Dưỡng Thi

Chương 34: Cung điện trên không



Sau khi cây Thất Diệp Thảo này bị Trần Lâm nhổ lên, thất thải quang mang trên lá tỏa ra càng lúc càng nồng đậm, Trần Lâm biết đây chính là lúc sử dụng nó một cách tốt nhất. Thế nhưng, Trần Lâm cũng không dám chắc rằng, mình có thể còn sống để nuốt hết bảy cái lá này hay không?

Nhưng ngay lập tức Trần Lâm liền lắc đầu nói thầm trong bụng: “Liều, ta nhất định phải liều! Một cơ hội tốt như vậy, trong đời liệu gặp được mấy lần, nếu như mình bỏ qua, thì thật sự là tự có lỗi với bản thân. Chẳng phải người xưa có câu là cầu phú quý trong nguy hiểm hay sao? Ta nhất định phải liều!”

Nghĩ xong một hồi, Trần Lâm quyết định cắn răng đem một chiếc lá Thất Diệp Thảo hái xuống, sau đó liền bỏ vào trong miệng nhai nuốt. Chiếc là này vừa bị đưa vào trong miệng, dược lực lập tức tuôn ra, tạo thành một luồng ánh sáng bảy màu bao quanh lấy thân thể Trần Lâm. Trần Lâm biết lúc này mình có muốn ngừng lại cũng đã ngừng không được nữa rồi, Trần Lâm liền ngồi xuống xếp bằng, đem dược lực bên trong chiếc lá của Thất Diệp Thảo bắt dầu dẫn dắt vào bên trong nội thể. Thế nhưng, Trần Lâm còn chưa kịp làm ra động tác dẫn dắt nào, thì thứ dược lực kinh khủng bên trong chiếc lá của Thất Diệp Thảo lại bạo phát đi ra, đem toàn bộ máu huyết trong người của hắn làm cho sôi trào lên, các đường kinh mạch cũng căng nút ra, như muốn vỡ tung ra thành từng mảnh vậy.

“A!!!” Trần Lâm đau đớn kêu to một tiếng, hắn không thể nào nghĩ tới bản thân sau khi được Long Tinh quả rèn luyện qua một lần, bây giờ nhận được sự trùng kích của Thất Diệp Thảo, lại yếu ớt không chịu nổi như vậy. Hơn nữa, đây chỉ là một trong bảy chiếc lá thôi a!

Cơn đau kéo dài dường như vô cùng vô tận, kinh mạch hôm qua vừa mới mở rộng, hôm nay lại lần nữa được mở ra, máu huyết trên người cũng bị tẩy rửa một cách triệt để. Sự thống khổ lúc này của Trần Lâm, hoàn toàn không cách nào có thể diễn tả được. Dược lực của Long Tinh quả mặc dù cường đại bá đạo, nhưng nó chỉ dùng để tăng cường thể chất mà thôi, còn Thất Diệp Thảo này, nó không chỉ giúp Trần Lâm tăng cường thể chất, còn bắt đầu đem da thịt, huyết nhục, xương cốt của hắn tinh luyện lại một lần. Đây chính là tinh luyện chứ không phải là rèn luyện a!

Trần Lâm lúc này giống như một khối sắt thô, bị đem vào trong lò nung, đem nung cho nóng chảy, rồi luyện đi luyện lại nhiều lần. Cứ mỗi một lần như vậy, huyết nhục toàn thân của hắn mơ hồ đều bị nấu chảy ra thành bọt máu. Nếu như không có Hủy Thiên Đoạt Địa Tạo Hóa Công hỗ trợ, Trần Lâm không biết vừa rồi mình đã chết bao nhiêu lần rồi!

Nỗi đau này có thể nói kinh khủng như thế nào a! Đừng nói là Trần Lâm, cho dù là một vị tu sĩ Thần cấp, chưa chắc gì đã có thể chịu đựng được nỗi đau như thế này. Nếu như không phải bản thân Trần Lâm có ý chí vô cùng cường đại, mà trong lòng của hắn vẫn luôn luôn tồn tại một thứ chấp niệm duy nhất, đó chính là tìm hiểu về thân thế của mình, ngay tại lúc này, Trần Lâm đã muốn buông xuôi tất cả, thà chết đi còn dễ chịu hơn sự hành hạ bây giờ rất nhiều rồi!

