Phía trước tên họ Triệu kia đang cố hết sức phi hành. Hắn thầm nguyền rủa con đàn bà ngu ngốc Triệu Tuệ. Năm lần bảy lượt ngăn cản hắn giết tên luyên đan sư kia. Cái gì mà khuyên nhủ. Cái gì mà thích mềm không thích cứng. Nếu ngay từ đầu. Hắn bỏ ngoài tai. Trực tiếp dùng sưu hồn thì giờ đâu phải thế này. Hắn chưa chạy được bao xa thì tiên thức của hắn đã xảm nhận được Dương Thanh đang theo sát phía sau. Chẳng mấy chốc mà sẽ đuổi kịp hắn.
Khốn kiếp.
Hắn rít qua kẽ răng. Rồi nhanh chóng lầm bầm mấy câu chú ngữ. Trong nháy mắt một lượng lớn máy huyết trên người hắn bị rút đi. Tốc độ của hắn nhanh hơn trước gấp mấy lần. Hắn lao về phía trước rồi biến mất.
- Hy sinh máu huyết để gia tăng tốc độ sao.
Dương Thanh khịt mũi khinh thường.
- Để xem ngươi có bao nhiêu máu huyết.
Âm Dương Sinh Tử Quyết mau chóng vận chuyển. Cả người Dương Thanh tràn đầy linh lực. Bằng một tốc độ không kém huyết độn của đối phương là mấy. Dương Thanh đã theo tên họ Triệu kia sát nút. Còn cách Triệu Lãng khoảng vài chục trượng. Hắn khẽ há miệng ra. Một cây Âm Phủ Ma Châm màu xanh biếc vọt ra lao về hậu tâm của Triệu Lãng.
Nhận được uy áp ngập trời từ hậu tâm truyền lại. Sắc mặt của Triệu Lãng tái hẳn đi. Để thi triển Huyết độn này hắn đã phải hy sinh bẩy phần máu huyết. Đối với cây Âm Phủ Ma Châm này. Hắn không đỡ không được. Nếu đỡ thì lấy gì mà đỡ. Pháo khí bậc này hắn muốn toàn mạng thoát ra e răng khó hơn lên trời nữa bước. Lầm vào tuyệt cảnh. Triệu Lãng hét lớn
- Mẹ nó. Liều.
Hắn đình chỉ phi hành. Cấp tốc xoay lưng lại. Hai tay hắn nhanh chóng kết thủ ấn. Từ trong túi trữ vật của hắn bay ra một cái đấu có bốn chân màu vàng nhạt. Hắn đưa anh mắt không cam lòng nhìn về chiếc đấu rồi nhanh chóng phất tay. Pháp bải này nhanh chóng bành trướng với một tốc độ không ngờ. Chắn trước mặt Triệu Lãng. Vừa lúc đó Âm Phủ Ma Châm của Dương Thanh đã đuổi đến nơi. Một tiếng va đập như tiếng cồng trầm vang lên. Kém theo một âm thanh như tiếng xé lụa. Âm Phủ Ma Châm đã xuyên thủng phòng ngự của Hỗn Nguyên Đấu. Khiến nó bị lủng một cái lỗ lớn ở đáy. Đất đá bốn xung quanh bị chấn động thành bột mịn. Bán kinh vài chục trượng xung quanh bị cuộc đấu pháp san phẳng thành bình địa. Tuy Hỗn Nguyên Đấu đã chặn cho chủ nhân một kích, nhưng Pháp bảo bản mệnh bị phá hoại. Khiến cho tâm thần Triệu Lãng bị tổn thương nghiêm trọng. Phốc một tiếng, gã phun ra một ngụm tiên huyết rồi ngã ngồi xuống đất. Kỳ kinh bát mạch toàn thân đều ngưng trệ. Hình ảnh cuối cùng mà gã nhớ được khi lâm vào hôn mê đó chính là một thân bí nhân toàn thân kin mít nắm lấy cổ của mình. Từ tay của thần bí nhân này hơi lạnh thấu xương truyền vào cơ thể hắn.
Lương Bang Đoan toàn thân đầy máu đang nằm trên mặt đất. Lén lút nhìn Tử Nguyệt. Không ngờ cô gái trẻ trung xinh xắn này lại là Ngưng Nguyên Kỳ cường giả. Kẻ mạnh bậc này. Chính bản thân Lương Bang Đoan cũng chỉ nhìn thấy mấy lần. Gã ho khùng khục. Mỗi một lần ho lại có một đám máu từ miệng hắn chảy ra thấm ướt vạt áo. Hắn đã suy yếu đến cùng cực. Lần này nếu thượng thiên mỉm cười với hắn thì hắn cũng phải tu luyện ít nhất ba năm mới khôi phục lại được 9 phần thực lực. Mà hai cường giả này có cho hắn cơ hội đoa không hắn cũng không rõ nữa. Dù sao Thiên Huyền Đan Đạo của Lương gia trân quý bậc nào. Rất có thể đám người này cũng sẽ giết người đoạt bảo. Nhưng hắn có có lựa chọn thế nào. Nếu giao đan kinh cho Triệu Lãng hắn sẽ chết ngay không phải nghi ngờ. Còn nếu giao cho hai vị thần bí này biết đâu tìm được cửa sinh trong vô vàn cửa tử. Tình thế này chỉ có thể đánh cuộc như vậy.
