Hạ xuống sơn cốc năm xưa tim được Âm Giới Kiếm và Âm Phủ Ma Châm. Hăn kiểm tra xung quanh một lần nữa. Khi chắc chắn không có một ai. Hắn mới xoay người tiến vào Âm Dương Giới. Triệu Phong đang ngồi thổ nạp dưới cái tán cây duy nhất nơi đây. Xung quanh người lão từng đợt khói đen cuồn cuộn không dưta. Hắc khí theo thất khiếu của lão tuần hoàn. Nếu ai không biết còn tưởng lão sắp tẩu hỏa nhập ma. Dương Thanh cứ đứng yên lặng đợi lão. Chừng nửa khắc sau. Làn hắc khí nhạt dần rồi biến mất. Lão mở mắt ra, từ trong mắt lão có một sức mạnh thần thông phóng ra. Tiếp xung với ánh mắt đó. Hắn cảm thấy Kim Đam của mình rung động dữ dội gần như sắp không chịu được mà nứt ra, đương khi hắn cảm thấy sắp không tri trì nổi thì uy áp đột ngột biến mất. Triệu Phong cất tiếng cười dài. Lão hỏi hắn:
- Tiểu tử, ngươi thấy thần công độc môn của Hàn Nguyệt Tộc ta thế nào. Không tệ đấy chứ.
Hắn hằn học ném cho lão một anh mắt oán giận rồi mới trả lời:
- Công pháp của lão tiền bối thật là vô tiến khoáng hậu. Cổ kim không ai bì kịp. Vừa rồi, suýt nữa tiểu tử suýt nữa phải kêu cha gọi mẹ
- Ngươi đang khen ta hay là mạt sát ta vậy.
Triệu Phong đứng dậy đi vào trong căn nhà gỗ. Hắn đưa tay xoa xoa ngực rồi cũng đi theo lão. Trong nhà không có gì nhiều chỉ có một bộ bàn ghế và một cái bồ đoàn rách nát. Sau khi ngồi xuống lão nói:
- Tiểu tử ngươi. Đã dặn ngươi rồi. Không cần gọi ta là đạo hữu. Ta xem với tư chất của ngươi. Chẳng mấy mà vượt qua ta. Không nhất thiết phải giữ lễ số.
Hắn cười khẩy.
- Triệu tiền... à không Triệu đạo hữu. Ta tự biết có bao nhiêu cân lượng. Tư chất của ta cũng chẳng phải cao minh gì. Tuy nói chỉ tu hành gần trăm năm đã đạt đến Kết Đan. Nhưng đó chẳng qua. Năm xưa sống ở Cô Sơn Tiên Đảo hai trăm năm. Ngụy phu nhân vì muốn ta thọ mệnh kéo dài nên không tiếc cho ta ăn thiên tài địa bảo. Một phần nữa là do vận khí của ta tốt. Nếu không...
Hắn dừng lại không nói. Nhưng ẩn ý phía sau đó. Triệu Phong lão có thể hiểu được. Lão nhăn mặt xua tay.
- Tư chất của ngươi đúng là xếp hạng bét. Điều này không phải nghi ngờ. Tuy nhiên, ngưoi lại thích hợp tu Âm Dương Sinh Tử Quyết của lão phu. Ngươi tự cảm nhân xem. Từ sau khi ngươi tu công pháp hoàn chỉnh ta truyền cho ngươi. Có gì thay đổi.
Hắn không nói gì. Nhưng hắn phải công nhận là lão nói đúng. Người khác muốn tu luyện quyết này khí hơn lên trời. Chả thế mà nó ở Hoàng Dương Môn bao nhiêu năm cũng không ai thèm ngó đến. Người khác không đủ điều kiện nhưng hắn lại đủ. Giờ đây với tu vi Kết Đan sơ kỳ của hắn. Chưa cần vận dụng pháp bảo. Hắn có thể đánh ngang tay với Kết Đan trung kỳ đỉnh phong. Còn nếu vận dụng cả pháp bảo. Hắn có thể từ trong tay của Kết Đan hậu kỳ chạy thoát mà không sứt mẻ.
