Dưỡng Thi

Chương 27: Thạch tượng



“Này, này! Đệ đệ, đệ muội, hai người các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Mau chạy nhanh lên!” Lúc này, Thái Quý từ đằng xa vừa đánh khô lâu vừa chạy đến, khi nhìn thấy hai người Trần Lâm vẫn còn đứng ngây ra một chỗ, mới vội vàng hô lên.

Mà phía sau hắn thì có một đám khô lâu đông nghịt đang chạy đuổi theo, trong đám khô lâu này còn có thể nhìn thấy được mấy con khô lâu màu đen, trông rất nổi bật.

Xoẹt! Xoẹt!

Mấy đạo đao khí từ trên tay của Thái Quý nhanh chóng phát ra, phá hủy đi một đám khô lâu trước mặt.

Lạch cạch!

Nhưng khi thanh đao hồn khí trên tay của Thái Quy chém lên trên người của một con khô lâu màu đen, thì chỉ có thể lưu lại trên thân của nó một vài vết hằn rất cạn, không hề có một chút tác dụng gì.

“Chết tiệc, mấy con hắc khô lâu này là thứ quỷ quái gì vậy? Ngay cả thượng phẩm hồn khí của ta cũng không thể chém vỡ được!” Thái Quý ngoài miệng thì lẩm bẩm, nhưng bước chân thì vẫn liên tục di chuyển, cố gắng kéo dài khoảng cách với con khô lâu màu đen này.

Rầm!

Rầm!



“Hả, lại là thứ gì nữa đây?” Đang trong lúc đánh nhau, Thái Quý nghe được những tiếng động mạnh vang ở bên tai.

Trần Lâm cũng giật mình quay sang nhìn lại, lúc này, bên trong những cỗ quan tài được đặt ở trong tầng hầm, đang không ngừng phát ra âm thanh va chạm dữ dội, những cái nắp quan tài đang không ngừng rung lên, bên trong dường như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài.

“Mẹ nó, không phải làm đám xác chết đó muốn sống lại đấy chứ?” Trong miệng Thái Quý không khỏi mắng to.

“Đi!” Trần Lâm cũng không có dừng lại lâu, lúc này Thanh Ngọc ở trong đầu của Trần Lâm đã tìm được một hướng ra, mà hướng ra đó dường như không hề có con khô lâu nào xuất hiện qua, cho nên Trần Lâm không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức kéo tay Ngọc Lan chạy đi.

Lúc này, toàn bộ tầng hầm đều là một mảnh khô lâu dày đặc, bọn chúng chí ít cũng có mấy ngàn con, mà những con khô lâu này dường như được phân tầng rất rõ ràng, đám khô lâu màu trắng đang làm theo sự chỉ huy của những con khô lâu màu đen, hướng cửa ra còn lại công tới.

“Này, này, đệ đệ, đệ muội, các ngươi đừng có chạy nhanh như vậy a! Hai người hãy chờ ta với!” Thái Quý nhìn thấy đám khô lâu từ khắp các ngõ ngách lao tới, trên đầu đã đổ đầy mồ hôi hột, mà khi hắn vừa xoay lưng lại thì hai người thấy Trần Lâm đã chạy mất, cho nên không khỏi cuống quýt mà hô lên.

Hiện tại, số lượng khô lâu xuất hiện quá nhiều, mà đám thi thể nằm trong quan tài còn đang rục rịch sắp tỉnh dậy, Thái Quý đương nhiên là không dám cậy mạnh, chỉ có thể cố gắng đuổi theo hai người Trần Lâm.

“Này, ngươi chạy theo chúng ta làm gì a? Mau ngăn đám khô lâu kia lại đi!” Trần Lâm nhìn thấy Thái Quý dẫn theo một đám khô lâu đuổi theo sau lưng, không khỏi tức giận hô lên.

