Triệu Phong tung ra một hỏa cầu thuật sơ cấp đốt xác chết của Triệu Lãng thành tro bụi. kế đến lão vươn tay xuyên thủng cấm chế trên người Triệu Tuệ, bắt đầu tìm tòi trong ký ức nàng. Đáng thương thay chỉ vì một tấm chân tình với Lương Bang Đoan mà nàng phải chết, tu tiên giới vốn tàn khốc nàng đã gia nhập vào nó chắc cũng phải biết được rằng sẽ có ngày hôm nay. Tất cả số ký ức của nàng nhanh chóng bị lật giở, từ những ký ức rất xa xưa từ khi nàng còn nhỏ, chạy chơi hái hoa, bắt bướm, cho đến niềm vui sướng khi Trúc Cơ, rồi nỗi sợ hãi khi phát hiện ra mình đã thầm thích Lương Bang Đoan, tất cả đều bị Triệu Phong xem không sót một chút nào. Nhưng khi nhìn thấy tấm lòng mà nàng đối với Lương Bang Đoan, Triệu Phong như có điều suy nghĩ. Lão bất chợt thu tay lại, hai mắt và miệng của nàng đầy máu, nhưng nàng không chết, nàng vô cùng sợ hãi và kinh ngạc nhìn lão, nàng thắc mắc sao lão không giết luôn mình đi vì cớ gì còn lưu nàng lại, Chỉ có Dương Thanh trầm ngâm nhìn Triệu Phong, hắn đã biết lão nghĩ đến điều gì, hắn lặng lẽ thở dài, một khí dính đến ái tình dù cho là thần tiên cũng như phàm nhân không có gì khác biệt,
Triệu Phong lặng lẽ nhìn Triệu Tuệ rất lâu rồi sau đó mới lên tiếng:
-Ta sẽ tha mạng cho ngươi với một điều kiện.
Triệu Tuệ vội vã dập đầu lạy tạ:
-Xin tiền bối cứ nói
Triệu Phong gật đầu,
-Hiện nay bản nhân đang cần một tỳ nữ trông coi lò đan, nếu ngươi có thể phục dịch ta 200 năm không có sai sót gì, ta sẽ trả tự do cho ngươi. Hớn nữa ngươi còn được không ít chỗ tốt.
-Tiền bối, người,,, người nói thật?
Triệu Phong tức tối:
-Ta lại thèm lừa con tiện tỳ ngươi, sống hay chết chỉ do một ý niệm ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.
Triệu Tuệ không cần nghĩ ngợi liền gật đầu:
-Vãn bối còn sự lựa chọn nào sao.
Dương Thanh cười ha hả:
-Triệu Tuệ, sau này ngươi sẽ thấy quyết định hôm nay của ngươi là cực kỳ chính xác.
Rồi hắn quay sang Triệu Phong hỏi lão:
-Triệu huynh, giờ ta phải làm gì,
-Giết chết tên khốn đó
Triệu phong siết chặt hai tay. Linh lực của lão không kiềm chế được thoát ra ngoài cuồn cuộn. Tử Nguyệt còn đỡ, Hắn và Triệu Tuệ liền cảm thấy đầu óc như có hàng trăm ngàn mũi dao xoáy vào, khắp châu thân như bị khối đá ức vạn cân đè lên, thập phần khó chịu, hắn cố gắng chống đỡ, khó nhọc lên tiếng:
-Triệu huynh, mau dừng lại, ta chịu không nổi.
Triệu Phong cũng nhận ra mình thất thố, lão vội vã kiềm chế cảm xúc, thu hồi linh lực, đồng thời cười hối lỗi với hắn, lão móc trong cái nhẫn của lão ra hai viên đan dược màu tìm phân biệt đưa cho hắn và Triệu Tuệ.
-Xin lỗi, vừa rồi ta hơi xúc động.
