Như một người thợ rèn, Hồng Dịch làm đi làm lại nhiều lần việc nện rồi đánh lên thân thể của mình. Với Thần hồn cực kì nhạy cảm của bản thân, hắn có thể nhìn thấy bên trong mình, huyết quản dưới làn da đang có xu hướng dần trở nên cứng cáp. Đồng thời da màng phồng lên cũng dần cứng chắc giống như là da trâu mới được sinh ra rồi lại được rèn luyện để trở thành lớp da trâu hoàn thiện.
“ Cứ luyện tập như vậy thì tất sẽ có ngày thành. Nói vậy thì ngày ta bước vào cảnh giới Võ Sĩ cũng không còn xa nữa. Có lẽ trong khoảng thới gian không quá dài nữa thì thân thể ra sẽ cường kiện như đồng. Đây mới chính thức là thoát khỏi cái kiếp trói gà không chặt để trở thành một người văn võ song toàn.”
Võ công luyện đến cảnh giới Võ Sĩ thì cũng giống như một người đọc sách thi đỗ tú tài, lập tức có công danh. Đó mới thật sự là người văn võ song toàn.
Hồng Dịch mấy ngày này sớm chiều cùng Hồng Tuyết Kiều luyện võ, cưỡi ngựa bắn cung. Không còn sự trói buộc của việc không cho phép luyện võ nên hắn càng thêm yên lòng. Toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung vào võ học nên tiến triển cực kì nhanh chóng. Đồng thời một thân gân thịt của hắn được rèn luyện càng trở nên rắn chắc. Cho nên mới có hiện tượng như ngày hôm nay đó là khi vận kình chống đỡ làm nứt cả da màng.
Cảm thấy toàn thân đều đã rất đau đớn thì lúc đó Hồng Dịch mới dừng việc va chạm lại. Ngồi nghỉ rồi lại đi tắm rửa, xoa rượu thuốc lên người làm toàn thân hắn cảm thấy rất thoải mái, thoải mái tới mức muốn ngửa cổ hét lên thật lớn.
“ Tính ra thì từ lúc bắt đầu học võ luyện tập Ngưu ma Đại lực quyền trong sơn cốc vào năm ngoái thì thời gian cho tới nay cũng được khoảng năm tháng. Hiện nay với sự tu luyện của ta võ công cũng đã tới gần không kém cảnh giới Võ Sĩ là mấy. Chỉ là không có được trải qua thực chiến nên cũng không biết có thể đánh được mười người như trong Võ Kinh nói không nữa?”
Trong ghi chép của Võ Kinh thì người đạt đỉnh của cấp độ Võ Sĩ phải là người có thể thắng được mười binh sĩ cường tráng vây quanh. Cũng chính là phải địch lại mười người.
“ Tu luyên được năm tháng hẳn là có thể đã tới gần trình độ Võ Sĩ rồi. Cũng ít nhiều nhờ vào bộ quyền pháp Ngưu ma Đại lực quyền, còn có rượu Quỳnh tương của Tử Nhạc cùng rượu Tô hợp hương do ta điều chế nữa mới có thể đạt tới bước tiến như hiện nay. Song càng quan trọng hơn là ta tu luyện tuyệt thế kinh quyển như Di Đà Kinh. Thần hồn cường đại thì đối với năng lực khống chế thân thể sẽ lại càng mạnh và tốc độ tu luyên mới có thể nhanh gấp mười lần so với người khác.“.
Hồng Dịch sau khi ngồi vào chỗ của mình liền âm thầm tính toán lại những thành tựu có được trong năm tháng qua.
Thành tựu trong năm tháng này có thể nói là nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn là bước chuyển ngoặt trong cuộc đời Hồng Dịch.
Dựa theo những ghi chép trên Võ Kinh, người luyện võ dù có hình thể cường tráng, tâm tư nhanh nhạy mà muốn đạt tới cảnh giới Võ Sinh thì ít nhất cũng phải mất nửa năm. Còn luyện tới cảnh giới Võ Đồ thì cần ít nhất là một năm mà muốn luyện đến cảnh giới Võ Sĩ thì phải mất ba năm khổ công.
