Dương Thần

Chương 451: Lôi phong hằng! (*)



Dịch: lieu

- Vô Cực Kim Đan là do ta luyện ra, ai dám cướp giật! Mạt Pháp Âm Lôi! Nổ cho ta!

- Nổ!

Thấy thánh nữ Thái Thượng đạo Tô Mộc bay vụt đến, dùng đạo thuật chính tông của Thái Thượng đạo phá Thái Vũ tháp của tông chủ Đại La phái Triệu Phi Nhi, sau đó lại tiếp tục dùng thần tháp chụp về phía tiểu hài nhi do Vô Cực Kim Đan biến thành, viền mắt Phương Viên không khỏi đỏ lên.

Hắn làm sao có thể để cho Vô Cực Kim Đan rơi vào tay kẻ khác được. Gầm lên một tiếng điên cuồng, Phương Viên vận khởi toàn bộ pháp lực, chỉ ra một ngón tay, thi triển Mạt Pháp Âm Lôi.

Nhất thời toàn bộ chu vi xung quanh Thái Vũ tháp của Tô Mộc đều xuất hiện từng vòng khí quyển âm thanh, không trung tựa như sôi lên sùng sực, âm thanh trong trẻo đến cùng cực, vô cùng ưu mỹ, thế nhưng uy lực cũng khiến cho nhân tâm chấn động.

Nhưng dù sao Thái Vũ tháp của Tô Mộc cũng là đạo thuật chính tông, hơn nữa uy lực lại cực kỳ lớn, lực lượng trong khắp mười phương thiên địa, dưới khắp vòm trời này dường như đều bị Thái Vũ tháp nắm giữ. Gặp phải sự công kích của Mạt Pháp Âm Lôi, Thái Vũ tháp cũng chấn động một hồi, thế nhưng lại không bị sứt mẻ chút gì.

Oa oa, oa oa!

Chớp lấy cơ hội này, tiểu hài nhi to lớn Vô Cực Kim Đan kia liền kêu lên oa oa thật to, hai cánh tay vung lên, lập tức một đạo ánh sáng vàng kim cực kỳ chói mắt từ trên tay bắn ra, tựa hồ như muốn xé rách cả không gian, sau đó lại la hét inh ỏi, nhảy vọt lên, bay qua tầng gió xoáy xa xa ở trên cao, tiếp tục chạy trốn.

- Đuổi!

Lý Phi Ngư, Đường Hải Long lúc này đều không còn tâm trạng để tranh đấu, việc quan trọng trước mắt là phải đuổi theo bằng được Vô Cực Kim Đan. Cả hai người, một người hóa thành cầu vồng màu vàng kim, một người hóa thành cầu vồng năm mầu, phá không bay đi.

Ánh mắt của Tô Mộc lóe lên, nhìn về phía Vô Cực Kim Đan, lẩm bẩm nói.

- Ba thanh niên thiên tài này lại làm ra động tĩnh lớn như vậy sao? Tuy nhiên dở hay gì cũng đã luyện chế thành kim đan, tuyệt đối không thể để lọt vào tay kẻ khác. Không có phương thuốc, không có dược liệu, không có thần niệm để thiêu đốt, sư tôn cũng không dám luyện kim đan này một cách tùy tiện được.

Nói xong, thân thể của nàng cũng hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, bay vút lên, không quan tâm đến tông chủ Đại La phái Triệu Phi Nhi ở phía sau.

- Vô Cực Kim Đan! Ta theo dõi Phương Viên lâu như vậy, chỉ sớm biết rằng tên tiểu thí hài (tiểu hài tử xấu xa) sẽ luyện chế một thứ vô thượng chí bảo, nhưng thật không ngờ lại luyện chế thành công, đúng là ngoài dự liệu của ta. Còn tên Đường Hải Long kia lòng dạ thâm trầm, lại dám ở bên ngoài Ngọc kinh thành luyện đan, vậy mà không một ai biết được chuyện này. Viên Vô Cực Kim Đan này tuyệt đối không thể để lọt vào tay bất cứ ai, nhất định phải dung hợp với linh hồn của ta! Tô Mộc à Tô Mộc, sớm muộn gì cũng có người đối phó với ngươi! Hầu gia khẳng định sẽ đem ngươi nạp làm tiểu thiếp, phá Thái Thượng vong tình đạo của ngươi! Cho ngươi lưu lạc chốn nhân gian, chân chính trở thành kỹ nữ!