“Con mẹ nó, đệ đệ, ngươi cũng không nên thiếu nghĩa khí như vậy a! Ta đánh với chúng sắp mệt chết rồi, ngươi còn chạy nhanh như vậy làm gì?” Thái Quý có chút tức giận, mở miệng ra liền mắng người.

“Vậy thì chạy nhanh chút, đừng để cho đám khô lâu đó đuổi kịp, phía trước chính là cửa ra rồi!” Trần Lâm cũng biết từ nãy đến giờ nếu như không nhờ có cái tên Thái Quý này ra sức ngăn cản, hắn và Ngọc Lan cũng không sống được yên ổn như bây giờ, cho nên chỉ nói thoáng qua một câu như vậy, rồi cứ tiếp tục mà chạy.

Phía trước, quả thật giống như lời của Thanh Ngọc nói, trong dãy hành lang này lại có một cái cửa ra, mà cái cửa ra này cũng hoàn toàn không có song sắt chắn lại, với lại nơi này cũng không hề có bất kỳ một con khô lâu nào xuất hiện. Chỉ có điều, hai bên cửa ra lúc này, lại có hai bức tượng đá màu xám, trên tay cầm lấy liêm đao, khuôn mặt dữ tợn, sau lưng có cánh, ánh mắt hung hung nhìn về phía hai người.

“Thứ… thư này… làm… làm sao lại đáng sợ như vậy?” Ngọc Lan một bên vừa thở hồng hộc, vừa vỗ vỗ ngực nói.

Trần Lâm cũng nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn đương nhiên là nhận ra thứ này rồi, đây không phải là tượng của ma tộc hay sao?

“A! Sao thứ này lại xuất hiện ở đây?” Lúc này, Thái Quý cũng vừa chạy đến, khi nhìn thấy hai bức tượng này liền kinh hãi hô lên.

Lạch cạch!

Ngay sau tiếng hô của Thái Quý, trên người của hai bức tượng đá đột nhiên vang lên những tiếng lạch cạch, làm cho Trần Lâm không khỏi trừng mắt lên nhìn hắn.

“Này, làm sao lại nhìn ta như vậy? Đây không phải là lỗi của ta a!” Thái Quý một bộ như sắp khóc, hắn làm sao biết được thứ này lại chuẩn bị sống dậy chứ?

“Giấc ngủ của Vương là giấc ngủ vĩnh hằng, kẻ phá hủy nó, đều mang tội chết!” Một âm thanh lạnh lẽo lần nữa vang lên, từ bên trong hai hốc mắt của hai bức tượng đá này bắt đầu phát ra tinh quang, rồi thân hình của chúng cũng từ từ chuyển động, nhấc chân ra khỏi chỗ đứng, liêm đao trên tay cũng hóa thành một thứ vô cùng sắc bén và lạnh lẽo.

“Ực, đệ đệ, ngươi không phải nói nơi này là cửa ra hay sao? Ta... ta làm sao thấy… nó… nó còn muốn khủng bố hơn đám khô lâu kia nhiều vậy?” Thái Quý không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, thanh hồn khí trên tay cũng cảm giác có chút run rẩy, thứ này thật sự là thứ mà hắn không thể nào đối phó được!

Trần Lâm cũng rất buồn bực, hắn làm sao biết được mọi chuyện lại thành ra như vậy, mà Thanh Ngọc lúc này cũng biến mất tiêu, hắn không có cách nào để liên lạc được với nàng.

“Công tử… Lan nhi… Lan nhi… sợ…” Hai tay Ngọc Lan lúc này đã rung lên bần bật, nàng từ nhỏ đến lớn làm gì gặp phải nhiều chuyện đáng sợ như vậy?

“Không sao, đừng sợ!” Trần Lâm cũng không biết làm cách nào cho phải, hắn chỉ có thể đem nàng ôm vào trong ngực, coi như là tự an ủi chính bản thân mình.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mà lúc này, đám khô lâu ở phía sau cũng đã kịp thời chạy đến, hoàn toàn bao vây ba người vào bên trong. Chỉ có điều, bọn chúng dường như rất sợ hãi, không dám tiến quá gần về phía hai bức tượng sống kia. Điều này cũng làm cho Trần Lâm có chút kinh ngạc.