Dương Thanh nuốt viên tử đan kia xuống, hắn hậm hực:
-Lão chỉ cần xúc động thêm một chút nữa là giết chết bọn ta rồi. giờ ta đi gặp tên kia, sau này phải làm thế nào, lão nghĩ rồi nói cho chúng ta biết:
Triệu Phong gật đầu:
-Tốt, ta còn phải suy nghĩ một chút, trong vài ngày tới tạm thời đừng manh động.
Lão chưa nói xong, Dương Thanh và Tử Nguyệt đã rời khỏi không gian thần bí trong Âm Dương Giới.
Trong này chỉ còn lại mình lão và Triệu Tuệ. Lão quay sang nói với nàng,:
-Mau theo ta, chúng ta cần thương lượng một chút.
……..
Trong phòng trọ, Dương Thanh đang dùng sức nâng Lương Bang Đoan đứng dậy:
-Lương đường chủ lão làm gì vậy, người một nhà không cần đa lễ.
Nhưng Lương Bang Đoan mặc kệ lời hắn nói, lão vẫn một mực quỳ lạy:
-Chưởng môn đừng nói vậy. nếu không có chưởng môn ta sao còn sống đến giờ, đời này nếu ta làm phản Thất Huyền Môn, tất sẽ bị trời tru đất diệt.
Lời nãy lão nói ra là hoàn toàn thật lòng. Lúc đầu lão cũng chưa có ý này, nhưng từ sau khi thấy thực lực của Tử Nguyệt cùng người thanh niên luôn che kín mặt này, lão đã suy nghĩ lại, lão tự vấn bản thân mình, cho dù là tu sĩ Hóa Anh có thể đưa ra đan dược như hắn đưa cho lão cũng không có mấy người, đi theo vị chưởng môn này tuyệt đối là không có sai lầm gì, thực ra nhiều năm về sau khi đã trở thành một vị luyện đan đại thần, được cả tiên giới kính ngưỡng lão vẫn nói về quyết định ngày hôm nay như một quyết định đúng đắn nhất của đời lão.
Dương Thanh vội đỡ lão dậy:
-Lương Đường chủ chớ nghĩ nhiều, lão yên tâm, chỉ cần Thất Huyền Môn này còn, tương lai của lão sẽ do ta đảm bảo
-Có lời này của chưởng môn, lão phu yên tâm rồi.
Bỗng nhiên Lương Bang Đoan lại quỳ xuống:
-Chưởng môn thuộc hạ cầu người một việc.
-Có việc gì, Lương đường chủ cứ đứng dậy rồi nói, không cần động chút là quỳ,
Lương Bang Đoan lúc này mới đứng lên cúi sát đầu nói:
-CHưởng môn, người có thể cho lão phu một ân huệ tha cho Triệu Tuệ một con đường sống
Dương Thanh nghe vậy thì cười lên ha hả, khiến cho Lương Bang Đoan cảm thấy kỳ lạ:
-Hồi bẩm chưởng môn, không biết có gì đáng cười, lẽ nào…
Hắn vội vã ngừng cười, nghiêm mặt lại nói.
-Lương Đường chủ không cần lo lắng, Triệu Tuệ đã lọt vào mắt xanh của một vị cảnh giới thông thần trong tông môn, sau này tiền đồ bất khả hạn lượng, ngày tái ngộ với Lương Đường chủ không xa nữa,
Một vị cảnh giới thông thần trong tông ư, lão nghi ngờ tự hỏi, ngoài vị chưởng môn này và vị tiền bối Ngưng Nguyên bên cạnh, lão đâu có thấy hắn mang theo ai, hay là, vị này bí mật ẩn thân ở nơi xa theo dõi, lão ngờ vực nhìn tới nhìn lui, như hiểu ý lão. Dương Thanh đưa cho lão một chén trà rồi nói:
-Lương đường chủ yên tâm, ta tuyệt đối không gạt lão, đợi việc ở đây xong xuôi, về đến tông môn ta sẽ giới thiệu vị này với lão, ta hứa với lão, tuyệt đối là kinh kỷ. ha hả.
-Đa tạ chưởng môn tin dùng. Lão hủ tin người là được.