Triệu Phong không để ý đến hắn đang trầm ngâm suy nghĩ. Lão với lấy cái ấm trà trêm bàn tự rót cho mình một cốc. Vừa thưởng thức tiên trà lão vừa hỏi.
- Thôi thôi. Ta biết rõ ngươi, không có việc không lên điện tam bảo. Có chuyện gì mau nói. Chớ có phiền lão phu tiềm tu.
Dương Thanh cười hắc hắc. Vòng tay khom mìmh.
- Ối sinh ta ra là cha mẹ. Hiểu ta chỉ có Triệu đại đạo huỳnh.
Triệu Phong rùng mình nuột ực một ngụm trà. Lão ho khù khụ
- Cút ngay. Ngươi là đồ mặt dày. Còn không mau nói, chớ trách lão phu tiến khách. Cái gỉ mà đại đạo huynh. Thật là. Hỗn đản.
Tuy nói vậy. Nhưng lão cũng rất thưởng thức hắn..có thể nói từ sau khi mối tình của lão bỏ mình. Đến tận bây giờ khi gặp hắn tâm trạng của lão mới dần bình thường trở lại. Không nghi ngờ gì nữa lão đã coi hắn còn hơn cả ngưòi thân. Nói đến chính sự. Hắn cũng dần trở nên nghiêm túc. Bắt đầu thỉnh giáo lão về cung cách quản lý môn phái, xây dựng lực lượng thân tín cho riêng mình. Ai bảo trước đây lão đã từng là thái tử của ma tộc. Đợi hắn nói xong, Triệu Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Thực ra. Muốn đứng vững gót chân trong tu tiên giới thì không ngoài hai điều đó chính là mượn thế và dùng sức. Trước đây ở Cực Âm Môn. Ngươi mượn thế của Thiên Long Tông và Hắc Sát Giáo gây ra một trường hỗn loạn để có cơ hội trộm đi Tinh Nguyên Thach. Sau đó lại dựa vào Tử Nguyệt dùng kế di họa giang đông đổ hết tội lỗi lên đầu đoan mộc hùng. Vừa rồi lại đối mặt với Thần Sách Tông ngươi lại mượm thế của Thất Huyền Kỳ làm cho Thần Sách Tông tưởng.ngươi có hậu trường khô g dám vọng động. Cuối cùng ngươi lại rút đi
Cam.tâm bỏ lại mảnh đất kia khiến ba môn phái kia lao vào tramh đoạt. Nhất thờ chưa có thời gian để mắt đến ngươi. Đây là ngươi đã sử dụng thủ đoạn mượn thế đến cực hạn.
Nghe lão nói mà Dương Thanh cũng gật gù khen phải. Lão lại nói tiếp.
Tuy vậy thủ đoạn mượn thế này không phải lúc nào cũng có tác dụng. Tuy nói ngươi đã đi qua cả bốn đại lục lớn của.khi vực này. Nhưng chẳng qua quê nhầ của ngưoi năm xưa nằm tại khu tiếp giáp của.bốn đại lục mà thôi. Ngươi mới chỉ đi quanh rìa, biên giới
Nơi tài nguyên nghèo nàn nhất, ít tu tiên giả nhất. Tầm mắt của ngươi vẫn bị giới hạn. Nếu ngươi tiếp tục đi sâu vào trong đại lục. Thì có thể gặp phải.những tồn tại mà ngay cả ta cũng không giám đắc tội.
Dương Thanh lè lưỡi thật dài. Thật không vậy. Ngài đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần trung kỳ
Dưới gần trời của đông, tây, nam, băcz bốn đại lục này. Còn ai có thể động đến cái lông chân của ngài.
- Ta không nói đến con người. Các ngươi vì bị phong ấn bởi tiên ma hai tộc kia cho nên linh khí thưa thớt không thể Luyện Thần. Ta đang nói đến một số thượng cổ yêu thú, và ma thú.
Lão không kiên nhẫn phất phất tay ý bảo hắn yên lặng.
- Tóm lại. Theo tu vi của ngươi ngày càng tăng càng biết nhiều bí mật. Cho nên thủ đoạn mượn thế là không dùng được. Chỉ có thể dùng sức.
