Vừa vào đến phòng, vẻ say xưa trên mặt Dương Thanh cũng hoàn toàn biến mất. Hắn lau mồ hôi trên trán thầm hô một hơi nguy hiểm. Vừa rồi khi uống chén rượu đầu tiên, hắn cảm thấy có một luồng linh lực vô hình trong rượu khóa chặt đan điền của hắn, khiến hắn không thể nào vận dụng tiên khí được. Trong khi hắn đang lo sợ thì thật là ông trời có mắt, huyết chú đang kí sinh trong người hắn chợt phát động nuột sách loại linh khí vô hình kia. Thật đúng là họa trung đắc phúc. Kể từ lúc đó hắn đã cảnh giác với tên đồng mã kỳ này. Gã có mặt ở đây chỉ là tình cờ, nhưng tiếp cận hắn thì rõ ràng là có mục đích. Giờ đây hắn đang moi trong túi ra một bộ khí cụ bày trận mà khi trước hắn dùng để vây khốn địa ma thú. Tên đồng mã kỳ đó đã gửi truyền tin phù đi rồi, hắn phải mau lên mới được, hắn lập tức mở cửa sổ rồi tức tốc phi hành. Cầm sẵn bộ khí cụ bày trận và gọi ra một chiếc âm ma châm để đề phòng bất trắc. Hắn mới chạy được một đoạn thì bất chợt túi trữ vật của hắn rung lên bật bật và phát ra âm thanh lách cách đáng ngờ. Hắn chưa kịp làm gì thì một vật đã phá vỡ phong ấm của túi bay ra xoay xoay trên không trung. Hắn nhìn lại thì ra chính là chiếc hắc luân mà bữa trước hắn lấy được. Một luồng ánh sáng nháng lên tám bóng đen từ trên trời hạ xuống ngang hàng với hắn, một bóng đen vẫy nhẹ tay chiếc Hắc Luân bay về phía hắn cầm chiếc bánh xe trong tay hắn cung kính đưa cho một lão đạo mặc chiếc đạo bào có in hình một con rồng năm móng:
- Sư phụ. Bảo vật đã trở về.
Lão đạo gật đầu hài lòng và nói:
- Lần này ngươi làm khá lắm đôi Hắc Bạch Song Luân này cho ngươi.
Tê này vỗi vã cúi mình kích động nói:
- Tạ sư phụ ban thưởng.
Lão đạo gật gù rồi quay sang phía Dương Thanh cất giọng lạnh lẽo hỏi:
- Tên kia. Mau nói ra sư môn của ngươi, không biết chừng bản cốc chủ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Biết rõ là nguy hiểm trùng trùng nhưng hắn vẫn không hề run sợ. Hắn bình tĩnh điều động âm ma châm rồi trả lời:
- Vãn bối chỉ là một kẻ tán tu qua đường. Không biết đã làm gì khiến tiền bối phải đuổi theo như vậy.
Thấy hắn bất kính với lão. Bọn đệ tử nhao nhao định lên tiếng, nhưng lão đạo gạt đi rồi nói:
- Ngươi cho Ngụy Hải Thanh ta là đứa trẻ lên ba. Vậy chiếc Hắc Luân kia, ngươi từ đâu mà có.
Hắn không trả lời lão, mà bất thần giơ hai ngón tay lên chỉ về phía trước. Cây Âm Ma châm lập tức rít gió nhắm vào đỉnh đầu của lão. Hôm nay không biết không dễ gì thoát được nên hắn đã liều mạng tấn công trước nhằm chiếm lấy tiên cơ. Thấy cây trâm lao đến. Ngụy Hải Thanh cười nhat, không thấy lão làm gì cả mà cây trâm đã mất đi hào quang quay trở về bên hắn. Một sợi tóc của lão hắn cũng chưa chạm đến. Lão cười cuồng ngạo rồi nói:
- Bổn cốc chủ đã sống hơn năm trăm năm. Chưa từng gặp một kẻ nào không biết sống chết như ngươi. Nếu ta giết ngươi e là tổn hại danh tiếng của ta.
Đoạn lão quay sang bảo tên đại đệ tử:
- Phong Huy mau bắt sống gã. Ta còn có điều muốn hỏi.
Tên Phong Huy đang định đi lên thì Dương Thanh đã quát lớn:
- Khoan đã.
Rồi hắn nói với Ngụy Hải Thanh:
- Hôm nay ta khó mà thoát được các ngươi. Ta muốn đánh cuộc một phen với lão liệu lão có giám không. Hay chỉ biết ỷ đông hiếp yếu.
Hắn cố tình không gọi lão là tiền bối. Lại mạt sát lão khiến Ngụy Hải Thanh nộ khí xung thiên. Lão quát lên:
- Khá lắm, tên khốn kia. Ngươi muốn đánh cuộc thì đánh cuộc. Nếu ngươi thua chớ trách bổn cốc chủ xuống tay độc ác.
Hắn nghiêm chỉnh trả lời:
- Được lắm. Ta có một trận pháp. Nếu lão có thể thoát ra được. Không những ta sẽ nói ra sư môn của ta, mà còn kính dâng lão một viên yêu đan ngũ cấp. Đồng thời nhỏ máu nhận lão làm chủ nhân.
Vừa nói hắn vừa móc ra một viên nội đan của Địa mà thú tỏa ánh sáng xanh biếc và mùi thơm ngào ngạt. Khi vừa nhìn thấy viên nội đan. Mắt Ngụy Hải Thanh ánh lên một vẻ tham lam lão gật đầu:
- Nhóc con. Còn không mau bày trận.
Hắn cầm trên tay bộ khi cụ. Tiên lực vận chuyển khắp cơ thể rồi quát lớn một tiếng:
- Lão đạo xem đây.
Dứt lời Ngụy Hải Thanh thấy một màn ánh sáng bao bọc lấy thân mình cùng với đó là một màn sương đen u ám ngăn cản tầm nhìn của lão. Đầu lão nổ bùng một tiếng: