Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh lại trong căn phòng dưới lòng đất. Thì bóng mà của vị thái tử kia đã hoàn toàn biến mất. Nơi này chỉ còn lại một mình hắn mà thôi, hắn khó nhọc đứng dậy, cởi phăng bộ giáp vứt qua một bên. Vận dụng tiên thức khẽ hỏi:
- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ
- Không sao. Ta chỉ bị chấn động một chút. Không ngờ chỉ là một tia phân thần mà lại mạnh mẽ như vậy.
Hắn không trả lời mà lại lâm vào suy nghĩ. Tại sao hắn toàn gặp vận rủi vậy, hết nạn nọ đến nạn kia. Vừa tránh được cạm bẫy này, thì lại rơi vào nguy hiểm khác. Lần này thì đúng là nguy hiểm thật rồi. Khi không trở thành chó giữ nhà cho một tên yêu ma đã chết từ hàng vạn năm trước. Hắn điên cuồng, hóa ra một cái hỏa cầu thuật định ném vào cái xác khô, nhưng rồi hắn chợt dừng lại. Tên thái tử này tuy ác độc, nhưng ít ra gã cũng là một kẻ si tình. Có lẽ ta cũng không bằng được. Nghĩ vậy hắn liền dừng tay lại. Hỏi Tử Nguyệt:
- Ngươi xem, cái huyết chú gì đó này có giải được không.
Tử Nguyệt nói với hắn:
- Cái này. Bản thân ta cũng không biết chắc, thái tử của ma tộc đã gieo thì không phải tầm thường.
Hắn chán nản hỏi lại:
- Vậy không còn cách nào sao
Tử Nguyệt an ủi hắn:
- Ngươi yên tâm. Chỉ cần còn sống nhất định sẽ tìm ra cách.
Im lặng... rồi nàng lại nói:
- Khi thấy con Khổng Tước ở ngoài kia là ta đã thấy đáng ngờ rồi. Thì ra là nó bảo vệ vòng ngoài của Pháp Trận. Không tước là hậu duệ xa của Ma tộc Phượng Hoàng. Còn tên Triệu Phong này chắc hẳn là con trai của Ma Quân Khổng Đề.
- Giờ ngươi nói chuyện này thì có giải quyết được gì không... Dương Thanh hỏi lại
Không có tiếng trả lời. Hắn cũng không thèm quan tâm mà. Đi đến cái bàn thu nhặt pháp bảo bỏ vào túi, còn cái xác sau một hồi suy nghĩ, hắn phất nhẹ tay một cái từ hư không hiện ra một luồng linh khí màu bạc, phút chốc nó huyễn hóa thành một thanh kiếm, đục vào tường của căb phòng này. Lấy ra một khối đá lớn, hắn tiếp tục dùng tâm niệm điều khiển thanh kiếm đẽo gọt phiến đá. Một lát sau, một chiếc áo quan bằng đá thô sơ hình thành, hắn mang xác Triệu Phong đặt vào đó rồi mang theo chiếc áo quan lên trên Vọng Nguyệt Lâu đặt vào bên cạnh chiếc quan tài bằng ngọc. Đoạn hắn lẩm nhẩm như nói với chính mình.
- Cho dù ông hại ta. Nhưng ta không thể phủ nhận, cũng chính ông đã giúp ta không nhỏ. Hãy ở lại nơi đây đi, hỡi kẻ si tình.
Làm xong tất cả mọi việc, hắn theo chỉ dẫn trong quyển sách Ngọc, bay đông lướt tây theo một số quy tắc rồi ra khỏi trận. Chớp mắt một cái, núi non đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cảnh đám rừng cháy hoang tàn lần trước hiện ra, hắn đưa mặt nhìn về phía trước, xác của con yêu thú Xích Diệm Hoản Lân vẫn còn nằm đó. Có vẻ như con khổng tước vẫn còn chưa quay lại. Giọng của Tử Nguyệt vang lên:
- Lấy cặp sừng của nó và lột da nó đi. Ngày sau tất có chỗ dùng.
Hắn gật đầu tiến đến bên cái xác rồi ngồi xuống. Một lát sau hắn đã nhét tấm da và cặp sừng vào người rồi phi hành trở về nơi nhốt địa ma thú. Chuyến đi này của hắn đã kéo dài quá lâu, hắn lo lắng hai con Địa Ma thú sẽ phá pháp trận mà chạy mất, nhưng hắn vẫn gặp may. Khi hắn về đến nơi, hai con yêu thú vẫn còn đang điên cuồng bắn phá vào pháp trận. Hắn tự nhủ giờ có pháp bảo rồi xem hai con súc sinh các ngươi sẽ chống đỡ kiểu gì.