Lão tu một hơi hết chén tra rồi nói tiếp
Trước mắt trong vòng một hai năm tới, ngươi cần phải tìm cách mở rộng thế lực. Xử lý các kẻ thù xung quanh, thâu tóm tài nguyên vag nhân tài tu luyện. Có vậy khi hành tẩu trên tu tiên giới mới có hậu thuẫn. Lão phu cho ngươi tám chữ.
" Duy ngã độc tôn, tự thành hệ thống"
Từ chỗ của Triệu Phong rời đi hắn lẩm nhẩm trong miệng
Duy ngã độc tôn, tự thành hệ thống"
Tám chữ này chính đã nói lên mục tiêu sau này của hắn. Dù sao không cần phi thăng tiên giới gì cả. Chỉ cần.thực lực đủ.mạnh là có thể tìm vài nơi phong ấn yếu kém đốt phá. Mang theo đám này đi tìm Thanh Hương. Có người trợ giúp vẫn hơn là một mình hành tẩu. Tuy nhiên làm thế nào để tự thành hệ thống thì hắn lại chưa có chủ ý gì. Hắn thở thật dài. Điều này cũng quá là đau đầu nhức óc.
Quay trở lại phía trước đám người Mã Đức Hoa cùng với số đệ tử của Thất Huyền Môn vẫn đang đứng đợi hắn phát lạc.
Hừm.
Hắn nuốt khan rồi bắt đầu lên tiếng:
- Việc trước mắt các ngươi hãy tập trung nhân lực dựng mấy căn nhà để ở tạm thời. Tu vi trúc cơ trở lên có thể chọn một ngọn núi trong vòng bảo hộ của trận pháp này để mở động phủ. Mọi công việc tu luyện vẫn như cũ. Chỉ thay đổi một chút.
Sau khi an bài việc ăn ở. Hắn lập tức bãi bỏ bảy nhánh của Thất Huyền Môn. Mở ra Ám đường chuyên thu thập tình báo. Võ Đường huấn huyện đệ tử trung tâm. Ngoại sự đường chuyên đối phó kẻ địch bên ngoài. Chấp Pháp Đường chuyên giữ kỷ cương môn quy. Nội sự đường chuyên lo việc cung ứng tiền tài và sự vận hành của môn phái. Đan đường chuyên huấn luyện các đệ tử có thiên phú đặc biệt về luyện đan. Lập ra lục đại đường chủ. Giao cho Thiên Cơ làm đường chủ Lạc Vân làm Phó đường chủ. Võ Đường do Mã Đức Hoa làm đường chủ. Liễu Kiến Thành làm phó. Ngoại sự đường do Luyện Hồn làm đường chủ, Thiên Tinh làm phó đường chủ. Chấp Pháp đường do Thiên Nam và Tùng Phong làm chủ. Nội Sự đường giao cho Thiên Âm và Tử Dương. Đan Đường do không ai có thiên phú luyện đan. Nên tạm thời do chính Dương Thanh hắn làm chủ. Hai tên Đàm công Trung và Lệ Xuân giúp sức. Tiếp đó hắn mời Triệu Phong làm cung phụng của môn phái. Khi lão hiện lộ thần thông khiến đám thiên cơ vô cùng khiếp sợ. Càng khiếp sợ lại càng tin tưởng mình đã chọn đúng đường. Lão cho rằng lịch đại môn chủ của Thất Huyền Môn cũng chẳng ngờ có ngày laik đường một vị cường giả Luyện thần làm cung phụng. Đây là vinh dự bậc nào. Đám đệ tử hò reo như sấm. Kế đến hắn lại mời Tử Nguyệt làm Hộ Pháp đầu tiên của môn phái. Cô nàng vẫn chưa bỏ tính trẻ con. Khi được đám đệ tử tung hô thì sung sướng đến nỗi cười không khép miệng lại được. Mọi việc xong xuôi hắn lại hạ lệnh. Khi nào ổn định chỗ tu luyện tất cả đường chủ đến hậu sơn gặp hắn. Từ giờ đến lúc đó hắm cần nghiên cứu ra một con đường phát triển.