Dương Thanh Ký

Chương 28: Ngũ sắc khổng tước



Lại mấy tháng nữa trôi qua. Phong ấn của pháp trận ngày một yếu. Mặc dù Dương Thanh đã cố hết sức tìm cách bảo vệ pháp trận và giết hai con yêu thú, nhưng tâm có thừa mà lực chẳng đủ, hắn quá yếu trong khi hai con yêu thú so với hắn lại là quá mạnh. Hắn chỉ còn một cách là điên cuồng đi săn yêu thú để đổi đủ linh thạch cần dùng. Giờ đây hắn đã liều lĩnh hơn bất chấp hơn. Hôm nay hắn đã to gan đi vào nơi sâu nhất của khu này. Nơi tăm tối này theo hắn nghĩ thì chắc hẳn là có nhiều loài yêu thú tuyệt tích đã lâu, đáng tiền, đáng để hắn bỏ mạng ra đánh đổi.

Giờ đây có vẻ như hắn đang hối hận với quyết định của chính mình. Đứng trước mặt hắn bây giờ là một con Xích Diệm Hỏa Lân thời viễn cổ, toàn thân đỏ rực như máu, cái đuôi không ngừng quẫy đi quẫy lại toả ra một sức nóng khủng khiếp làm những thực vật xung quanh trong phút chốc đã hoàn toàn khô héo. Con yêu thú có vẻ như rất lâu rồi mới gặp một sinh vật như hắn, một sinh vật dám liều lĩnh tiến vào lãnh địa của nó. Nó lúc lắc cái đầu và thở phì phò, mỗi lần như vậy, lửa từ hai lỗ mũi nó phun ra làm cháy xem mặt đất trước mặt.

- Nào, xem tên ngu xuẩn ngươi đã gây ra họa gì. Đây là thần thú thời viễn cổ, ngay cả ta cũng không dám dây vào đâu.

Không cần Tử Nguyệt phải nói ra, hắn cũng biết hôm nay mình đã đụng độ phải một mối nguy hiểm nhất từ trước tới giờ, lần này đúng là mười phần chết cả, ngay đến một tia sinh cơ hắn cũng không nhìn thấy. Con yêu thú không ngừng đi vòng quanh đánh giá hắn, có vẻ như nó vẫn chưa muốn tấn công ngay. Giọng Tử Nguyệt lại vang lên trong tiên thức hắn:

- Giờ ngươi định làm thế nào đây, ta không muốn vừa tu luyện thành người xong đã phải chết bởi Vô Cực Chân Hỏa của con Xích Diệm Hỏa Lân này đâu.

Nghiến chặt răng một cái, hắn khẽ nói:

- Còn làm thế nào, chạy rồi hãy nói.

Lời chưa dứt, hắn đã vội vã quay đầu ném một cái hoả cầu thuật về phía con yêu thú, rôi phi hành bỏ chạy. Thấy hắn liều lĩnh vậy Tử Nguyệt không ngừng la lên:

- Đồ ngu, ngươi đúng là một tên ngu xuẩn, nó chính là cực hỏa do đất trời sinh ra, ngươi lại đi ném hỏa cầu vào nó.

Bị tấn công bất ngờ, con yêu thú Xích Diệm Hỏa Lân đã thực sự nổi giận. Nó gầm lên một tiếng, toàn thân lóe sáng hào quang từ trên người của nó lửa bốc lên ngùn ngụt, tỏa ra sức nóng khủng khiếp, khiến cây cối xung quanh đều bị cháy đen. Nó lấy đà lao tới Dương Thanh vung chiếc đuôi như một thanh kiếm lửa lên. Khắp nơi là hỏa thuật cao cấp nhằm vào Dương Thanh phóng tới. Hắn vừa chạy vừa vội vã niệm pháp quyết ném về phía sau mấy cái thủy thuật, mong có thể cản bước được con quái thú, nhưng vô ích. Thuỷ cầu thuật của hắn còn chưa kịp tiếp cận đến màn hoa công của con yêu thú thì đã bị bốc hơi không còn thấy tăm tích đâu nữa. Lần này thì đúng là hắn sợ hãi thật sự. Mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng. Hắn càng gia tăng tốc độ phi hành hơn nữa, mong thoát khỏi sự uy hiếp của con thú, nhưng mọi cố gắng của hắn đều là vô ích. Chỉ trong nháy mắt còn thú đã tiến sát sau lưng hắn. Nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Từ trên người nó vô cực chân hỏa hóa thân thành hàng vạn mũi tên lửa lao thẳng tới hắn. Hắn trợn mắt lên nhìn cả một rừng hỏa tiễn đang bay tới:

- Mau, mau dùng thuật địa hành chui xuống đất.