Mặc dù đứng ở bên ngoài không thấy rõ được tất cả, nhưng vừa rồi nghe thấy tiếng hét thảm của Trần Lâm phát ra, Ngọc Lan đã bị dọa cho chết khiếp, nàng cảm thấy trái tim mình đang không ngừng đập mạnh, lệ không kiềm được mà rơi đầy mặt, người nam nhân này, rốt cuộc phải chịu đựng nỗi đau như thế nào, mà kêu lên thảm như vậy chứ?

Nếu như bây giờ nàng có thể nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, không biết là nàng có phải bị cho chết ngất luôn hay là không?

Trải qua vô số lần tinh luyện như vậy, gần nửa canh giờ sau dược lực của lá Thất Diệp Thảo đầu tiên mới bắt đầu tiêu tan hết, mà quá trình tinh luyện lần này, cũng làm cho toàn bộ da thịt bên ngoài của Trần Lâm phát sinh ra biến hóa có thể nói là, nghiêng trời lệch đất. Chỉ thấy, trên thân hình trần truồng của Trần Lâm lúc này, đang hiện lên một tầng kim quang vô cùng chói mắt, giống như vừa rồi hắn mới dát thêm một lớp vàng trên người vậy. Nhưng đây cũng chỉ là vừa mới bất đầu mà thôi. Trần Lâm biết, chỉ cần mình có thể chịu đựng được toàn bộ dược lực của Thất Diệp Thảo, giai đoạn luyện thể này của hắn chắc chắn sẽ có một bước tiến rất dài, chí ít, hiện tại hắn đã sắp hoàn thành bước thứ nhất của luyện thể, đạt đến luyện bì đại viên mãn rồi.

Trần Lâm không muốn hao phí quá nhiều thời gian nữa, hắn lại tiếp tục ngồi xuống, đem một chiếc lá Thất Diệp Thảo thứ hai nuốt xuống. Lần này, dược lực của Thất Diệp Thảo dường như đã có một chút tiêu hao, thế nhưng sự cuồng bạo của thứ này, cũng không phải là thứ mà bây giờ Trần Lâm có thể chịu đựng được, hắn lại kêu lên “A” một tiếng, sau đó liền cắn răng tiếp tục quá trình tinh luyện lần này. Trải qua liên tục năm sáu canh giờ như vậy, cuối cùng Trần Lâm cũng đem toàn bộ bảy chiếc lá của Thất Diệp Thảo dùng hết, mà bây giờ toàn thân trên dưới không mảnh vải che thân của Trần Lâm, lại xuất hiện một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ, lực lượng của hắn lúc này, chí ít cũng đạt đến cảnh giới Hồn Vương rồi. Chuyện này, nếu mà nói ra ngoài, không biết có thể dọa chết biết bao nhiêu người rồi hay không? Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, hắn từ một kẻ không hề có chút căn cơ nào, đùng một cái, lại đạt đến cấp bậc mà người người đều phải khổ công tu luyện mới đạt thành.

Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ, thứ đáng sợ nhất là, hiện tại, nếu như có người có thể nhìn thấy được huyết nhục, cũng như xương cốt trên người của Trần Lâm, nhất định sẽ bị dọa cho chết khiếp. Bởi vì, bên trong huyết nhục của Trần Lâm lúc này đang lưu chuyển rất nhiều hạt vật chất vô cùng nhỏ, những hạt vật chất này không ngừng tỏa ra kim quang nhàn nhạt, tạo thành một loại uy áp vô cùng mạnh mẽ. Mà trên xương cốt của Trần Lâm, cũng bám dính lên rất nhiều hạt vật chất như thế. Chỉ trải qua chưa đến một ngày, Trần Lâm không nghĩ tới mình lại có thể đột phá đến bước thứ ba của luyện thể, đạt đến cảnh giới luyện cốt đỉnh phong rồi! Đáng tiếc, nếu như có thêm mấy cây Thất Diệp Thảo nữa, hắn nhất định có thể bước qua giai đoạn luyện thể, tiến vào cảnh giới luyện khí, đạt đến cấp bậc mà những người ở đây không có ai có thể tưởng tượng được!