Thu lại Liệt Thần Ngẫu, trên khuôn mặt của Triệu Phi Nhi hiện ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó phía trên Tinh Thần Lão Nha Khải bắn ra những tia ánh sáng rực rỡ, liên tục chớp động, tựa như đang tích súc lực lượng, sau đó vèo một tiếng, cả người đã biến mất không thấy bóng dáng.

Năm đại cao thủ chia nhau đuổi theo Vô Cực Kim Đan. Trong khi đó vô số luồng âm phong từ Ngọc kinh thành bay ra, cũng đuổi theo đến dưới vòm trời, chần chừ ở bên ngòai tầng gió xoáy một hồi lâu, thế nhưng không dám tiến vào trong đó, chỉ đành lực bất tòng tâm mà trở về.

Cho dù là quỷ tiên cũng không dám tùy tiện tiến vào trong tầng gió xoáy ở độ cao mấy vạn trượng như vậy, bằng không sẽ bị vô số luồng gió trời dữ dộ cùng những dòng khí lưu điên cuồng, hoặc cực nóng, hoặc cực lạnh, hay thái dương chân hỏa cùng cực quang thiêu đốt, lập tức hồn phi phách tán.

Chỉ có cường giả vượt qua lôi kiếp, hơn nữa có hộ thân pháp bảo thuộc loại thượng cổ kỳ trân thì mới có thể bình yên phi hành trong tầng gió xoáy, từ đó bay vào trong hư không loạn lưu giữa vũ trụ.

Thế nhưng lúc này lại có một vài luồng dương phong cường tráng mãnh liệt bay lên, trực tiếp xuyên qua tầng gió xoáy hỗn loạn, bằng vào lực lượng hùng hồn mà truy kích đến.

Trong đó có một luồng dương phong cực kỳ cường đại, xung quanh được bao phủ bởi một màn ánh sáng tựa như ánh sáng của một tấm gương cổ, đây chính là một môn đạo thuật tuyệt học của Đại Minh Bảo Kính, Động Thiên Thần Quang.

Ngoài ra, theo sát ngay phía sau Động Thiên Thần Quang là một luồng ánh sáng chín màu, đây là Chân Không Đại Thủ Ấn! Bên cạnh đó cũng còn có một vài cỗ lực lượng cường đại không thua kém gì Động Thiên Thần Quang, tất cả đều quấn lấy Động Thiên Thần Quang thành một khối.

Đây lần lượt là tông chủ Chính Nhất Đạo, Cơ Thường Nguyệt cùng Chân Không Đại Thủ Ấn của thái tử Dương Nguyên.

Còn về phần một số cỗ lực lượng khác thì là các nhân vật thần bí không biết từ nơi nào đến.

Ngọc kinh thành quả nhiên là ngọa hổ tàng long, thế lực ở khắp nơi đều hội tụ nơi này.

Ngay khi cả đám người đang dốc toàn lực truy kích, thì đột nhiên ở phía xa xa xuất hiện một cỗ xe ngựa thật lớn. Toàn bộ cỗ xe ngựa này có màu sắc của đồng đen, trông chẳng khác nào chiến xa thời thượng cổ.

Kéo chiếc chiến xa đồng đen này là chín con ngựa cực lớn đúc bằng đồng đen, tựa thực tựa ảo, mạnh mẽ cường đại, vó ngựa dẫm trên tầng gió xoáy tựa như đứng trên những phiến đá tảng cứng rắn trên đất bằng, phát ra những âm thanh cộc cộc vang dội. Uy thế của chín con ngựa đồng đen này không ngờ lại có xu thế ngang ngửa với kỳ lân.

