“Đây là Dịch Huân, cũng chính là Sát sát trong game đó nha~” Khải Văn mang theo một chút xấu hổ ngại ngùng lôi kéo Dịch Huân đem giới thiệu cho Âu Dương Trì.
“Anh chính là Kim dạ cấm tiêu sao?” Âu Dương Trì nghe cách xưng hô giữa Khải Văn và Dịch Huân, không hề nghĩ ngợi hỏi lại, thấy đối phương gật gật đầu, cậu liền cảm thấy cái khuôn mặt giả vờ bình thản của mình tới giờ này không thể nào giữ nỗi nữa rồi. Toàn bộ cơ mặt bắt đầu có chút co giật.
Chuyện quái gì đang xảy ra trên cái thế giới này vậy hả!! Rốt cuộc là bây muốn cái gì?!! Tại sao chỉ chơi có cái trò chơi thôi mà lại gặp quá trời người quen như vậy chớ?! Giờ phút này, Âu Dương Trì mới chân chính cảm nhận được nỗi đau khổ Tô Lâm vẫn luôn mang trên người.
“Tôi là Âu Dương Trì, cũng chính là Trì trung chi vật, chào anh.” Tuy rằng trong lòng sóng dâng ào ạt nhưng Âu Dương Trì cuối cùng vẫn là lễ phép hướng Dịch Huân đưa tay tự giới thiệu.
“Chào anh, ngưỡng mộ đã lâu.” Dịch Huân cùng Trương Diệu Thiên tuy rằng đều thuộc dòng họ mặt than trăm năm không đổi, nhưng là đem so với Trương Diệu Thiên mà nói Dịch Huân xem ra vẫn còn hiền hòa hơn. Ít nhất lúc tự giới thiệu khuôn mặt cậu vẫn hơi mang theo ý cười.
“Âu Dương a, không nghĩ tới cậu thật sự là Trì trung chi vật, cậu nói thiệt hả? Tiểu Lâm còn nói với tôi Trì trung chi vật là em trai của cậu mà, tôi tin anh ta mới ghê chứ, tôi quả nhiên là ngây thơ quá rồi~~~” Khải Văn có chút than thở lên tiếng, nói thực ra biết Trì trung chi vật đúng là Âu Dương Trì, cậu quả thật có chút hoảng hốt.
Nhớ lại lúc trước mình không ngừng đu theo quấy rầy Âu Dương Trì, lúc đó Khải Văn cứ tưởng rằng Trì trung chi vật nếu không phải một em gái loli thì cũng chỉ là một em trai mảnh mai yếu đuối là cùng, ai mà ngờ tới lại chính là cái tên yêu nghiệt Âu Dương Trì này. Khải Văn ngẫm nghĩ, trong lúc nhất thời sau lưng toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Lúc ấy hình như mình cũng không đối với Âu Dương Trì làm ra hành động nhân thần cộng phẫn gì đi. Mà nếu có lỡ dại làm chuyện gì thật, ánh mắt Khải Văn chậm rãi bay xa, vậy cũng không còn biện pháp gì, cùng lắm thì bị trả thù thôi, cậu có chút buồn bực rút ra kết luận cuối cùng.
“Tôi vừa tự giới thiệu xong, anh còn hỏi lại cái gì?” Âu Dương Trì trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, Khải Văn lập tức giật nảy người ra vẻ sợ hãi, hướng sát bên người Dịch Huân lết tới. Toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên, lại còn trưng thêm ra biểu tình ủy khuất thành thục cứ như siêu sao màn ảnh.
Trong lúc Âu Dương Trì cùng Khải Văn đối thoại, hai “ông chồng” ngồi bênh cạnh Trương Diệu Thiên và Dịch Huân vẫn thủy chung duy trì trạng thái im lặng, trầm mặt nhìn bọn họ.
“Trong trò chơi với với ngoài cuộc sống thật sự không liên can gì.” Thấy mọi người đều lâm vào trạng thái im lặng, Âu Dương Trì chủ động lên tiếng.
Lực chú ý của ba người còn lại vì thế ngay lập tức tập trung lên người cậu, Khải Văn thậm chí còn đem ánh mắt rõ ràng là nghi hoặc dán vào. Cậu ta đối với câu nói không đầu không đuôi nhưng lại đầy thâm ý này tỏ ra vô cùng nghi hoặc.
“Tôi là nói những việc xảy ra trong trò chơi không can hệ gì tới ngoài đời thực, tôi cùng Diệu Thiên chỉ là bằng hữu mà thôi.” Âu Dương Trì nhìn vẻ mặt mờ mịt của hai người đối diện, trong lúc nhất thời chợt nghĩ có khi nào bọn họ tưởng ý mình nói là cả đời này không nên qua lại với nhau nữa không.
