Dương Thần

Chương 60: HỒNG DỊCH TRÚNG CỬ (THƯỢNG).



- Hảo! Hảo! Hảo!

Hồng Huyền Cơ đột nhiên đứng dậy, thốt liên tục ba chữ “Hảo” và mỗi một chữ lại cực kỳ sắc nhọn. Hắn rõ ràng là đang giận quá hóa cười.

Hắn vừa đứng dậy thì cả đám phó chủ khảo ở đây đều giật nảy mình, bọn họ tưởng là hắn muốn bạo phát nên đồng thời lui lại còn Lý Thần Quang trợn trừng mắt hừ lạnh mà chống đỡ.

Song Hồng Huyền Cơ lại không có phát tác mà chỉ phất tay áo một cái rồi lại bình thản như trước, nhưng ngữ khí lại phát ra băng lãnh lạnh tới thấu xương:

- Ngươi thân là Lễ bộ Thượng thư, là đại thần triều đình lại vì một danh cử nhân nhỏ nhoi mà động một tí là khua chiêng gỗ trống rồi máu tưới Kim Loan điện là sao? Cái này mà cũng xứng đáng với chữ "Lễ" ư? Hôm nay là ngày đại điển của quốc gia, ta sẽ không tranh với ngươi để tránh làm mất phong độ của một đại thần triều đình. Ngươi đợi mà nghe sớ vạch tội đi. Cùng một kẻ mãng phu như ngươi làm quan trong một triều đình, quả thực là sỉ nhục của ta mà.

Dứt lời, Hồng Huyền Cơ phất tay áo bỏ đi.

Hắn thân là Tể tướng Thái sư đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng. Nếu như là vì một danh phận cử nhân nhỏ trong cuộc thi khoa cử mà thực sự gây ra việc khua chiêng gỗ trống ầm ĩ rồi Lễ bộ Thượng thư máu tưới Long đình, cái loại sự kiện chấn động triều cục này thì cho dù có thể đánh thắng kiện cũng tạo thành trò cười thiên cổ.

Hồng Huyền Cơ đi rồi, một đám phó chủ khảo vuẫn chưa khỏi hết hồn, đều lắc đầu nói:

- Thần Quang huynh, cần gì phải vì chuyện này mà làm ra huyên náo như vậy? Hắn muốn chèn ép con của hắn chẳng qua là muốn tránh hiềm nghi để cầu cái thanh danh nên cũng xem như là chẳng có chuyện gì cả. Cùng lắm chỉ là ủy khuất cho Hồng Dịch kia lại phải rèn luyện thêm hai năm nữa mà thôi. Hiện tại ngươi và hắn đã căng như vậy rồi mà lại là loại tai họa không lường được nữa chứ.

- Ta biết mình chắc sẽ gặp không ít tai họa nhưng đây là Đại điển quốc gia nên cần phải tiến cử người hiền tài và nhất định không được hiềm thân thích. Huống hồ hắn là Lý học Danh thần mà học vẫn của Hồng Dịch kia lại khác biệt với hắn nên hắn tự nhiên là thấy không vừa mắt rồi. Cái này không phải là ý muốn tránh bị hiềm nghi cầu thanh danh nữa mà rõ ràng là chèn ép kẻ đối lập. Nên cho dù chỉ là một cử nhân nhỏ nhoi nhưng cũng không thể để hắn làm xằng làm bậy được.

Lý Thần Quang ngạo nghễ nói:

- Các ngươi không phải sợ, cứ chấm bài thi đi. Hết thảy hậu quả ta sẽ gánh chịu. Hoàng Thượng ta còn có thể thẳng thắn mà can gián nên cũng phải không sợ Thái sư Hầu gia hắn.

- Vậy bài thi nọ của Hồng Dịch?

Một vị phó chủ khảo nói.

- Vẫn như cũ định là đầu bảng. Chờ sau khi cuộc thi hoàn tất chúng ta sẽ định ra thứ tự rồi lập bảng. Hội thi hương tại Ngọc Kinh tổ chức ngay dưới chân thiên tử, là nơi muôn người sẽ nhìn chăm chú vào đây nên sẽ không thể đánh đồng cùng với những địa phương khác mà phải làm việc phải nhanh nhẹn lên một chút, không được dây dưa thì mới tốt.

.................................................. .................................................. ......