Điều khiển cỗ xe chín ngựa kéo này là một đại hán cao lớn, toàn thân mặc áo giáp vàng, trông giống hệt như thiên thần cự linh. Còn ngồi trong xe ngựa là một vài thanh niên nam nữ thân mặc y phục sĩ phu.

- Vô Cực Kim Đan?

Cỗ khí tức hào hùng mang phong cách cổ xưa từ trên xe ngựa tản ra, ngưng đọng giữa không trung, sau đó một thanh niên trên xe ngựa nhíu mày nói.

- Đúng là Vô Cực Kim Đan, nếu không ta cũng không mang thượng cổ thần bảo Nguyên Khôi Binh Phù Chiến Xa đến đây. Bộ chiến xa này là một trong những bảo vật tôn quý nhất của gia tộc ta! Lần này đám trưởng lão trong gia tộc quyết ủng hộ Hòa thân vương đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, nếu không được thì cũng phải khoấy đảo triều cương, vì thế mới từ trong phần mộ tổ tiên lấy ra cỗ chiến xa này giao cho ta. Trong thời gian cướp đoạt viên Vô Cực Kim Đan kia, tất cả các ngươi đều phải nghe lệnh của ta!

Thanh âm đầy uy nghiêm của một nữ tử vang lên.

- Rõ!

Mấy người con lại đều đồng ý đáp lại.

- Sinh nô, dùng cự thiết nhuyễn tiên (roi ngựa lớn bằng sắt) thúc ngựa.

Nữ tử nói.

Đại hán mặc áo giáp vàng kia liền dạ một tiếng, sau đó mãnh liệt vung chiếc roi đen sì trong tay lên, dùng lực vung lên, ánh sáng đen chớp động, lần lượt đập sang hai bên thân thể của chín con ngựa to lớn bằng đồng đen.

Chín thớt ngựa đồng đen kia lập tức đồng loạt hí lên một tiếng điên cuồng, lao nhanh về phía trước, tốc độ tăng lên vô số lần.

Cả bộ binh phù chiến xa liền hóa thành một luồng ánh sáng xanh đen, xé rách tầng gió xoáy, trực tiếp tiến vào vũ trụ!

Thời thượng chỗ, trong mỗi trận chiến tranh đều sử dụng chiến xa, mỗi cỗ chiến xa là một thừa, hoàng đế khi đó cũng có một danh hiệu được gọi là Vạn Thừa Quân, ý chỉ rằng trong tay có trên ngàn vạn chiến xa.

Cỗ chiến xa vừa mới xuất hiện chính là một kiện pháp bảo thượng cổ của nhà binh.

………..

Lúc này, ở phía đông xa xôi, trên đại thảo nguyên bạt ngàn, gần như cách Ngọc kinh thành hơn mười vạn dặm, nằm ở tận cùng của Vân Mông đế quốc là một dải núi hùng vĩ.

Không một ai biết quần thể núi non này hùng vĩ đến đâu, cũng không một ai có thể tiến sâu vào trong đó để tìm hiểu ngọn ngành xem bên trong rốt cuộc có thứ gì. Tất cả người Vân Mộng đều cho rằng dải núi này chính là tận cùng thiên địa.

Bởi lẽ quần thể núi non này, một năm bốn mùa đều bị những đám mây mù dày đặc bao phủ, ở xa xa sâu trong dãy núi đôi lúc còn phát ra những tiếng sấm ầm ầm.

Cả dãy núi này có thể nói là một địa phương thần bí, ở trung tâm dải núi không ngờ lại xuất hiện một tòa cung điện.

Tòa cung điện này cũng không tính là lớn, kích cỡ chỉ bằng một phần mười của hoàng cung Ngọc kinh thành, thế nhưng kiến trúc của nó lại tinh xảo đến dị thường. Trên dưới đều tràn ngập hoa tường vi, một năm bốn mùa đều không tàn úa, khắp nơi tràn ngập hương hoa.