“Nga~~~”Sau khi sửng sốt vài giây, Khải Văn bỗng bừng tỉnh đại ngộ kêu lên, cười tủm tỉm nói “Tôi mới nãy chỉ là nói giỡn mà thôi, cậu sao lại thiệt tình như vậy chớ~~ Âu Dương à cậu mà siêu sao hổng lẽ không biết giải thích chính là một cách che giấu sao?”
“Anh đi chết đi!” Âu Dương Trì hiếm khi nói chuyện bị người ta chiếm thượng phong như vậy, cau màu có chút bực bội nói.
“Âu Dương, không cần cáu lên như vậy a, cậu như vậy mà coi được sao?” Khải Văn một tay ôm ngực, trưng ra vẻ vô cùng đau đớn nói “Ác độc như vậy fan của cậu mà biết chắc đau lòng chết mất.”
“Tôi cũng chỉ là giỡn chút mà thôi.” Âu Dương Trì khiêu khích liếc nhìn Khải Văn, nhún vai tỏ vẻ không có việc gì. Trương Diệu Thiên ngồi ở bên cạnh cậu, quang minh chính đại nghiêng mặt nhìn Âu Dương Trì, thấy động tác nhún vai đó của cậu, anh tức thì cảm thấy một Âu Dương như thế thật là đáng yêu.
“Oh my god, cậu mà cũng biết nói giỡn?! Bộ tính mở rộng qua lĩnh vực hài kịch hả? Tiểu Lâm mà biết là sẽ khóc đó nha!” Khải Văn hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục lải nhải lải nhải nói.
“Uống café đi đừng nói nữa.” Dịch Huân đưa tay gõ gõ vào ly café vẫn còn bốc khói của Khải Văn đặt trên bàn, nghĩ muốn uyển chuyển một chút nhắc cậu ta câm miệng lại.
Bất quá, Khải Văn tất nhiên là không nghe rồi, cậu ta tiếp tục nghểnh cổ qua bên đối diện tiếp tục nói “Ai, trời ạ…. Tôi có nên cùng Tiểu Lâm gọi một cuộc điện thoại nói anh ấy chuẩn bị tâm lý trước không a! Không thì nói anh ấy liên lạc cho cậu một số tiết mục giải trí. Nếu là cậu tuyệt đối sẽ có vô số đài truyền hình cùng gameshow mời nha. Kiếm được nhiều tiền lắm đó!”
“Đây cũng không phải việc của cậu, bớt nhiều chuyện đi.” Bởi vì vẫn chăm chú nhìn Âu Dương Trì nãy giờ, Trương Diệu Thiên rất nhanh đã phát hiện cậu bởi vì nghe Khải Văn nói nhảm liên miên mà khẽ cau mày, sắc mặt càng ngày càng đen. Vì thế con người đang bước ngày càng gần tới danh hiệu “thê nô” Trương Diệu Thiên kia lập tức mở miệng ngăn trở.
“Bênh vợ…như vậy là phạm quy.” Có thể do khí thế của Trương Diệu Thiên vô cùng đáng sợ, Khải văn đành thành thành thật thật ngậm miệng không chọc ghẹo nữa, nhưng vẫn ráng phun ra câu than thở cuối cùng, tầm mắt lia qua lại giữa hai người đang ngồi đối diện kia.
“Anh vẫn là đừng nói gì nữa thì tốt hơn.” Dịch Huân vỗ vỗ bàn tay Khải Văn đang nắm chặt góc bàn nói.
“Tôi cũng chỉ là thấy mọi người quá ảm đạm nên muốn tạo chút không khí mà thôi, bộ mấy người không thấy không khí hiện tại đã high lên rồi hả?” Thấy Dịch Huân cố ý vỗ vỗ bàn tay mình, tâm tình Khải Văn tốt lên không ít, vì thế mang vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Dịch Huân “Hổng lẽ cậu không nhận ra sao?”
“Anh chỉ cần ngồi im một chỗ là đủ sinh động không khí rồi.” Âu Dương Trì nghe xong mấy lời biện bạch của Khải Văn cảm thấy thiệt hết chỗ nói rồi. Trước kia trong cuộc sống hằng ngày gặp phải Khải Văn, nói thực ra cậu cũng cảm thấy cậu ta coi như cũng bình thường. Nhưng hiện tại cậu mới biết được mình hồi đó sai lầm rồi, Khải Văn là một tên khùng, hơn nữa còn là loại khùng có cỡ!!!