Nhưng Trần Lâm dù sao vẫn tự mình biết đủ, những loại thiên tài địa bảo như thế, nếu dẽ gặp như vậy, chúng thật sự còn đáng giá sao?

Mà lúc này, Ngọc Lan vẫn còn đang ngây ngốc đứng nhìn thân thể trần truồng của hắn, mới xấu hổ nói: “Tướng công, quần áo trên người chàng…”

“A!” Trần Lâm lúc này mới giật mình tỉnh lại, sau đó liền cười xấu xa nói: “Khặc khặc, nương tử, nàng từ nãy giờ nhìn ta như vậy, có phải là nên để cho ta nhìn nàng lại một lúc hay không?”

Thực lực vừa mới có bước đột phá quan trọng, tâm tình của Trần Lâm lúc này rất tốt, nên mới trêu đùa nàng một câu như vậy. Nhưng không nghĩ đến, nàng lại lườm hắn, xấu hổ nói: “Bây giờ không được, đợi khi nào chúng ta rời khỏi chỗ này, cứu được Hương nhi đã, lúc đó chàng muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn!”

Nàng nói xong, xấu hổ đến mức phải cúi thấp đầu xuống, thiếu chút nữa là đụng mạnh vào trên ngực. Trần Lâm âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong miệng thầm mắng một tiếng yêu tinh. “Bốp”, bàn tay hung ác của Trần Lâm vỗ một cái vào trên cái mông của nàng, làm cho da thịt trên đó nảy lên từng trận, tức giận mắng: “Tiểu yêu tinh nàng muốn chết hay sao? Nếu như không phải vì lo lắng chi Hương nhi, ta hôm nay nhất định sẽ đem nàng đại chiến ba trăm hiệp!”

Mà lời này của hắn nói ra, lọt vào trong tai của nàng lại làm nàng càng thêm xấu hổ hơn, cứ nghĩ đến việc lần trước hai người liên tục quấn quít với nhau từ sáng cho đến tối, nàng bị hắn làm cho dục tiên dục tử không biết bao nhiêu lần, cả thân thể cũng phải mềm nhũn, vô lực thì hắn mới chịu dừng lại, là mặt nàng liền đỏ tới mang tai. Trong lòng thì thầm mắng: “Tướng công làm sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, thật là ngượng chết đi được! Không nghĩ đến tướng công lại xấu đến như vậy! Hừ hừ, sau này ta nhất định phải nói với Hương nhi, không thể để cho nàng bị tướng công chiếm tiện nghi được, nhất định là phải như vậy!”

Nàng càng nghĩ, dường như là càng bay xa, Trần Lâm mà biết được suy nghĩ lúc này của nàng, chắc chắn là hắn sẽ kháng nghị kêu to một tiếng oan uổng, ta không có háo sắc như nàng nghĩ a!

Lại trải qua một phen điều chỉnh tâm tình, lúc này tâm trạng u buồn và lo lắng của Ngọc Lan đã tiêu hao đi hơn phân nửa, nhưng bước chân của hai người vẫn hoàn toàn không chậm chạp một chút nào. Trải qua mấy canh giờ liên tục như vậy, hai người rốt cuộc đã đi qua được khỏi rừng rậm. Mà Trần Lâm đang đi ở phía trước một đoạn, bỗng nhiên hai mắt hắn đều sáng lên.

“Tướng công!” Mà cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Lan lúc này cũng không khỏi bất thốt thành lời

Chỉ thấy, trên tầng không trung trước mặt, hiện lên một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ. Tòa cung điện này dường như nối liền với đất trời, cứ thế mà tự nhiên treo lơ lửn giữa không trung. Cạnh tượng này, rơi vào trong mắt hai người, quả thật chính là kỳ cảnh vô cùng đặc sắc. Tòa cung điện này, lại có thể bay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.