Đám người Hồng Dịch hiện giờ đang ngồi trong cung điện, nhìn quần thể núi non phía xa xa, thưởng thức trà được trưng cất từ sương hoa tường vi.

Nơi này chính là chủ cung điện của Thiên Long phái thần bí.

Ở xa xa trong sâu trong dải núi này còn có rất nhiều cung điện giống như vậy, đó là nơi một vài trưởng lão khác của Thiên Long phái dùng để tu luyện.

Thiên Long phái là một thánh địa nổi danh sánh ngang với Huyền Thiên quán, tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình long nữ Ngao Loan làm phái chủ, chắc chắn sẽ còn một vài ngườ khác nắm giữ quyền hành.

Trong phái có đủ mười tám trưởng lão, hai vị đại tổng quản đạo đàn cùng hơn một nghìn đệ tử tu luyện. Hơn nữa ở trong Vân Mộng quốc còn có rất nhiều đệ tử của Thiên Long phái đảm đương những chức vụ đại tướng quân đội.

Chính vì thế Nạp Lan Y Hông đại đế ngay khi vừa nhìn thấy Thiên Long đạo chủ xuất hiện liền vô cùng kiêng kỵ.

- Từ lâu đã nghe đồn rằng Thiên Long phái thần bí khó lường, ngày hôm nay đến đây, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Hồng Dịch ngồi trên một chiếc ghế, xuyên qua khung cửa sổ của cung điện, nhìn về bầu trời phía xa xa, không khỏi luôn miệng tấm tắc than thở.

- Quá khen, nhân tâm thường không đồng lòng, mấy năm nay ta bế quan khổ luyện pháp thuật, không để ý đến chuyện trong phái, dần dần trong phái bị thế lực của hoàng thất Vân Mộng trà trộn vào không ít. Chính vì thế lần này ta độ lôi kiếp mới nhờ đến Hồng Dịch công tử làm hộ pháp, ta giờ đã không thể tin tưởng vào người trong môn phái nữa rồi.

Thiên Long đạo chủ Ngao Loan mỉm cười, trong giọng nói hiện ra một tia bất đắc dĩ.

- Có tiền lệ của Kiền đế Dương Bàn, Vân Mộng đại đế Nạp Lan Y Hồng này cũng muốn bắt chướng trung thổ Thiên Châu, tăng cường trung ương tập quyền, hoàng đế hiệu lệnh thiên hạ, một câu muốn phong thần, bắt người tu đạo phải thần phục.

Cát Tường Thiên nghịch nghịch ngón tay, đôi cánh trắng muốt sau lưng chớp lên vài cái rồi nói.

- Đến giờ rồi, mười ngày trước ta quan sát thiên tượng phát hiện ra ở hơn ba nghìn dặm trên bầu trời đã xuất hiện thiên địa khí, điện cực va chạm sinh ra lực lượng cực lớn, đang

từ từ tăng lên, đến hôm nay sẽ xuất hiện một cơn dông cuồng bạo, rất thích hợp để độ lôi kiếp.

Long nữ Ngao Loan nhìn quần thể núi non ở phía xa xa đang dần xuất hiện một đám mây đen, sắc trời trở nên ảm đạm.

- Xem ra Ngao cô nương không chỉ tinh thâm đạo thuật mà thiên văn địa lý cũng biết rất nhiều, học vấn thâm hậu, lại có thể quan sát thiên tượng mà nhận biết ra thiên địa khí, biết được điện cực va chạm sinh ra dông bão?

Ánh mắt của Tạ Văn Uyên lóe lên, đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài trắng bạc của mình.

- Đi thôi! Ngày hôm này độ lôi kiếp ta cũng không nói cho bất cứ kẻ nào trong phái. Ngay cả đệ tử chân truyền của ta là Hạnh Vũ Tiên cũng không biết chuyện này.

Long nữ Ngao Loan nói xong liền bắn người lên, bay ra khỏi cùng điện.

Sau đó cả đám người liền vô thanh vô tức bay vút lên khôn trung, hướng về phía xa xa mà bay đi.

