Chừng một canh giờ sau. Trên Âm sơn có mười tám đạo kinh hồng bay xuống hiện ra hai mươi bảy tu tiên giả phân làm ba màu sắc chín người áo xám, chín người áo đỏ và chín người áo đen. Toàn bộ hai mươi bảy vị này đều là Trúc Cơ kỳ cảnh giới. Ai nấy thần quang chói mắt mỗi một cái cất tay nhấc chân đều tỏa ra một linh áp khiến cho đám tu tiên giả cấp thấp xung quanh cảm thấy hít thở không thông. Những tên đệ tự đã ở đó từ trước vội vàng cung kính vái chào:
- Chúng để tử tham kiếm các vị chấp sự.
Một lão già trúc cơ trung kì to béo đầu trọc có vẻ mất kiên nhẫn vội vàng phất tay.
- Thôi khỏi. Bỏ cái mớ lễ nghi rườm rà đi. Mau bắt đầu. Bản tòa không có nhiều thời gian với các ngươi.
Lão vừa nói vừa cùng đám chấp sự còn lại đi về chỗ ngồi. Tên đệ tử kia vội vã vâng dạ rồi lập tức bay về phía một cái bình đài phía trước rồi cao giọng nói:
- Các ngươi nghe đây. Tông môn của chúng ta tuyển chọn để tử rất đơn gian. Chỉ cần lọt vào số mười người đứng đầu sẽ được nhận vào làm đệ tử. Sau đây các ngươi hãy nhìn trên thẻ ngọc của mình. Ngoài số của lôi đài giờ đây nó sẽ có số thứ tự của các ngươi số một đấu với số ba. Số hai đấu với số bốn cứ thế mà tiến hành. Mỗi lôi đài sẽ do đệ tử bản môn trông coi. Và còn một điều may mắn dành cho các ngươi, nếu đã ghép cặp xong mà lẻ ra một tên thì tên đó cũng sẽ được vào vòng trong mà không cần thi đấu.
Hắn nói dứt lời thì bay về phía sau đám chấp sự cung kính đứng ở đó. Dương Thanh nhìn vào ngọc giản của mình. Nó hiện lên số sáu vậy là hắn sẽ đấu trận thứ ba với gã mang số ba. Hắn đút ngọc giản vào túi rồi ngẩng đầu lên nhìn lôi đài số 19 của hắn. Lúc này một tên đệ tử của Cực Âm Môn đứng làm trọng tài trên đài hô lên.
- Trận thứ nhất: số một đấu với số hai.
Tên này vừa dứt lời thì có hai gã luyện khí kỳ đã phi thân lên trên đài. Đứng ở bên trái là một gã luyện khí kì tầng bảy gầy như que củi. Mình mặc áo vàng chân đi giày cửu long. Còn bên phải là một nữ tu luyện khí tầng sáu, ăn mặc diêm dúa thoáng trông có vẻ vô cùng yếu ớt. Hai người chía thẻ bài ra cho tên đệ tử cực âm môn rồi nói:
- Gặp qua sư huỳnh.
Tên kia kiểm tra thẻ bài rồi gật đầu.
- Hai người bắt đầu luôn đi.
Tên nam tu ôm quyền chào rồi nói:
- Sa thiên quảng xin được đạo hữu chỉ giáo.
Vị mĩ nữ kia lạnh lùng nhìn gã như thể một kẻ chết rồi sau đó thốt ra hai tiếng rồi vọt tới:
- Hoàng Xuân.