Tất cả mọi việc phát sinh trong phòng quan chủ khảo Hồng Dịch tất nhiên là không thể biết.

Hắn sau khi nộp bài thì lẳng lặng ngồi ở đó mà nhắm mắt suy nghĩ. Song điều hắn nghĩ không phải việc giám khảo chấm bài thi ra làm sao vì cuộc thi này hắn đã định liệu trước rằng bài văn của bản thân sẽ lấy được lòng của quan chủ khảo nên tuyệt đối sẽ không bị trượt.

Hơn nữa chữ hắn viết lấy Di Đà Kinh làm bản gốc nên cam đoan rằng khi khảo quan chỉ cần liếc mắt xem qua là sẽ bị hấp dẫn, ngay cả có không xem ý văn thì cũng không bị đánh trượt.

Hắn đang suy nghĩ sau khi ra ngoài sống thì làm thế nào để an bài sao cho cuộc sống bản thân được tốt một chút. Có tiền bạc, có địa vị công danh thì cuộc sống sau này của hắn đương nhiên sẽ trần đầy ánh sáng và rất thoải mái.

Về phần những ngụ ý kinh nghĩa của cuộc thi thì hồng dịch hiểu sâu sắc rằng những điều đó chẳng qua chỉ là những bước đi đầu tiên nên tự nhiên là sẽ không yêu cầu phải suy nghĩ.

Mãi cho tới khi trời tối đên thì binh lính tại trường thi mới thu hết bài đánh dấu cho sự kết thúc của cuộc thi.

Những vị tú tài bị ngột ngạt suốt cả một ngày không còn vẻ trang nghiêm như lúc đầu nữa mà lại như một bầy ong vở tổ chen nhau ra ngoài. Trong đó có người ủ rũ thất vọng, có người thì nghênh ngang kiêu ngạo, có người thì trông có vẻ chẳng hề quan tâm… Đủ các loại cảm xúc hết thảy đều hiện ra tại đây.

Hồng Dịch cũng mang theo chiếc giỏ đi ra cửa lớn của trường thi rồi chuyển tới khu phố phía đối diện rồi kêu một chém ‘Ngưu nhục diện’ nóng.

Trường thi vào giữa trưa chỉ cho thí sinh ăn chút cháo thịt chim loãng. Nhưng Hồng Dịch cũng không có uống nhiều nên tới khi tan cuộc trời đã gần tối và hắn thì đã đói bụng. Bây giờ hắn đang nhai một miếng thịt bò, húp nước sốt một cách vô cùng thoải mái. Đồ ăn thì nóng tới mức đầu chảy đầy mồ hôi.

Sau khi ăn xong hắn lại không về phủ luôn mà lại tản bộ không có mục đích trên đường sũng nước.

Hoàn tất kì thi này đã giải phóng tất cả những áp lực của hắn. Lúc này khi mà đã thi xong, toàn thân hắn như được gỡ xuống một gánh nặng ngàn cân nên giờ đã thư thái hơn rất nhiều.

Mặc dù là buổi tối nhưng Ngọc Kinh thành lại vô cùng náo nhiêt, ngựa xe như nước. Bất tri bất giác Hồng Dịch lại tới một cây cầu đang rất náo nhiệt.

Ở nơi này có bán các hàng ăn vặt, người kể chuyện, thầy tướng số, đấu vật, diễn xiếc, biểu diễn võ công kiếm tiền, bán thuốc rong và cả hàng bán đồ cổ tranh chữ….đủ các loại với muôn màu rực rỡ.

- Hay! Hay!

Lúc Hồng Dịch đang đi dạo xung quanh thì đột nhiên ở phía trước có một đám người vây thành một vòng tròn lớn đông tới mức con kiến cũng không chui ra được. Từ bên trong đó nghe thấy những tiếng vù vù kịch liệt của kình phong còn cả tiếng kêu khẽ của tiểu cô nương, theo sau đó là một trận hoan hô vang lên.

Hồng Dịch nghe thấy tiếng kình phong vù vù khác thường nọ liền nhẹ nhàng chen người vào. Nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong đó thì thật khiến người ta phải kinh hãi.

Thì ra bên trong là ba người đang biểu diễn võ công bán nghệ. Nhưng mà Hồng Dịch nhìn ra được những người bán nghệ này không phải chỉ là bọn biểu diễn võ thuật nhìn cho đẹp mắt mà là có chân công phu trong người.

