- Ân, ta xem điền trang này của ngươi đích thật là vừa thiếu tiền lại còn ít ngươi. Mà ta đã ở nơi này nên cần người đến đảm bảo sự an toàn của ta. Mười gia đinh đang huấn luyện bên ngoài kia có gặp phải cao thủ tới đây do thám thì họ quả vẫn cần phải bài bố cho tốt.
Mộ Dung Yến nghe Hồng Dịch hỏi liền trả lời sau đó gật đầu:
- A Mông, ngươi gửi một phong mật thư giao cho Phong Thiết Thử trong Tụ Bảo Trai bảo hắn bí mật đưa đến Vân Mông gửi cho Kiền thúc để mời hắn tới, đồng thời bảo Kiền thúc đưa cả đại đồ đệ kia của hắn, gọi là gì ý nhỉ? Xích Truy Dương cũng gọi tới đây. Hắn chưa phải là một lão già lẩm cẩm thì cũng nên vì ta mà dốc sức rồi.
- Dạ, tiểu thư.
Tên võ sĩ A Mông lập tức đứng lên.
- Kiền thúc là một trong những lão quản gia của nhà Mộ Dung chúng ta. Thiên Sương Luyện Tủy quyền của hắn đã đạt tám thành hoả hầu tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư. Đồ đệ hắn, Xích Truy Dương cũng luyện tới cảnh giới linh hồn và thể xác hợp nhất, là cao thủ Tiên Thiên đỉnh! Có hai người này đến Ngọc Kinh bảo vệ cho ta thì cũng không phải sợ bất cứ cái gì cả.
Mộ Dung Yến quay đầu lại giải thích với Hồng Dịch, nhưng bên trong lời giải thích đó của nàng lại có chút gì đó khoe khoang vũ lực của bản thân.
" Tình hình bên trong Mộ Dung thế gia đứng là sâu không lường được! Mộ Dung Yến là tam tiểu thư mà lại có thể điều động một cao thủ cấp bậc Tông Sư, còn cả một cao thủ Tiên Thiên đỉnh nữa đến đây!"
Hồng Dịch nghe xong cũng phải thầm giật mình.
Cao thủ cấp bậc Tông sư mặc dù không bằng Võ Thánh có được uy danh lẫy lừng, khiến một phương phải khiếp sợ nhưng tại Đại Kiền vương triều tuyệt đối là nhân vật phi thường lợi hại, là nhân vật có thể lấy một địch cả trăm người. Cho dù là ngũ Đại thống lĩnh của Ngự lâm quân chỉ sợ cũng không hơn được.
Chẳng qua Hồng Dịch cũng chỉ cả kinh ở trong lòng còn ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.
Hắn cũng chưa từng được kiến thức qua sự lợi hại của cao thủ cấp bậc tông sư. Mặc dù hắn đã từng được kiến thức cảnh giới Võ Thánh của phụ thân mình Hồng Huyền Cơ, cũng như xem qua võ công của Bạch Tử Nhạc nhưng cũng chỉ có rút ra được những lý giải thô thiển mà vẫn chưa thể đi sâu vào được. Bất quá cũng có thể tưởng tượng được những người này cũng đều rất khủng bố. Thân thủ như quỷ mỵ, sức mạnh cũng lớn vô cùng và lợi hại như một chiếc sừng.
- Còn về tiền, ta hiện tại chỉ có khả năng điều động nhiều nhất vạn lượng hoàng kim. Tất cả đều là tiền riêng của ta đó. Ngươi nếu thiếu tiền tài thì ta nhiều nhất có thể gửi cho ngươi một ngàn lượng hoàng kim, nhiều hơn cũng không được.
Khi nhắc tới tiền, vẻ mặt Mộ Dung Yến lại lộ vẻ không nỡ:
- Nhưng nếu ngươi định bán Huyết Văn Cương châm cho ta thì lại là chuyện khác.
- Ngươi nếu có thể thành đại sự thì ta sẽ tặng nó cho ngươi thế nào hả?
Hồng Dịch cười ha ha.
- Thật sao?
Mộ Dung Yến nhảy dựng lên, thân thể cong như một con mèo tham ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, hơi thở có chút loạn nhịp.
- Tại sao lại không phải là thật? Nếu mà đã mượn sức mạnh của ngươi mà thành được đại sự thì ta sẽ tặng cho ngươi. Hồng Dịch ta nói là làm, không bao giờ có chuyện nói mà không giữ lời cả.
Hồng Dịch ngạo nghễ nói.
- Tốt! Chúng ta một lời đã định!
Mộ Dung Yến vỗ vỗ tay như sợ Hồng Dịch đổi ý. Mặc dù nàng biết Hồng Dịch đã đưa ra một một mồi câu hấp dẫn để dụ mình mắc câu nhưng mà mồi câu này thật sự quá hấp dãn nên không thể không cắn được.
.........................................
Tối hôm nay, Mộ Dung Yến sẽ ở trong Lục Liễu sơn trang.
