Dương Thanh Ký

Chương 27: Núi vắng săn yêu



Ánh sáng ngũ sắc xẹt qua xẹt lại, mấy khoảnh đất xung quanh pháp trận bụi bay tung mù mịt. Một giọng nói chán nản vang lên:

- Vẫn không ăn thua. Hai con yêu thú này quả là mình đồng da sắt.

Một giọng nói khác lại mang vẻ khinh thường:

- Không phải tại chúng mạng, mà do ngươi quá yếu. Luyện khí cấp 10 mà đòi hạ sát yêu thú cấp 5.

Ngưng một lát. Giọng nói đó lại vang lên:

- Nếu không phải vì cứu ngươi mà nguyên thần của ta lại bị thương thì ta chỉ cất tay là hai con yêu thu này xong đời.

Dương Thanh quay về phía hai con yêu thú, đang nằm trong pháp trận rồi dùng một giọng không mấy lạc quan hỏi Tử Nguyệt:

- Vậy ngươi bảo ta nên làm thế nào bây giờ.

Từ tiên thức của hắn vang lên một giọng nói:

- Hừ. Cũng có thể làm được nếu như ngươi có một cái pháp bảo ra hồn. Đằng này đến một cái ngươi cũng không có.

Hắn thở dài Tử Nguyệt nói đúng đối với tu tiên giả mà nói pháp bảo vô cùng quan trong. Chỉ cần có một pháp bảo tốt trong tay là có thể một chút lợi thế trong tranh đấu. Thế nhưng từ ngày xuất đạo đến nay hắn cũng chưa có cơ hội có được dù chỉ là một cái pháp bảo tầm thường. Hắn ngồi xuống gốc cây đôc cái túi trữ vật ra. Rồi đếm số linh thạch trong đó. Rồi bảo:

- Tất cả chỉ có hơn 30 viên linh thạch sơ cấp thôi. Còn chẳng đủ mua một góc pháp bảo.

Hắn đang nói thì Giọng của Tử Nguyệt bất chợt vang lên từ tiên thức:

- Cái nhẫn kia là gì, mau giơ lên cho ta xem.

Hắn nhìn xuống phía dưới lẫn dưới đống chai lọ và linh thạch là chiếc nhẫn mà trước kia hắn thu được ở Hoàng Dương môn. Hắn vừa cầm chiếc nhẫn lên vừa bảo:

- Cái này ư, ngoài việc phát sang thì nó chả có công năng đặc biệt nào cả.

Tử Nguyệt vội ngắt lời hắn:

- Đồ ngu, đây là Âm Dương Giới

- Âm Dương gì cơ.

Hắn ngạc nhiên hỏi lại?

- Đó là Âm Dương Giới, một bảo vật sánh ngang với ta đều được xưng tụng là có thể chứa đựng càn khôn. Không ngờ thằng nhãi nhà ngươi cũng có một thứ khá là nghịch thiên đấy.

Hắn cầm cái nhẫn lên xoay xoay trước mặt rồi lại hỏi:

- Nhưng ta đã từng thử rất nhiều lần, nó đâu có làm được gì.

Bằng một giọng mất kiên nhẫn Tử Nguyệt trả lời hắn:

- Tại sao ta lại phải gắn với một tên ngốc như ngươi chứ. Ngươi hãy mau luyện hóa chiếc nhẫn này đi đã. Xóa bỏ phong ấn của người chủ cũ.

Hắn có vẻ không tin tưởng lắm, vừa hốt đống linh thạch bỏ vào túi vừa hỏi lại:

- Nhưng nhỡ người chủ trước của nó cản giới cao hơn ta thì sao. Ta lấy năng lực gì mà luyện hóa

Tử Nguyệt im bặt rồi lát sau lại nói:

- Ta quên chưa tính tới điểm này, xem ra ngươi thật là vô duyên với âm dương giới rồi. Đành tính cách khác vậy.

Hắn chán nản nhìn hai con yêu thú rồi hỏi:

- Liệu bao giờ thì ngươi hồi phục Nguyên Thần.