Được Tử Nguyệt nhắc nhở, hắn vội vã dậm mạnh đôi chân thoắt cái biến mất tại chỗ. May cho hắn khi thân ảnh của hắn vừa biến mất thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất phía trên bị pháp lực của con yêu thú san phẳng thành bình địa, mùi cỏ cây cháy xen lẫn với mùi khét của thú rừng không kịp chạy thoát bốc lên ngùn ngụt. Ở phía dưới mặt đất vài mươi trượng sau khi dùng tiên thức do đường thấy cảnh này hắn không khỏi kinh hãi le lưỡi lắc đầu. Còn chưa kịp hoàn hồn giọng gấp gáp của Tử Nguyệt lại vang lên:

- Mau đi khỏi đây, Hỏa Sinh Thổ. Nó thuộc hệ hỏa tất có thể nắm thuộc tính thổ mau chạy.

Hắn vội vã dùng tiên thức xem xét, chỉ thấy con yêu thú đang hếch mũi lên, hít hít như thể dò tìm xem hắn ở đâu. Vội vã thu lại tiên thức hắn bặm môi rẽ đất chạy một mạch về phía trước không dám quay đầu lại. Tử Nguyệt lại bảo:

- Đi về phía nam đi. Cách xa khoảng rừng này. Ta sẽ giúp ngươi ẩn nặc tiên khí.

Nghe lời Tử Nguyệt hắn vội vã đổi hướng nhưng có vẻ như đã muộn. Con Xích Diệm Hỏa Lân đã nhận ra vị trí của hắn, nó gầm lên một tiếng rồi lao tới. Hắn sợ hãi vội vã rẽ đất chạy nhanh hơn nữa. Ở bên trên con quái thú đang vừa đuổi vừa phun lửa. Vô cực chân hỏa khiến cho mặt đất nứt nẻ vì nóng, tất cả mọi thứ bị lửa này chạm vào đều hòa thành tro. Hắn cảm thấy nước trong ngưòi mình như bị vắt kiệt, môi hắn khô rát nứt nẻ. Con yêu thú ngày càng tiến đến gần, có lẽ đây là ngày cuối cùng được sống của hắn. Hắn chán nản không chạy nữa mà đứng lại thở dài lẩm bẩm:

- Tử Nguyệt ta xin lỗi, ngươi mau chạy đi thôi.

Hắn nhắm chặt mắt trồi lên mặt đất. Đứng hiên ngang chờ đợi cái chết đến với mình. Hôm nay rơi vào tay con thú này có chạy cũng là vô ích. Tử Nguyệt thở dài:

- Dù giờ ta có chạy cũng chỉ có chết mà thôi, nguyên thần hiện giờ không đi xa được. Đành coi như duyên số vậy.

Trong lúc hắn còn đang dùng tiên thức liên lạc với Tử Nguyêt thì con yêu thú đã đuổi đến nơi. Nó gầm lên một tiếng, một cơn bão lửa bay đến phía hắn, nóng, rất nóng đó là cảm nhận cuối cùng của hắn còn cảm nhận được.

- Ầm.

Đất đã cát sỏi bay toán loạn, cây cối gãy đổ ngả nghiêng ngùn ngụt bốc cháy. Hắn bị dư chấn của vụ nổ hất ra sau hơn 30 mươi bước cả người bị một thân cây to đè lên, máu từ thất khiếu của hắn chảy ra không ngớt. Hắn cố sức ngẩng đầu lên, hắn chưa chết sao. Chuyện gì xảy ra vậy. Đối đầu trực diện với thần thú thời viễn cổ mà vẫn còn sống. Mắt hắn hơi nhòe, hắn cố gắng nhìn về phía trước, trước mặt hắn là một con chim lớn màu xanh nhạt, hơi giống khổng tước nhưng đầu nó có mào màu tím. Bộ lông có màu xanh lục óng ánh, đuôi rất dài, có màu lục ánh đồng, mỗi lông ở mút có sao màu lục xanh, đỏ đồng, vàng, nâu, trắng. phần mặt của nó có màu vàng và xanh. Com chim đang vẫy đôi cánh, quạt một thứ sương màu trắng nhạt về phía Xích Diệm Hỏa Lân. Trong đầu hắn vang lên giọng nói của Tử Nguyệt:

- Ngũ Sắc Khổng Tước.

Hắn yếu ớt dùng tiên thức hỏi lại:

- Ngũ Sắc Khổng Tước

- Chúng ta gặp may rồi. Theo ta đoán rất có thể con Lân kia bị còn Khổng Tước này tấn công nên mới trốn chạy vào trong khu rừng tối kia. Vì ham đuổi theo chúng ta nên mới chạy ra đây và bị kẻ thù phát hiện. Ngươi mau nhân cơ hội này đi khỏi đây thôi, nếu không không kịp mất.

Hắn mệt mỏi đáp:

- Nhưng thân ta không còn cảm giác gì. e là phải mất một khoảng thời gian phục hồi pháp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.