- Lương ca. Huynh không sao chứ
Giọng nói của Triệu Tuệ vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn. Hắn ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của nàng. Hắn không thèm trả lời nàng mà quay mặt đi chỗ khác. Đối với nàng hắn thực sự vừa yêu vừa hận, hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên hắn gặp nàng, thậm chí hắn còn nhớ cả từng câu nảng nói. Đối với nàng, hắn chính là toàn tâm toàn ý. Hắn coa nằm mơ cũng không ngờ, nàng lại cố ý tiếp cận hắn chỉ vì cuốn đan kinh của tổ tông.
- lương ca. Ta xin lỗi.
- Câm mồm. Đồ tiện nhân. Uổng cho ta đối xử tốt với ngươi.
- Ta...
Nàng định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Nàng biết giải thích thế nào. Lúc đầu đúng là nàng tiếp cận Lương Bang Đoan nhằm đoạt Đan kinh. Ai ngờ lại nảy sinh tình cảm. Nàng đã nhiều lần tự nhắc mình nhưng càng lúc càng lún vào sâu hơn. Đến giờ nàng đã yêu từ lúc nào không biết. Ngay bây giờ lúc không biết được ngày mai sống hay chết. Nàng mới nhận ra rằng mình rất cần Bang Đoan.
Bịch.
Một thân thể bê bết máu rơi xuống trước mặt nàng. Chính là Triệu Lãng. Liền ngay sau đó Dương Thanh hạ xuống đất đưa tay túm lấy hau huynh muội triệu Lãng vứt vào trong Âm Dương Giới. Hắn quay sang nhìn Lương Bang Đoan đang nằm trên mặt đất rồi búng tay. 1 viên đan dược màu vàng lơ lửng trước mặt gã. Với năng lực của luyện đan sư tứ phẩm. Lương Bang Đoan hiểu rõ đây là loại đan dược gì. Hắn vội vã nuốt xuống không nói hai lời. Ngồi dậy im lặng thổ nạp.
Chừng nửa khắc sau gã vội vã cúi mình thật sâu:
- Đa tạ tiền bối và vị đạo hữu này tương trợ. Ở đây ta có Thiên Huyền Đan Đạo là bảo vật tổ truyền mong các vị nhận lấy.
Dương Thanh mỉm cười không nói gì đồng thời đánh mắt sang phía Tử Nguyêt.
Tên khốn này. Lại ép bản cô nương làm người xấu.. nàng phất tay ra hiệu cho Lương Bang Đoan rồi nói.
- Chúng ta không cần đan kinh của ngươi. Ngươi có thế cứ giữ lấy.
Nghe Tử Nguyệt nói xong Lương Bang Đoan còn có vẻ không tin. Theo gã nghĩ. Bất cứ ai thấy đan kinh của nhà hắn đều thèm nhỏ rãi. Có thể là họ thử mình cũng nên. Gã lại càng sợ hãi. Vội vàng dùng hai tay dâng quyển sách đã ố vàng rồi nhanh chóng nói:
- tiền bối đã cứu mạng. Vãn bối từ bỏ món đồ yêu thích cũng là viêc nên làm. Tiền bối xin người nhận lấy.
Lúc này Dương Thanh mới nói.
- Lương huynh đừng vội lo lắng. Trước hết mời xem cái này.
Hắn thò tay vào túi trữ vật lấy ra 1 cái ngọ giản áp lên trán rồi vứt cho Lương Ban Đoan.
Với vẻ mặt ngơ ngác Lương Bang Đoan nhận lấy ngọc giản ngay khi tiên thức của hắn nhìn thấy những gì bên trong thì mồm hắn đã há ra không khép lại nổi. Hắn quá kinh hãi. Thì ra ngọc giản này chính là Dương Thanh sao chép một chút kiến thức luyện đan của ma giới cho gã xem. Những tri thức này vô cùng thâm ảo. Lại chưa xuất hiện ở nhân giới bao giờ. Bảo sao lương bang đoan không kinh ngạc. Đợi gã bình tĩnh lại. Dương Thanh mới nói:
- Lương huynh thấy thế nào
- Cái này. Cái này...
Gã lắp bắp cả nửa ngày không thốt ra được một chữ.
- Tiền bối, đạo hữu. Những gì viết trong này ta bình sinh chưa hề được gặp qua. Nhưng hình như con thiếu một chút.
- ha ha ha
Dương Thanh cưới lớn
- Lương huynh. Vừa hay chỗ ta thiếu một chức đường chủ. Nếu huynh gia nhập Thất Huyền Môn của ta làm đường chủ. Ta nhất định hai tay dâng lên. Còn nữa cung cấp mọi nguồn lực cho huynh nghiên cứu. Huynh thấy thế nào.