“Là sao?” Khải Văn nhìn về phía Dịch Huân xin giúp đỡ, hai người liếc nhau một cái xong liền ăn ý đổi phương hướng qua phía Âu Dương Trì.
“Ý là nói cậu như hề, không cần nói tiếng nào chỉ đơn giản đứng đó thôi cũng đủ sức giải trí rồi. Không cần phải cố gắng sinh động không khí đâu.” Trương Diệu Thiên vốn luôn ít nói kiệm lời đã thay Âu Dương Trì giải đáp.
“Ta nói…Quân lâm, anh sao lại hiểu Âu Dương như vậy a! Vợ chồng hai người các anh thật là tâm linh tương thông, đây là tâm hữu linh tê trong truyền thuyết đó sao~”Khải Văn trực tiếp lược bỏ một mớ hài kịch vừa rồi trong lời nói của Trương Diệu Thiên, sau đó vô cùng khéo léo đem đề tài đá ngược lại trên người Trương Diệu Thiên cùng Âu Dương Trì.
“Tôi đã nói, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.” Thanh âm của Âu Dương Trì nghe như lạnh thêm mấy độ, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Khải Văn dù có ngu hơn nữa cũng phát hiện được Âu Dương Trì đang khó chịu, nên đành phải ngậm miệng không trêu chọc cậu nữa.
Phải biết rằng Khải Văn kì thật không phải thằng ngốc, nếu ngu ngốc thật cậu ta làm sao có thể lăn lộn trong giới giải trí đến ngày nay. Vừa mới rồi chọc ghẹo Âu Dương Trì như vậy là bởi vì cậu nghĩ đến Âu Dương không thừa nhận cùng với Trương Diệu Thiên có quan hệ nguyên nhân chỉ bởi cậu ta là người của công chúng mà thôi. Dù sao Trương Diệu Thiên lén từ hội trường chuồn êm ra đây chỉ để cùng Âu Dương Trì gặp mặt cũng đủ nói lên mối quan hệ của hai người không phải tầm thường rồi. Lý do á hả, cái này không phải rõ rành rành là y chang như hai người vụng trộm đi hẹn hò với nhau sao!
Thế nhưng bây giờ Khải Văn phát hiện ra Âu Dương Trì tựa như rất sốt ruột muốn cùng Trương Diệu Thiên phân rõ giới hạn a. Khải Văn lấy tay chống cằm ngồi đánh giá Trương Diệu Thiên, phát hiện tầm mắt của anh thủy chung vẫn dừng ở trên người Âu Dương Trì, liền cảm thấy anh thật quá đáng thương. Sau đó còn âm thầm trong lòng chúc phúc cho trong chiến dịch theo đuổi này gặp được nhiêu vận may.
Khải Văn hết quan sát Trương Diệu Thiên lại nhìn đến Âu Dương Trì, hai người này đều đẹp lắm nha, rất là tuấn tú, nhìn qua thiệt xứng quá đi~
“Khụ khụ!” Khải Văn giả vờ ho hai tiếng, xác định đã thu hút được sự chú ý của ba người còn lại rồi mới lên tiếng nói “Ai nha, tôi đột nhiên không muốn uống café nữa.” Nói xong cầm cái muỗng trong tay ném qua một bên.
Tên đần chậm hiểu Khải Văn sau khi nhận thấy rõ tình huống, cảm thấy hai cái người trước mắt này đại khái là cần có không gian riêng đi. Còn cà rà ở đây không chừng mình với Dịch Huân một hồi lại chuốc lấy mất mặt.
Vì vậy cậu ta vỗ vỗ vai Dịch Huân vẫn hoàn toàn chưa biết gì nói “Bây giờ trở về không chừng có thể nhìn thấy Loan loan a~” Tiếp theo kéo cánh tay cậu sôi nổi hăng hái mà rời đi.
Cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, toàn bộ gian phòng bây giờ chỉ còn lại Trương Diệu Thiên và Âu Dương Trì.
“Chúng ta…” Âu Dương Trì dừng một chút, khe khẽ thở dài “Vẫn là về trước đi.”
Trương Diệu Thiên gật gật đầu, hai người lại đứng dậy đi ra một lần nữa, lần này mới thực sự là lấy xe đi về. Nhưng bởi vì cả hai người đều đi xe cho nên Âu Dương Trì dự định mỗi người tự lái xe về nhà. Bất quá Trương Diệu Thiên không đồng ý, nói Âu Dương Trì thân thể đang không khỏe, là bạn bè của nhau anh hẳn là nên lái xe đưa cậu trở về. Rơi vào ngõ cụt, Âu Dương Trì đành ngồi vào xe của anh, gọi cho Tô Lâm một cuộc điện thoại nhờ anh ta đến đây lái xe của cậu về nhà.