Trong nháy mắt, gió trời trở nên dữ dội, cả đất trời tràn ngập trong cuồng phong, những âm thanh ô ô ô ô liên tục vang lên tựa như tiếng gào khóc của trăm vạn quỷ thần. Cả bầu trời trở nên u ám, mây điện cuồn cuộn, trong chu vi mấy nghìn dặm trên bầu trời, một luồng khí thiên địa mà ngay cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ đang ùn ùn kéo tới. Hai điện cực mang theo lực lượng khổng lồ đang dần dần áp sát, tích súc, có thể thấy chỉ trong chớp mắt sẽ phát sinh ra lực lượng chấn động càn khôn.

Nhóm người Hồng Dịch bay đến bên dưới đám mây điện phía xa xa, dừng lại ở trên đỉnh một ngọn núi cực cao, đưa mắt nhìn về phía bầu trời tràn ngập cuồng phong cùng những đám mây điện liên tục gầm rít.

Dưới chân gió gầm gừ thổi, trên đầu sấm sét sắp sửa bùng nổ.

- Phong tùy tốn, quân tử dĩ thân mệnh hành sự. Lôi tôn chấn, quân tử dĩ khủng cụ nhi tu tỉnh. Đây là đạo của phong lôi, song, phong và lôi kết hợp lại là ý của nhân đạo.

Lúc này, gió ở dưới chân, sấm sét ở trên đầu, Hồng Dịch đứng trên đỉnh núi cao vời vợi, quan sát phong lôi gào thét liền chợt nhớ đến đạo phong lôi do mình sáng tác ra, trong lòng thoáng chút lĩnh ngộ ra.

- Phong lôi, trên cương mà dưới nhu, phong lôi dung hòa, tốn cùng chấn, cương nhu tiếp ứng. Đây là...

Đột nhiên trong lúc đó, toàn bộ đạo thuật, võ công, đạo lý thông qua sách vở mà có được của Hồng Dịch, tất cả dường như đều dung nhập vào trong phong lôi, đạo niết bàn, đạo siêu thoát vĩnh hằng đều nằm trong sự tìm kiếm của đạo thuật, võ công, tính mệnh.

- Siêu thoát cũng đơn giản chỉ là một chữ, độ lôi kiếp cũng chỉ là một chữ. Thế nhưng đây lại là trường cửu, vĩnh viễn! Lôi Phong Hằng! Quân tử dĩ lập bất dịch phương!

- Quan sát thiên địa phong lôi, quân tử lĩnh ngộ đạo lý, dĩ lập bất dịch phương!

Hồng Dịch đột nhiên cất giọng nói.

- Lôi phong hằng, quân tử dĩ lập bất dịch phương!

Tạ Văn Uyên nghe thấy Hồng Dịch nói không nhịn phải cảm thán một câu. Đứng quan sát thiên địa phong lôi, lão cũng hồi tưởng lại hơn một trăm năm đọc sách, dưỡng thần, điều thần, trảm niệm đạo lý, ngay lập tức cảm ngộ nhân đạo cùng thiên đạo, mang chúng liên kết mật thiết lại với nhau.

- Quân tử quan sát phong cùng lôi, lĩnh ngộ đạo lý vĩnh hằng, vì thế kiến lập ra nguyên tắc vĩnh hằng bất biến.

Thiên Hành Kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức!

Địa Thế Khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật!

Phong Tùy Tốn, quân tử dĩ thân mệnh hành sự!

Lôi Tồn Chấn, quân tử dĩ khủng cụ nhi tu tỉnh!

Lôi Phong Hằng, quân tử dĩ lập bất dịch phương!

Hồng Dịch vung tay lên, thanh âm cuồn cuộn vang vọng, tựa như nghênh hợp với gió mây sấm sét khắp bầu trời. Nhất thời, đạo lý bao hàm trong âm thanh dung hợp với lôi phong, toàn bộ mọi người đang có mặt nơi này bỗng chốc cảm thấy cả thế giới dường như sinh động hẳn lên.