Người múa võ bên trong chính là một lão nhân, một tráng hán và một tiểu cô nương.

Lão đầu đang ngồi dưới đất cầm một tẩu thuốc trông lớn hơn những cái bình thường màu đen mà hút. Và dĩ nhiên cái tẩu này toàn bộ được làm từ sắt.

Còn hình dáng tráng hán nọ cũng như một thiết tháp. Và càng khiến kẻ khác phải giật mình chính là tráng hán cầm trong tay một cây thiết côn thô to cao hơn cả đầu người, không, nó phải gọi là thiết bổng.

Mắt Hồng dịch cũng khá lợi hại nên chỉ nhìn một cái là biết được cây thiết bổng này ít nhất phải nặng một trăm, tám mươi cân. Nhưng cầm trên tay tráng hán này lại như một que củi bị xoay tít.

“ Hai tay tráng hán này sợ rằng lực lượng tới sáu bảy trăm cân mất!”

Trong lòng Hồng Dịch âm thầm kinh ngạc.

Cuối cùng là tiểu cô nương kia. Nàng có khuôn mặt trắng hồng trông chỉ độ mười một mười hai tuổi. Thân mặc bộ quần áo màu đỏ song trên bộ trang phục đó lại có rất nhiều vết bẩn, chứng tỏ rằng cuộc sống của nàng cũng không được tốt, vất vả và mệt mỏi.

“ Tiểu cô nương này bộ dạng có điểm như ba nha đầu Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ. Nhưng ba nha đầu này lại không có được cái khí chất anh vũ như tiểu cô nương kia.”

Hồng Dịch nhìn tiểu nha đầu này chợt nhớ tới hình dáng của ba con tiểu hồ ly khi Thần hồn xuất khiếu.

- A!

Lúc này, đám người chung quanh sợ hãi mà kêu lên.

Thì ra tại đương trường, đại hán trông như thiết tháp nọ đột nhiên giơ thiết bổng lên hướng tới tiểu cô nương kia đập xuống. Thiết bổng vung ra phát lên những tiếng ô ô, dù cách đó tận hơn mười bước vẫn có thể nghe thấy được. Thật là kinh tâm động phách.

Một côn này đừng nói là tiểu nha đầu yểu điệu kia mà có là một con trâu lớn đi nữa thì cũng bị đập thành thịt vụn. Nhưng mà khi cây côn sắp chạm vào người thì tiểu nha đầu kia đột nhiên nhảy lên, thân thể tựa như một con bướm đạp mạnh vào cây thiết bổng nhẹ nhàng bay lên.

Đại hán rút côn quét ngang một cái. Tiểu nha đầu lại nhảy rồi bám lên trên cây côn, nhẹ nhàng giống như không có một chút trọng lượng nào cả. Một màn này khiến những người ở đây nhìn tới ngây cả người.

Đúng lúc đó, thế côn đột ngột dừng lại, tiểu nha đầu từ trên cây côn nhảy xuống, đại hán đem cây côn cắm mạnh xuống dất.

Lão đầu cũng đứng dậy, lấy một cái thau đồng nói:

- Có tiền thì ủng hộ…..

Người xung quang vừa nhìn thấy dáng điệu muốn xin tiền này của lão liền tản đi, chỉ có mấy người quần áo gọn gàng lấy ra vài đồng.

Lão đầu và tráng hán nhìn thấy trên mặt đất chỉ lác đác có mầy đồng tiền thì cười ngây ra, đờ đẫn đứng tại đó. Chỉ có tiểu nha đầu kia ngồi trên mặt đất nhặt từng đồng tiền một:

- Mười tám đồng, còn chưa đủ để ở trọ. Gia gia, chúng ta hôm nay lại phải ngủ ở miếu Thành Hoàng rồi.

Hồng Dịch nghe thấy trong giọng nói trong trẻo của tiểu nha đầu này mang theo sự thất vọng thì trong lòng hắn chợt cảm thấy xúc động liền sờ lên cái túi tiền của mình. Bên trong túi có ba xích kim tệ, hai hoàng kim tệ và mấy lượng bạc vụn, tất cả đều lấy ra, nhẹ nhàng đi tới trước rồi bỏ vào trong thau đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.