Trương Diệu Thiên lái xe, ánh mắt thường vô tình hữu ý liếc về người đang ngồi ở ghế phụ lái Âu Dương Trì. Âu Dương Trì cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, khiến cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên… đành phải từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sự im lặng bao trùm toàn bộ không gian, Trương Diệu Thiên thấy Âu Dương Trì nhắm mắt nghĩ ngơi thì thu hồi tầm mắt, chuyên tâm lái xe. Rất nhanh đã đi đến nhà cậu, Trương Diệu Thiên lay lay cậu, nói “Tới rồi.”
“…” Âu Dương Trì mơ màng mở mắt, mờ mịt nhìn quang cảnh xung quanh, cuối cùng ánh nhìn rơi xuống trên người Trương Diệu Thiên bên cạnh.
“Cậu vẫn thấy không khỏe sao?” Trương Diệu Thiên nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Âu Dương, lo lắng hỏi.
“…Không có.” Âu Dương Trì xoa xoa ót, tỉnh táo ra được một tí rồi hỏi “Tôi ngủ quên à?” Nhưng bởi vì cậu mới vừa tỉnh ngủ, nên trong âm thanh mang theo điểm mềm mại đáng yêu.
“Uhm, đến nhà cậu rồi, muốn ngủ thì đợi vào nhà hãy ngủ.” Nói đến đây Trương Diệu Thiên ngừng lại một chút “Hồi nãy trong quán café cậu nói trong người không khỏe, có cần mua thuốc không?”
“Không cần, tôi không sao.” Âu Dương Trì xua xua tay “Tôi về nhà nghỉ ngơi một chút là được, chỉ mệt một chút thôi.” Nói xong cậu mở cửa, bước xuống xe.
“Chào anh” Âu Dương Trì vẫy tay với Trương Diệu Thiên trên xe.
“Tối nay nhớ lên game!” Trương Diệu Thiên cuối cùng nói với theo một câu, cũng không biết Âu Dương Trì có nghe được hay không, nên sau đó tiện tay nhắn luôn tin nhắn.
Bởi vì ban ngày vừa tổ chức offline, nên buổi tối trên game vô cùng náo nhiệt.
[Bang hội][Âu Dương Uyển nhi]: Bang hội chúng ta thiệt tuyệt quá đi~~ ai ai cũng là nam thanh nữ tú hết, chịu không nổi a!! Tui tự tiiii!!
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Uyển Nhi, ngươi cũng là tiểu mỹ nữ mà~
[Bang hội][Âu Dương Uyển nhi]: Nói như vậy người ta nghe mắc cỡ nha~~
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Lúc ta tới nơi đã không thấy lão đại đâu rồi!!
[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Quân lâm đi trước tìm Âu Dương của hắn rồi~~
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Gặp được không?
[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Ta cùng Sát sát vô tình gặp được bọn họ, ai nha nha~~~ Âu Dương đúng là một đại đại mỹ nhân a~~
[Bang hội][Âu Dương Uyển nhi]: Thiệt hả? Lão đại cũng đẹp trai như vậy, hắn cùng Âu Dương nhất định rất xứng đôi.
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Thiệt đáng tiếc không thấy được dung nhan thật sự của Âu Dương!
[Bang hội][Trì trung chi vật]: Thì không phải chỉ có hai con mắt một cái mũi một cái miệng thôi sao, ai cũng vậy thôi có gì đâu mà đẹp.
[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Nga nga!! Âu Dương, ngươi sao lại khiêm tốn như vậy?!
[Bang hội][Trì trung chi vật]: Ta vẫn luôn khiêm tốn.
[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Đồ đệ của ta là đẹp nhất.
[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Má tui ơi!! Lão nương mới thấy cái gì đó!! Quân lâm ngươi vừa tuyên bố chủ quyền đó phải không?!!
[Bang hội][Âu Dương Uyển nhi]: Ta ta ta…mãn nguyện rồi!
[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Quân lâm phê chuẩn bang hội đệ nhất mỹ nhân rồi!!
[Bang hội][Âu Dương Uyển nhi]: Âu Dương mỹ nhân hảo!!
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Ngươi gọi như vậy tự nhiên là ta thấy cứ như đang gọi Âu Dương Trì của ngươi.
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Mỹ nhân, ta xin quỳ thỉnh an người!