- Từ trước đến giờ chưa có thời khắc nào thiên đạo cùng nhân đạo trở nên gần gũi đến như vậy, hòa hợp mật thiết đến như vậy, liên kết một cách hoàn mỹ đến như vậy.

Tạ Văn Uyên thầm cảm ngộ trong lòng.

- Đạo chủ, sợ rằng tại hạ phải độ lôi kiếp thôi, chờ sau khi tại hạ vượt qua sáu lần lôi kiếp sẽ quay trở lại thủ hộ cho đạo chủ độ lôi kiếp vậy! Lúc này lôi kiếp đối với tại hạ quả thật rất bình thường, tuyệt đối không làm mất nhiều thời gian của đạo chủ.

Hồng Dịch bỗng nhiên nói.

- Công tử cũng muốn độ lôi kiếp! Cũng đúng, công tử tu luyện thành nhân tiên, vượt qua năm lần lôi kiếp quả thực cũng là hạ bút thành văn. Thật ra ta cũng chuẩn bị chưa được tốt cho lắm, công tử vượt qua lôi kiếp cũng khiến cho lòng tin của ta tăng lên vài phần.

Ngao Loan lúc đúng khá sửng sốt, về sau liền vui vẻ nói.

Nàng lần này độ sáu lần lôi kiếp cũng không nắm chắc hoàn toàn, trong lòng luôn ẩn chứa một chút lo lắng. Hiện giờ Hồng Dịch lại muốn độ lôi kiếp trước, có người làm mẫu trước cho nàng như vậy cũng khiến cho lòng tin của nàng tăng lên rất nhiều.

Hồng Dịch mỉm cười, cũng không nói gì nữa, thần niệm liền ngưng kết thành thần hồn, mãnh liệt xông lên bầu trời, bay vào trong tầng mây dày đặc.

Ầm ầm!

Một cột sét cực lớn xé toang bầu trời, điện chớp hình rắn lớn như phá nát tầng mây.

Ngay khi Hồng Dịch vừa mới hơi tiến vào trong tầng mây, ở phía xa xa liền truyền đến những tiếng oa oa cực lớn, đây chính là tiếng kêu khóc của Vô Cực Kim Đan.

Chú thích:

(*) Quẻ hằng, một quẻ trong Kinh Dịch.

Quẻ này ngoại quái là Chấn, sấm; nội quái là Tốn, gió; (trời đất có lúc biến động như sấm, gió, nhưng đạo trời thì vạn cổ y nhiên), người quân tử nên bắt chước thế mà tự lập không bao giờ thay đổi ý chí (lôi phong hằng, quân tử dĩ lập, bất dịch phương)

Kinh Dịch có dương thì có âm, có Càn thì có khôn, cho nên đức nhu cũng được trọng, mà như vậy không phải là mâu thuẫn vì Dịch học chủ trương phải tùy thời, phải biết biến đổi, không cố chấp; đàn ông trọng cương, đàn bà trọng nhu, người trên nên cương, người dưới nên nhu, lại có lúc người trên cũng nên nhu mà người dưới cũng nên cương. Cương là ý nghĩa của quẻ Càn, nhu là ý nghĩa quẻ Khôn. Sau Càn tiếp ngay tới Khôn.

Dịch cho Khôn có đức nhu thuận, nhờ vậy mà tiếp tục công việc của Càn để nuôi vạn vật, chở được vạn vật. Cho nên bài học của Càn là “quân tử tự cường bất tức”, thì bài học của Khôn là “Quân tử dĩ hậu đức tải vật” (Người quân tử nhờ đức đầy mà dung chở được vạn vật).

Quẻ Hằng cũng trọng đức nhu: “Hằng nghĩa là lâu dài: cứng ở trên mà mềm ở dưới, sấm gió cùng hiện với nhau (vì quẻ Hằng gồm quẻ Chấn ở trên là sấm, quẻ Tốn ở dưới là gió, sấm thì cương, gió thì nhu), nhún nhường mà động, cứng mềm đều ứng nhau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.