Sáng sớm ngày thứ ba, quả nhiên Hồng Dịch đã phái người đến Tụ Bảo Trai trong Ngọc kinh thành, dựa vào tín vật của Mộ Dung Yến và cả mẫu tin nhắn có chữ viết của nàng lấy ra một ngàn lượng hoàng kim. Đồng thời lão chưởng quầy Phong Thiết của Tụ Bảo Trai còn chuẩn bị năm con ngao khuyển rất lớn, toàn thân trắng như tuyết, lông trên cổ có một vòng vàng, tựa như sư tử và phái cả người đi cùng hoàng kim đưa tới điền trang.
Khi những con ngao khuyển trắng như tuyết này được đưa tới điền trang thì Hồng Dịch còn đang luyện võ, Mộ Dung Yến cũng hoạt động làm dãn gân cốt. Vừa thấy những con chó ngao như vậy thì Hồng Dịch liền lắp bắp kinh hãi.
- Đây là loại ngao khuyển gì?
Hồng Dịch biết ngao khuyển là thần vật trông nhà. Trong những nhà quý tộc Đại Kiền cũng nuôi rất nhiều. Loại tốt nhất chính là tuyết ngao, tiếp theo là hắc ngao tiếp nữa chính là hôi ngao. Loại cực phẩm tuyết ngao có khả năng như sư tử hổ báo, giá trị lên tới mấy ngàn lượng bạc trắng nhưng có cầu lại không có cung.
Lần trước tại Tây Sơn, Hồng Dịch gặp phải bọn Hồng Tuyết Kiều, Vịnh Xuân quận chúa đi săn cũng chỉ là loại hắc ngao mà không có tuyết ngao.
Mà bây giờ năm con ngao khuyển này chẳng những toàn thân trắng như tuyết mà lông trên cỗ còn có một vòng lông màu vàng. Loại ngao này hắn đừng nói là gặp qua mà nghe qua cũng chưa từng.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của mấy con ngao khuyển này mặc dù thần thái trông có vẻ uể oải nhưng Hồng Dịch lại nhìn ra được chúng lại có một loại phong thái ung dung tựa như là đế vương trong loài ngao khuyển. Hơn nữa khi đi lại không phát ra âm thanh, thân thể còn lờn hơn cả một con nghé con, còn khi hành động lại di chuyển như điện, khi tĩnh lại như xử nữ.
- Đây là Ngao Sư Vương. Tỷ lệ xuất sinh thì cực thấp, trên trăm đầu tuyết ngao giao phối mới có thể có được một thai là Ngao Sư Vương. Loại Ngao Sư Vương này rất có linh tính, chỉ cần một con là có thể trông chừng được cả hơn ngàn đầu bò dê. Cho dù là có cả bầy sói tới đi nữa thì chỉ cần chúng rống lên là bầy sói cũng sẽ không dám lại gần! Và cũng chỉ có trong hoàng thất Vân Mông chúng ta mới nuôi dưỡng. Năm đầu Ngao Sư Vương này ta đã phải rất vất vả tìm mua với giá cao mới có được bảo bối này trong tay đó. Bọn chúng còn được trải qua huấn luyện nên có thể cùng đọ sức với con người! Dù có là Võ Sư đi chăng nữa thì sợ rặng cũng sẽ bị chúng thu thập!
Mộ Dung Yến vô cùng đắc ý nói. Ngay sau đó, nàng ra lệnh cho con Ngao Sư Vương đầu đàn:
- Kim nhi, thi triển Liệt Kim Quyền của ngươi đi nào!
Đầu Ngao Sư Vương này nghe thấy Mộ Dung Yến ra lệnh bèn đi ra rồi gầm lên một tiếng trầm thấp. Thanh âm tựa như sấm rền làm rung động màng nhĩ của người xung quanh tạo cảm giác đau nhức.
Một tiếng rống này làm khiến mấy con ngựa bình thường trên luyện võ trường của trang viện hoảng sợ mà liên tục hí vang, chỉ có Truy Điện mã là vẫn trầm tĩnh như Thái Sơn.
Sau đó trong đôi mắt đầy vẻ khó tin của Hồng Dịch, lông mao toàn thân của con Ngao Sư Vương này lại dựng đứng trông như một con nhím, cả thân thể nó như gồng cong lên rồi mạnh mẽ đứng thẳng dậy trông như một con gấu.
Sau khi đứng thẳng lên như người, chân sau của con Ngao Sư Vương này đạp mạnh một cái nhanh chóng nhào về phía trước. Thân thể nó nhanh như điện lao hơn mười bước, hai chân trước như hai cây phủ hung mãnh bổ xuống một khối đó tròn trên luyện võ trường.
Phác xích!
Vụn đá tung bay! Khối đá tròn lớn nặng mấy trăm cân tựa như một trái banh lăn đi rất xa, đồng thời trên mặt của khối đá còn xuất hiện một dấu chưởng rất sâu.
Sau khi hoàn thành một loạt những động tác đứng lên, lao tới rồi bổ xuống, con Ngao Sư Vương này lại nhanh như một tia chớp lùi về. Sự nhanh nhẹn của nó quả là có thể so sánh được với một con báo! Sau khi lùi về thần thái nó vẫn rất bình thản như là chưa từng ra tay lại giống như một cao thủ võ đạo. Tuy rằng tư thế lùi về bằng bốn chân của cao thủ võ đạo này trước giờ chưa từng có nhưng ngoại trừ tư thế bất nhã đó ra thì khí thế của Ngao Sư Vương này đúng là đã đạt được cái khí thế của một cao thủ quyền pháp!