- Cái này rất khó nói. Ta là pháp bảo thành hình không giống các ngươi, lần này lại bị như vậy ít nhất ta cũng phải tốn 500 năm tu luyện để củng cố nguyên thần trở thành như ban đầu:

Hắn hít vào một hơi kinh hãi tận 500 năm, xem ra việc này đúng là phải tính cách khác rồi...
Kể từ ngày hôm đó, ngoài việc thỉnh thoảng củng cố lại pháp trận. Thời gian còn lại hắn đều dùng hết vào việc săn yêu thú, hắn tính rằng, nếu như có thể săn được nhiều yêu thú bán được linh thạch sẽ có lúc hắn đủ tiền để mua pháp bảo.

Mới đó mà đã ba năm hắn cùng Tử Nguyệt ở nơi này, mặc dù đã rất cố gắng nhưng so với số linh thạch mà hắn cần thì có lẽ hắn phải cần thêm một đoạn nữa. Trong thời gian này không ít lần hắn gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhờ vào may mắn và có Tử Nguyệt trợ giúp hắn đều bình an vượt qua. Mặc dù cũng có đôi lúc cận kề cái chết. Ngày hôm nay sau khi từ một thành thị xa xôi trở về hắn vui mừng dùng tiên thức liên lạc với Tử Nguyệt.:

- Ngươi xem. Chúng ta gần kiếm đủ rồi. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Cái tên luyện khí tầng 8 kia thật ngốc mà. Ai lại đi trả bằng đấy linh thạch cho một con Dạ Tri Thù nhị cấp cơ chứ.

Giọng của Tử Nguyệt vang lên trả lời hắn:

- Đúng vậy. Tên đó đúng là một thằng công tử nhà giàu lắm tiền nhiều của mà.

Mấy năm ở cùng nhau Tử Nguyệt và hắn cũng đã hiểu nhau không ít. Thỉnh thoảng hắn còn nói chuyện phiếm với cô trong lúc buồn chán, hay đàm luôn về những truyện cổ thời khai thiên lập địa. Hắn gia tăng tốc độ phi hành rồi bảo với Tử Nguyệt:

- Gần đây. Pháp trận có vẻ đã yếu đi không ít. Dù ta có liên tục củng cố cũng nhưng cũng không thể nhốt chúng được lâu dài.

- Thế nên ta mới bảo ngươi phải nhanh lên. Nếu không chờ ngươi có đủ linh thạch thì chúng cũng chạy mất rồi.

Một lát sau Tử Nguyệt lại nói tiếp:

- Ngươi nhờ may mắn ăn tiên dược mới sống được hơn hai trăm năm. Giờ đây nếu ngươi không nhanh chóng Trúc Cơ thành công thì ta e là ngươi chỉ còn sông được quá lắm là 80 năm nữa.

Hắn không trả lời. Đúng vậy, dược lực của Hoàn Dương Đơn không phải là mãi mãi hắn may mắn lắm mới được ăn nó khi còn trên Cô Sơn Tiên Đảo. Nếu hắn không nhanh chóng lấy được Yêu đan và Tụ Pháp Đơn thì chẳng mấy hắn sẽ chết mà không gặp lại được nàng. Nhắc đến nàng làm hắn đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt hơn hai trăn năm trước trong lễ hội hoa. Rồi lúc hắn chung sống với nàng trên tiên đảo. Hắn như thấy trước mắt mình là nơi đó còn nàng đang đứng trước hắn múa cho hắn xem, rồi cả hai cùng du sơn ngoạn thủy khắp vùng đông hải. Hắn chợt mỉm cười cay đắng, tiên phàm cách biệt. Hắn đâu ngờ ngày mà hắn chọn về thăm quê là ngày mà hắn không còn gặp lại nàng nữa. Mây năm trên tu tiên đạo, hắn cũng đã hiểu thế nào là duyên, nhân duyên và duyên khởi. Hắn hiểu tại sao năm đó nàng không nói hết với hắn. Không cố gắng ngăn hắn trở về. Giờ đây nếu muốn nối lại duyên xưa với nàng hắn chỉ còn một con đường đó là tu luyện thành tiên phi thăng tiên giới. Dù khó khăn thế nào đi nữa. Dù phải trải qua gian khổ thế nào, chỉ cần nghĩ đến nàng là hắn có can đảm mà bước tiếp. Nàng cứ yên tâm nhất định ta sẽ lên đó tìm nàng. Hắn ngước lên bầu trời thét lên một tiếng chất chứa bao nhiêu nỗi niềm sầu khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.