Hầu cấp tốc lùi về phía sau, nhìn Hồng Dịch đang đứng giữa không trung. Hai người lần thứ hai tách ra, cả hai đều nhìn về phía đối phương đầy vẻ cố kỵ.

Thứ Hồng Dịch kiêng kỵ chính là khẩu Tam Giới Nguyên Khí Pháp vừa rồi cùng kiếm quang của Bàn Hoàng Kiếm.

Còn Vô Địch Hầu lại bị một kiếm Tùy Phong Tốn vừa rồi của Hồng Dịch dọa cho khiếp sợ. Từ trước đến giờ hắn chưa từng chứng kiến một kiếm thế nào hùng vĩ oai nghiêm đến như vậy.

Sắc mặt của hắn hiện giờ cực kỳ khó coi.

- Sau khi ta ngưng luyện thành Tạo Hóa Ngọc Thân, Nguyên Khí Thần đã dùng một luồng thần lực hóa thành miếng hỗn độn hộ tâm kính này, giấy trước ngực ta, nói rằng thứ này tại thời điểm nguy cấp sẽ cứu ta một mạng. Lúc đó ta còn chưa tin, còn tưởng rằng hắn muốn lưu lại một đạo cấm chế gì gì đó trên người ta. Tuy rằng ta cùng hắn đã kết bái thành huynh đệ, thế nhưng ta sao có thể tin tưởng hoàn toàn hắn được? Thế nhưng hiện giờ xem ra hắn đúng là đã đạt tới một cảnh giới có thể dự đoán được trước nguy hiểm!

Khuôn mặt của Vô Địch Hầu khẽ giật giật, nhớ lại chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.

- Ngươi còn mấy tấm hỗn độn hộ tâm kính nữa? Vừa rồi một đạo thần lực đã bị ta đâm phá, hóa thành Tam Giới Nguyên Khí Pháo phong ra ngoài. Vô Địch Hầu, bằng vào võ đạo của ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta! Ngươi tách rời linh nhục, coi như không cách nào đạt tới nhân tiên, mà ta tu luyện đạo thuật lại trực tiếp lĩnh ngộ được đạo của nhân tiên!

- Ngươi thua ta!

Mũi kiếm của Hồng Dịch chỉ về phía trước, giọng nói uy nghiêm phát ra. Nương theo một tiếng này, kiếm thế của hắn cùng phát động.

Một kiếm này không còn là phong kiếm, mà là lôi kiếm.

Một kiếm này vừa thi triển ra, thế kiếm cương mãnh phấn chấn, lại mang theo một thứ ý vị nhỏ bé tựa như nước chảy róc rách, lại có phần sợ sệt cẩn thận, nhét đầy tất cả những chỗ sơ hở thiếu sót.

- Tồn lôi chấn, quân tử dĩ khủng cụ nhi tu tỉnh.

(Tiếng sấm thúc dục, đây là hình tượng của quẻ Chấn, bậc quâ tử nghe thấy phải biết lo sợ, kiểm điểm bản thân, sửa chữa các lỗi lầm, giữ cho bản thân lúc nào cũng được trong sạch không nhơ bẩn)

Khí dương cương hùng vĩ kịch liệt, khí âm sắc bén dữ dội, hai luồng khí trùng trùng điệp điệp va chạm cùng một chỗ, phát ra những tiếng nổ ầm ầm ầm rung trời.

Một kiếm này chém tới, Vô Địch Hầu bỗng có một thứ cảm giác tê liệt toàn thân. Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong tay cũng không có chút sức lực để huy động. Khí thế hoàn toàn bị áp chế, thần niệm bản thân bị quyền ý đáng sợ của Hồng Dịch đè xuống.

Khiếp sợ đến ngây người, đây là phản ứng của kẻ bị sấm sét bổ xuống.

Vô Địch Hầu không phải là quân tử, tất nhiên sẽ không đạt tới cảnh giới bình tĩnh trước thiên uy.

(Tác giả: một kiếm này xuất xứ từ lý giải quẻ chấn trong Dịch Kinh. Điển cố kể rằng, bậc quân tử khi dùng rượu tế thần, sấm sét bất chợt lóe lên, tiếng sấm vang trời, quân tử liền bừng tỉnh, tự kiểm điểm lại bản thân, thế nhưng vẫn nói cười như thường, rượu tế thần trên tay không rơi ra dù chỉ là một giọt)

Một chiêu lôi kiếm này, khí thế tựa như thiên đạo phấn chấn tiến lên, xen lẫn sự tự soi xét bản thân của nhân đạo. Về phương diện khí thế thì còn lăng lệ hơn cả lôi kiếp. Tuy rằng Vô Địch Hầu từng vượt qua bốn lần lôi kiếp, thế nhưng đối mặt với một kiếm mãnh liệt này của Hồng Dịch, cả tâm linh trong nháy mắt cũng cảm thấy bị tắc nghẽn.

Đối với cao thủ võ đạo mà nói, bị khí thế chấn nhiếp, tuy rằng chỉ xảy ra trong chớp mắt, thế nhưng cũng đủ để phân thắng bại rồi.

Không, thời gian nháy mắt có lẽ còn quá dài, chắc hẳn chỉ trong tích tắc mà thôi. Một nháy mắt kéo dài sáu mươi tích tắc, chỉ một phần mười khoảng thời gian đó thôi cũng đủ chết người rồi.

Bàn Hoàng Kiếm vốn chặn lại Đan Hỏa Thần Kiếm, vậy mà chỉ nửa đường đã bị vượt qua. Một chiêu Tồn Lôi Chấn này của Hồng Dịch kích thẳng vào bả vai của Vô Địch Hầu.

Ầm ầm!

Toàn bộ thân thể của Vô Địch Hầu tựa như đồ gốm sứ, hiện ra vô số vết rạn nứt.

- Tạo Hóa Ngọc Thân tuy rằng không bị phá hủy, thế nhưng đã hiện ra những vết nứt không thể chữa lành, hiển nhiên đã bị trọng thương rồi.

Thân thể Vô Địch Hầu bị trúng một kiếm cường ngạnh như vậy, không biết bao nhiêu thần niệm bị nghiền nát, thế nhưng hắn chỉ rên lên một tiếng sắc nhọn, sau đó lập tức bay ngược về phía sau, phóng xa ra bên ngoài.

Thế nhưng ngay khi hắn vừa tách ra xa, đang muốn xé rách hư không trốn đi, thì trong nháy mắt, Như Lai Pháp Thân cao chín xích chín thốn xuất hiện, chặn ngay trước mặt hắn. Một bàn tay cực lớn giơ lên. Ba đại pháp ấn Yết Đế Ấn, Ma Hà Ấn, Ba La Ấn, điên cuồng thi triển ra, từng chưởng từng chưởng oanh kích xuống.

Trong sự hoảng sợ đến cùng cực, Vô Địch Hầu theo bản năng giơ tay lên đỡ.

Hai bàn tay va chạm vào nhau.

Rắc rắc rắc rắc, rắc rắc rắc rắc!

Toàn bộ Tạo Hóa Ngọc Thân liền bị chấn nổ nát vụn, vô số thần niệm bắn ra khắp bốn phía, chỉ để lại một thanh Bàn Hoàng kiếm lơ lửng giữa không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.