- Thế nào hả? Sức mạnh cùng tốc độ của một chưởng này thì Hồng Dịch ngươi cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi, phải không?
Mộ Dung Yến thấy ánh mắt chẳng những là của Hồng Dịch mà cả Tiểu Mục cũng đều rất kỳ quái liền cười nói.
- Với thực lực như vậy thì mỗi một con trong bọn chúng có thể đối phó với hai ba đầu hổ với sư tử! Chỉ có điều muốn so sánh với người có võ kỹ thì chỉ sợ sự linh hoạt, biến hóa của chúng không thể nào bằng được!
Hồng Dịch biết những động vật thông minh có linh tính luôn ỷ vào ưu thế của thân thể được người ta huấn luyện nên việc có võ kỹ cũng không phải là điều gì lạ lẫm.
- Điều này...
Mộ Dung Yến nheo mắt:
- Bàn chân của chúng toàn bộ đều được đệm một lớp thịt dày, còn móng vuốt lại được giấu ở phía trong lớp thịt đó! Một khi bọn chúng phát uy thì thịt trở nên cứng rắn như thiết, trảo giương lên như móc câu nên so với người thì còn lợi hại hơn rất nhiều. Huống hồ, chúng lại được trải qua sự huấn luyện võ kỹ đặc biệt. Tuy sự biến hóa không bằng con người và chiêu thức cũng không được đa dạng nhưng cũng đã vô cùng đáng sợ rồi. Còn nữa chúng còn có thể thấy được quỷ hồn rồi Âm Thần. Quan trọng hơn là sự thận trọng và khứu giác của bọn chúng so với Tiên Thiên Võ Sư còn nhanh nhạy hơn nữa nên có xảy ra chuyện gì bất thường sẽ lập tức báo động ngay được. Ta đem bọn chúng tới đây chính là để trông coi trang viện.
- Mũi của loài chó đương nhiên là hơn người cả trăm lần rồi. Cho dù là người có công phu luyện đến Tiên Thiên thì so về sự cảnh giác và khứu giác quả thức vẫn kém hơn chúng. Nên nếu có người đến thăm dò tất nhiên là sẽ bị chúng phát hiện từ xa. Kể cả đó là cao thủ Tiên Thiên đi nữa cũng sẽ bị phát hiện.
Hồng Dịch gật gật đầu. Có năm đầu Ngao Sư Vương này ở trong điền trang thì hoàn toàn không sự cao thủ tới thăm dò.
Bất quá cũng cần phải nói một chút về sự trân quý của năm con Ngao Sư Vương này. Giá trị của một con tuyết ngao bình thường cũng phải tới mầy ngàn lượng. Vậy thì loại Ngao Sư Vương này chỉ sợ lại càng trân quý hơn gấp mười lần.
- Chỉ có điều, việc ăn uống của chúng cũng cần phải chú ý tới. Mỗi ngày một con phải ăn mấy chục cân thịt, hơn nữa lại còn phải là loại thịt tươi mềm. Uống thì uống sữa để duy trì khí lực cho thật tốt. Ta mới vừa ủng hộ cho ngươi ngàn lượng hoàng kim nên chắc có thể chăm sóc tốt chúng được.
Mộ Dung Yến cười hắc hắc.
Hồng Dịch lúc này mới hiểu được dụng ý của Mộ Dung Yến khi đem những con chó cưng của mình tới sơn trang, hơn nửa là do tiếc rẻ ngàn lượng hoàng kim kia nên đưa chúng đến để cho mình nuôi dưỡng. Năm đầu Ngao Sư Vương này mỗi ngày phải ăn mấy trăm cân thịt tươi mềm, rồi còn uống sữa, ngần đó phải tương đương với thức ăn cho cả một trăm tráng hán.
Cho dù là một tiểu địa chủ mà nuôi năm con Ngao Sư Vương này thì chỉ mười ngày nửa tháng cũng sẽ bị chúng ăn cho thành tán gia bại sản. Mộ Dung Yến xuất ra ngàn lượng hoàng kim rồi lại mang Ngao Sư Vương đến đây kỳ thật chỉ là lấy tiền của mình để nuôi năm con chó cưng của mình nên một chút cũng không có bị thiteetj hại gì cả.
Sau khi hiểu được dụng ý của Mộ Dung Yến, Hồng Dịch có chút dở khóc dở cười. Nữ nhân này đối với tiền tài đúng là so đo từng tý một.
Chẳng qua cái này cũng đáng giá. Ít nhất thì với sự cảnh giác cao độ và khả năng có thể nhìn thấy được Âm Thần, quỷ hồn của năm con Ngao Sư Vương này thì dù là Tiên Thiên cao thủ có tới đây cũng có thể bị chúng ngửi được mùi. Lục Liễu trang từ nay về sau sez không còn phải lo lắng tới cao thủ đến thăm dò nữa.