Hồng Dịch mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Võ Sĩ nhưng đã tới cấp độ Võ Đồ đỉnh. Nói cách khác, công phu trong năm thành tương đương với một năm rưỡi so với người bình thường khổ công. Tiến bộ như vây quả thực cũng có thể xưng là thần tốc.
Nhưng Hồng Dịch cũng biết rằng bản thân mình sở dĩ tiến bộ thần tốc như vậy nguyên nhân là bởi vì tu luyện vô thượng bí pháp “ Quá khứ Di Đà Kinh”, làm Thần hồn lớn mạnh. Vì Thần hồn có mạnh mẽ thì ý niệm mới cường đại, đối với năng lực khống chế thân thể lại càng chuẩn xác. Cho nên luyện võ tự nhiên hiệu quả tăng gấp rưỡi.
Song Hồng Dịch trong lòng cũng biết, những cường giả Tiên Thiên Võ Sư, Tông Sư và Võ Thánh, Thần hồn mỗi người này cũng vô cùng mãnh mẽ. Trừ họ không xuất xác và cũng không thể thi triển các loại đạo thuật ra thì họ gần như đều so được với Âm Thần, thậm chí Thần hồn Võ Thành còn so được với cả Quỷ Tiên.
Thần Hồn xuất xác sẽ có quá nhiều nguy hiểm, hơn nữa lại làm tiêu hao Thần hồn. Người tu luyên quyền pháp, rèn luyện thân thể thành Tông Sư Võ Thánh, nhưng dù có biết “Bảo Tháp Quan tưởng pháp” để xuất xác thì họ cũng sẽ không tu luyện mà chỉ biết đem Thần hồn dung hợp vào cơ thể, mọi thời khắc luôn duy trì cảnh giới Linh hồn và thể xác hợp nhát, hồn phách nhất thể, âm dương hỗn nguyên.
Do chính nguyên nhân này mới khiến người đó bách tà bất xâm, cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Hồng Dịch đột nhiên nhớ tới khi cùng Bạch Tử Nhạc đàm luận trong sơn cốc thì thỉnh thoảng có nhắc đến.
Lúc ấy Hồng Dịch hỏi, nếu muốn siêu thoát thì cần phải tính mệnh song tu; hồn, phách đồng thời cùng luyện. Vậy đến cùng thì Dương Thần cùng Nhân Tiên có khác biệt gì.
Bạch Tử Nhạc nói:
“ Võ công sau khi tu luyện tới Võ Thánh cảnh giới thì đó chính là một cái ranh giới. Người luyện võ tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên nếu như lại đi con đường thành Nhân Tiên sẽ phải duy trì trạng thái linh hồn và thể xác hợp nhất trong mọi thời khắc. Thời gian trôi qua khi mà hồn phách đã hoàn toàn hợp nhất rồi thì Thần hồn mặc dù có mãnh mẽ thì cũng không thể thoát xác. Nhưng mà những người như vậy lại vô cùng inh khủng. Chỉ cái giơ tay nhấc chân cũng tạo ra lực lớn vô cùng. Hơn nữa phản ứng lại nhanh nhẹn, linh cơ vừa xoay chuyển đã giết người trong vòng mười trượng dễ như trở bàn tay. Mà người tu luyện Dương Thần, linh hồn người đó thường xuyên phải xuất xác mà ngao du thiên địa nên hồn và thân thể trước sau đã chia ra hai cực âm dương không thể dung hợp được. Cho nên dù là luyện tới cảnh giới Võ Thành mà có chính thức đấu tay không với một Võ Thánh tu luyện Nhân Tiên thì khẳng định rằng sẽ kém hơn một bậc. Nhưng những người đó lại có tầng tầng lớp lớp đạo thuật nên nếu chân chính giao thủ thì mới có thể biết được ai hơn ai kém.”