Hoàng Xuân cô nương này vừa vọt tới thì khí thể trên người đột nhiên thay đổi. Tên Sa Thiên Quảng chỉ kịp thấy một cái bóng lóe lên thì Hoàng Xuân đã đứng trước mắt hắn. Từ tay trái của nàng một hỏa cầu hiện ra vỗ thẳng vào ngực gã. Ngay cả linh khí hộ thân gã cũng chưa kịp phát ra cứ thế mà bay thẳng xuống đài nằm bất động. Xung quanh lôi đài mọi người còn đang trợn mắt há mồm không tin vào cảnh trước mặt. Vốn ai cũng nghĩ rằng Sa Thiên Quảng sẽ thắng trận này vậy mà chưa đến một chiêu giờ đây hắn đã nằm sóng xoài dưới đất, trước ngực là một cái lỗ to bằng nắm đấm. Máu tươi không ngớt trào ra. Hắn chỉ giãy dụa được một lát tồi tắt thở. Tên đệ tử của cực âm môn kia cũng chỉ là một tên luyện khí kỳ tầm thường mà thôi. Thấy cảnh này thì trong lòng cũng khá là run sợ. Hắn tự hỏi bản thân nếu muốn đánh thắng gã Sa Thiên Quảng kia thì dễ, nhưng chỉ trong một chiêu ngay cả pháp khí cũng chưa xuất ra thì tuyệt đối hắn không làm được. Vị Hoàng Xuân này tất môn phái về sau sẽ vô cùng trọng dụng. Nghĩ vậy hắn vội thu lại vẻ mặt kẻ bề trên mà thay vào đó nở một nụ cười cầu tài rồi bảo:
- Hoàng Xuân thắng. Trận số hai.
Lời gã vừa dứt thì đã có hai thân ảnh đứng ở giữa lôi đài. Bên trai là một thiếu niên nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi nhưng không ngờ đã là luyện khí kỳ tầng 10 đỉnh phong. Bên phải là một đại hạn chừng gần ba mươi luyện khí tầng 9 trên tay cầm một chiếc quạt lá kè cũ kỹ giống như quạt của tế công. Sau khi chào nhau thì đạo hạn kia lập tức khởi thảo thế công ngay vừa đánh vừa hô:
- Đạo hữu chỉ giáo.
Tuy mồm hắn nói vậy nhưng hắn ra đòn vô cùng mạnh mẽ, không có chút ý tứ luận bàn nào. Rút kinh nghiệm từ trận trước hắn không muốn cứ như thế mà hồ đồ thua trận. Cây quạt trên tay hắn quét ra một luồng quái khí lao đến thiếu niên kia với một khí thế vô cùng mãnh liệt. Thiếu niên gặp nguy không loạn ung dung phi thân lên lưng chừng trời tránh khỏi thế công rồi lập tức tế ra một cây thước dài ba tấc màu đỏ. Trên thân thước có vẻ mấy hoa văn vô cùng kì dị, cây thước đón gió lớn lên đến một trượng nhắm vị trí của đại hán kia đánh xuống. Không còn cách nào khác đại hán này phải trầm mình xuống vận hết linh lực toàn thân giơ chiếc quạt lên đỡ thẳng vào cây thước.
" ầm "
Mặt đất xung quanh đại hạn bị pháp lực của thiếu niên kia đánh tét thành một cái hố sâu một trượng, rộng ba trượng ở giữa hố hai chân của đại hán ngập đến đầu gối, khóe miệng có một dòng máu tươi hiện ra. Thấy đại hán không chết thiếu niên này vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng:
- Có thể tiếp được một kích Hỗn Nguyên Thước của Trần Bình ta kể ra ngươi cũng là người có chân tài thực học. Mau nhận thua rời đi biết đâu tính mạng còn được bảo toàn.
Đại hạn kia lau vết máu trên khóe miệng rồi hừ lạnh một tiếng:
- Muốn Lăng Phong ta rời đi phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Vừa dứt lời Lăng Phong đã nhún mình bay lên. Cây quạt trên tay hắn lập tức đón gió lớn lên gấp ba lần. Lăng Phong quạt mạnh chiếc quạt cuồng phong nổi lên ào ào. Thủy hỏa phong lôi đan xen vào nhau nổ lách tách như rang đậu. Chia là ba đường thượng trung hạ. Trái phải trước sau bủa vây lấy Trần Bình. Thấy thế công cỡ này. Rút cuộc mặt Trần Bình đã biến sắc nhưng muốn trở tay cũng không còn kịp. Một tiếng hét thê thảm vang lên. Những gì còn sót lại của trần Bình chỉ là mấy mẩu thịt vụt.
- Cách tuyển chọn đệ tử này quả thật tàn khốc vô cùng.
Dương Thanh âm thầm đánh giá. Lát nữa ta phải hết sức cẩn thận. Vừa hay lúc đó trên đài có tiếng hô.