“Thứ này, chẳng lẽ đáng sợ như vậy sao?” Trong lòng Trần Lâm thầm nghĩ.

“Giấc ngủ của Vương là giấc ngủ vĩnh hằng, kẻ phá hủy nó, đều mang tội chết!” Cũng không đợi cho Trần Lâm kịp nghĩ ngợi nhiều, một bức tượng sống đã vung liêm đao lên, chém về phía ba người bọn họ.

Một cỗ khí thế uy nghiêm mà quỷ dị, không ngừng bao trùm lên thân thể của ba người Trần Lâm, khiến cho ba người bọn họ đều không có một chút tâm tư phản kháng nào, nó giống như là lưỡi hái của tử thần, sẵn sàng đoạt đi hồn phách của nhân loại.

“Không!!!” Trong lòng Trần Lâm gào thét lên.

Mà Ngọc Lan đã nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trước mặt.

“Chẳng lẽ ta thật sự phải chết ở chỗ này hay sao?” Thái Quý lúc này cũng đã nhắm mắt xuôi tay, linh lực trong người của hắn đã sắp cạn khô, không có cách nào vận dụng được nữa rồi!

Rầm!

Nhưng đúng tại lúc này, miếng ngọc bội trên người của Trần Lâm đột nhiên phát ra ánh sáng, tạo thành một cái lồng sáng màu xanh nhạt, đem hai người Trần Lâm và Ngọc Lan bao bọc vào bên trong, sau đó lại có một tia sáng lóe lên, đem hai người cuốn đi, biến mất ngay trước mặt của Thái Quý.

Thời gian dường như tĩnh lặng lại, Thái Quý hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở trước mắt mình nữa, hai người Trần Lâm chỉ vừa mới ở đây ngay tức thì, vậy mà bây giờ đã biến mất không thấy đâu nữa rồi. Chỉ là, lúc này Thái Quý mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.

“Này, này! Các ngươi bỏ đi cũng nên mang theo ta đi cùng a! Làm sao lại để cho ta ở lại đây một mình như vậy chứ?” Khuôn mặt mếu máo của Thái Quý lúc này còn khó coi hơn là khóc, trước mặt hắn vẫn còn hai bức tượng đá, mà phía sau lưng lại là một đám khô lâu nhìn thấy đầu không thấy cuối, mà đáng sợ nhất chính là, linh lực trên người của hắn đã tiêu hao gần hết rồi!

Nhưng chỉ một khắc sau, trong lòng Thái Quý liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, hai bức tượng đá này làm sao vẫn cứ đứng nguyên một chỗ như vậy, mà đám khô lâu phía sau làm sao cũng không hề nhúc nhích. Thái Quý cố gắng để cho bản thân mình trấn tĩnh lại, hắn thử tiến lên một bước, trong không gian của tầng hầm bỗng nhiên truyền đến một trận âm thâm, rồi không khí chung quanh tạo thành một cơn gió nhẹ, thổi đến hai bức tượng đá trước mặt. Cơn gió dường như chỉ vừa mới chạm vào, hai bức tượng đá trước mặt kia thoáng cái đã hóa thành bột phấn, rơi vãi đầy trên mặt đất. Mà khi Thái Quý quay đầu lại, đám khô lâu phía sau cũng hóa thành bụi phấn tan vào trong không khí. Đến lúc này, Thái Quý không thể tự kiềm chế được mà nuốt xuống một ngụm khí lạnh.

“Cái… cái này… là… là con người… có… có thể làm ra được sao?” Thái Quý run rẩy kêu lên một tiếng, sau đó không tự chủ được mà ngồi bệt xuống đất.

“Ồ, sư đệ, ngươi làm sao cũng ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.