“ Sau này đến cùng là tu luyện Dương Thần hay tu luyện Nhân Tiên đây? Chonh được nào bây giờ?”
Hồng Dịch nghĩ tới đây khiến tâm tư của hắn trở nên bồi hồi.
Bất quá hắn sau đó lại cười cười. Bản thân mình tu luyện vẫn còn nông cạn, hồn không thể khu được vật, phách cũng chưa tới Võ Sĩ. Nên việc suy nghĩ con đường sau này còn có vẻ hơi sớm. Ít nhất phải là một Võ Sư đại thành rồi sau tiến vào Tiên Thiên cảnh giới mới có cơ hội lựa chọn.
Hồng Dịch dự tính lấy tốc độ tu luyện hiện nay của mình mà muốn bước vào cảnh giới Tiên Thiên ít nhất cũng phải mất ba đến lăm năm. Quyền pháp võ đạo càng về sau tiến triển càng chậm chạp lại còn cần cả ngộ tính nữa.
“ Võ công không phải ngày một ngày hai là có thể luyên thành mà phải chịu khó rèn luyện. Luyên được thì qua nếu không ngược lại làm tổn hại tới thân thể. Không bằng cứ tu luyện Thần hồn đi.”
Hồng Dịch nghĩ tới đó liền cởi giầy ngồi lên giường, điều chỉnh hô hấp tiến vào Quan tưởng rồi Thần hồn xuất xác.
Trời vừa mưa nên không có ánh nắng và cũng là lúc thích hợp nhất du đãng rèn luyện để làm Thần hồn kiên cường.
Ngay khi Thần hồn Hồng Dịch vừa xuất xác còn đang nhẹ nhàng lay động muốn bay ra ngoài phòng để xem tư vị khi du đãng trong mưa là như thế nào thì đột nhiên đúng vào lúc đó trên bầu trời vang lên một tiếng Xuân lôi ầm ầm.
“ Không ổn!”
Một tiếng xuân lôi vang lên trong nháy mắt. Trong lòng Hồng Dịch dâng lên một cảm giác vô cùng khủng bố cùng với một loại uy áp vô biên vô hạn. Loại uy áp này mà so với lúc đối diện với phụ thân mình Hồng Huyền Cơ thì lại càng cường đại hơn gấp trăm lần! Còn loại khủng bố này so với mấy loại Quan tưởng ra Dạ Xoa vương, La Sát vương, Tu La vương, bạch cốt…..thì còn phải khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần.
Thần hồn Hồng Dịch vừa mới bồng bềnh ra khỏi căn phòng thì đã bị Xuân lôi làm cho kinh sợ rồi thì hắn cảm giác được trong cái sự u ám này bầu trời có một cỗ đại lực vô hình đổ xuống.
Loại Đại lực trong sự u tối này căn bản vượt qua cực hạn sức mạnh của con người mà con người có thể tưởng tượng ra.
Không cần lo lắng bất cứ cái gì cả!
Tiếng sấm vừa mới vang lên, Thần hồn đang phiêu đãng bay tới cửa của Hồng Dịch ngioongs như một quả trứng gà bị tấm sắt hung hăng ép xuống. Chỉ trong nháy mắt, Thần hồn hắn đã vỡ vụn thành bột mịn.
Cũng chỉ có tiếng sấm vang lên mà không có bất cứ một tia chớp nào giáng xuống nhưng Thần hồn Hồng Dịch cũng đã hoàn toàn bị đánh tan.
“ Không xong rồi! Thiên lôi nhất hưởng, vạn quỷ nhiếp phục. Cho dù là Quỷ Tiên cũng không dám du đãng trong những ngày trời mưa có sấm có sét. Thế mà ta lại quên mất điều này. Suýt chút nữa là vạn kiếp bất phục rồi!”
Vừa nghĩ tới cái cấm kị lớn nhất này, ý niệm của Hồng Dịch đã là một mảnh trống rỗng. Bởi vì Thần hồn hắn đồng thời vào lúc đó đã hoàn toàn bị đánh tan.