Dưỡng Thê - Đông Nguyệt

Chương 22



Ôn Noãn khẽ nhìn anh một cái, thói quen đã được rèn luyện nhiều năm khiến cô buột miệng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó, cô liền tránh sang một bên, đi thẳng vào nhà bếp mà không nhìn anh thêm lần nào nữa.

Sau khi đổ nước vào chậu, Ôn Noãn thấy Cố Thanh Hàn đã không còn ở trong bếp. Khi cô quay về phòng, nghe thấy tiếng nước “rầm rầm” vang lên.

Ôn Noãn biết anh đang bận rộn làm việc nhà, cô cũng không để ý nhiều đến anh nữa. Dù sao anh cũng không phải kiểu người chỉ biết ăn rồi nằm.

Bé con giờ đã được hơn bảy tháng, biết lẫy rất giỏi, vừa nãy còn nằm thẳng trong nôi, nhưng chỉ một lúc Ôn Noãn ra ngoài lấy nước, bé đã tự lật mình và bò loanh quanh trong nôi.

Nghe tiếng bước chân mẹ, cô bé quay lại, cười tươi nhìn Ôn Noãn, như đang chơi trò trốn tìm, tiếp tục bò tới góc nôi.

Ôn Noãn đặt chậu nước rửa mặt lên ghế, vẫy tay với con gái: “Qua đây, mẹ rửa mặt tay cho con, rồi còn thay tã nữa.”

Nhưng cô bé dường như không để ý đến lời mẹ, càng dũng cảm bò trốn vào góc giường, không chịu nghe lời.

Không chịu nổi trò đùa nghịch của con, Ôn Noãn liền nhanh chóng kéo hai chân nhỏ của cô bé lại, bé bật cười khanh khách, vung tay múa chân không chịu nằm yên.

Ôn Noãn thở dài: “Đừng nhúc nhích nữa, thay tã xong rồi chơi. Con xem, ướt hết rồi này!”

Trước đây, cô còn không biết thay tã cho con, nhưng sau khi làm nhiều lần, cô đã quen tay. Chỉ hai bước là xong việc thay tã.

Thay tã xong, cô cẩn thận rửa tay và mặt cho bé, rồi bé đã sạch sẽ, thơm tho trở lại.

Cô bé cảm thấy thoải mái, liền giơ tay nhỏ kéo kéo áo của Ôn Noãn, như đang tìm kiếm thứ gì.

Tiếng mυ"ŧ môi “chụt chụt” vang lên, kèm theo đó là hai tiếng thút thít.

Cô bé đói rồi.

Bây giờ, Ôn Noãn có thể dễ dàng đoán được nhu cầu của con gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-22.html.]

Cô vội vàng rửa tay, lau khô, sau đó bế ngang cô bé lên, cởi ba cúc áo sơ mi trên cùng để chuẩn bị cho con bú.

Từ một cô gái trẻ chưa sẵn sàng làm mẹ, cô đã tiến thẳng vào vai trò sản phụ mà không có thời gian chuẩn bị, có trời mới biết cô đã phải tự thuyết phục bản thân trong bao lâu.

Nếu không vì đứa bé từng khóc đến ngất trước mặt cô, có lẽ cô không thể thoải mái vén áo cho con b.ú như thế này.

“Gạo để ở đâu thế?”

“...”

Ôn Noãn chưa kịp phản ứng khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, cô chợt luống cuống không biết nên che mặt hay kéo lại vạt áo hở.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “két” chói tai khi mở ra, lúc bình thường căn phòng này không có ai vào, nên cô rất ít khi khóa cửa trừ lúc đi ngủ.

Cửa gỗ kêu lên một tiếng nữa rồi đóng lại, không gian lập tức trở về sự yên tĩnh ban đầu.

Từ ngoài cửa vang lên giọng nói khó xử của Cố Thanh Hàn, như thể anh vừa phạm phải một sai lầm lớn. Giọng anh trầm và khẽ: “Xin lỗi.”

Cổ họng Ôn Noãn như nghẹn lại, cô vội vàng đáp, giọng hơi run: “Không sao.”

Cô thêm một câu: “Gạo chắc ở trong phòng của mẹ anh, anh thử tìm xem.”

Từ khi biết Cố Thanh Hàn gửi tiền cho cô, Triệu Ngũ Châu thường giấu lương thực, không muốn cho cô “ăn chực”.

Trước đây, nguyên chủ có tiền của Cố Thanh Hàn gửi về, nhưng không thích nấu ăn, thường ra ngoài ăn tiệm, nên cô ấy cũng không rõ lương thực để ở đâu.

“Ừ.”

Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên xa dần. Ôn Noãn thở phào, đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.