Hắn mở túi trữ vật ra thanh kiếm và bộ giáp mới lấy được là Đỉnh cấp pháp khí. Tiên thức của hắn chưa đủ mạnh mẽ để điều khiển không cẩn thận còn bị phản phệ. Chỉ còn bộ Âm Phủ Ma Châm là cao giai pháp khí. Một tên luyện khí kì như hắn dưới sự trợ giúp của Tử Nguyệt miễn cưỡng có lẽ sẽ chỉ huy được một cái trong 12 chiếc châm. Hắn nghiến răng, dù có một phần nhỏ thành công ta cũng phải thử thời gian không còn nhiều nữa, hắn ăn vào hai viên Tục Mệnh Đơn cuối cùng mang theo từ Phong Hỏa Môn để lấy lại sức khỏe, sau khi sức lực đã đạt đến đỉnh phong, hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một cây châm xanh biếc bay ra. Đuôi của cây châm có khắc một chiếc đầu phượng hoàng vô cùng sống động, dưới sự chỉ huy của Dương Thanh nó xoay vòng trên không rồi lao tới chỗ hai con yêu thú. Hai con địa ma thú này cũng là yêu ma đã sống hàng ngàn năm, ngay lập tức nhận ra sự nguy hiểm của Âm Phủ Ma Châm, chúng lập tức kêu lên và xòe cặp cánh ra khiến xung quanh phát ra âm thanh lách cách. Ngay lập tức, Dương Thanh lại thấy mình đứng trước nghĩa địa ở một thôn xóm hoang vu, trước mặt hắn là mộ của cha hắn, hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Sao ta lại quay lại đây. Nơi này còn có gì lưu luyến
Cảnh lại thay đổi hắn đang đứng trên đỉnh của ngọn cô sơn trước mặt hắn là một cô gái áo vàng vô cùng xinh đẹp, vừa trông thấy mặt cô gái, hắn vội vã hét lên rồi chạy lại:
- Thanh Hương, ta rất nhớ nàng
Đang chạy đến thì đầu hắn chợt nhói đau khủng khiếp, hai bên thái dương như muốn nổ tung, cùng lúc đó một giọng nói lùng bùng trong màng tai hắn:
- Đồ ngu. Đó là ảo cảnh. Tên vô dụng nhà ngươi con không mau tỉnh lại.
Theo lời nói là một áp lực cực lớn xâm nhập vào tiên thức của hắn, hắn lắc lắc đầu rồi lẩm bẩm:
- Phải, Thanh Hương đã đi rồi làm sao còn ở đây được. Nàng đã đi rồi ta còn sống làm gì.
Hắn lập tức đưa tay lên vẫy nhẹ. Cây phi châm lập tức bay tới trước mặt hắn. Tử Nguyệt vội kêu lên:
- Ngươi đinh làm gì. Mau tỉnh lại cho ta
Áo lực trong tiên thức của hắn lại gia tăng thêm một lần nữa. Đầu hắn như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào. Hắn khụy xuống đất, hai tay ôm lấy đầu. Những ý nghĩ. Những nỗi sợ không biết từ đâu ra bủa vây lấy hắn. Giọng của Tử Nguyệt mơ hồ vang lên:
- Mau tĩnh tâm, tìm vị trí của chúng.
Hắn rất muốn làm như thế. Nhưng tâm của hắn giờ đây cứ như con ngựa bất kham, chạy lồng lên không gì kiểm soát được, hắn chợt nhớ lại tất cả, nhớ mình bị rơi xuống hang ở Tống Sơn, phải ăn từng cây nấm mọc trên đống thịt người chết, rồi những ký ức khi hắn sống cùng Thanh Hương tất cả đều hiện ra xoay mòng mòng trong đầu hắn. Tâm hắn đã loạn. Một chiếc ô ngũ sắc hiện ra che chắn cho thân hắn, từ chiếc ô tỏa ra linh khí nồng đượm. Bích Mộc Châu, Bích Thủy Châu, Bích Kim Châu, Bích Hỏa Châu, Bích Thổ Châu, Hãm Tiên Châu, Tru Tiên Châu, Diệt Tiên Châu, Lục Tiên Châu, Tuyệt Tiên Châu các loại châu ngọc trên tán ô lập tức phát ra hào quang nhấp nháy chiếu soi thân hắn. Khiến hắn có cảm giác mình được tiếp thêm sức mạnh. Đầu óc hắn đột nhiên thanh minh trở lại, Tử Nguyệt nói với hắn:
- Mau ra tay. Ta sắp cạn nguyên khí rồi
Hắn nhắm hai mặt lại dựa vào sự bảo hộ củ Tử Nguyệt với Nguyên hình là Hỗn Nguyên Tán bắt đầu dò tim hai con yêu thú trong ảo trận, ánh hào quang chiếu đến đâu ảo trận tan đi đến đó, hắn chợt thấy tiên thức đã chạm phải hai con yêu thú, hắn nghiến răng hét lớn:
- Âm Ma Sát.
Mũi châm lập tức phát ra quang mang chói mắt lao đến hai con yêu. Biết đại thế đã mất, hai còn yêu thú tức giận dương cánh lên định đón đánh âm phủ ma châm đang lao tới.