Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Chương 20: Nàng là của ta



Tôn lão gia tử phẩy tay áo một cái, rồi nằm lên ghế thưởng thức trà ở trong sân, Lăng Sương cũng không luống cuống, trực tiếp đi vào trong Trúc Lâu Đường, trong nội đường có kê mấy căn giường trúc đơn giản, nằm trên giường là ba nam nhân đang hôn mê, trong số đó trên bụng của một người bị thương khá sâu, máu vẫn tuôn ra từ miệng vết thương.

" Nếu hiện tại cô nương từ bỏ, Cẩu mỗ sẽ không làm khó dễ cô nương đâu." Cẩu sư gia đứng ở sau lưng Lăng Sương, vừa cười vừa nói.

" Trên người ta không mang ngân châm, có thể mượn ngân châm của Tôn lão dùng một lát được không?" Trong Trung y châm cứu là một thủ pháp trị liệu, nhưng mà trên người Lăng Sương không có ngân châm, không bột đố gột nên hồ, Lăng Sương cũng chỉ có thể mượn Tôn lão gia tử mà thôi.

Cẩu sư gia nhìn ra ngoài rồi gật đầu với gã sai vặt, gã sai vặt đi tới trong sân mượn một bộ ngân châm của Tôn lão gia tử, việc châm cứu bắt đầu, Lăng Sương đứng ở bên cạnh ngọn đèn dầu, ở cổ đại, việc trừ độc vẫn chưa được coi trọng nhưng ngọn lửa chính là cách trừ độc đơn giản nhất.

Lăng Sương cầm ngân châm hơ trong ngọn lửa, Cẩu sư gia thấy không ít lần Tôn lão gia tử chữa bệnh, trông thấy hành động của nàng, kỳ quái nói: "Cô nương đang làm gì vậy?"

" Trừ độc." Lăng Sương đơn giản trả lời, trừ độc cho ngân châm đã hoàn thành sau đó nàng để ở một bên, đi qua kiểm tra thân thể của ba nam nhân kia.

Độ thương tổn của ba nam nhân khá khác nhau, nam nhân bị thương ở phần bụng, miệng vết thương đã hóa thành màu đen có nghĩa là trên vết thương của hắn có độc, bắt đầu từ hắn đi.

Lăng Sương cởi nửa y phục của hắn, sau đó ghim kim ở trước ngực, thủ pháp Lăng Sương hết sức quen thuộc, toàn bộ quá trình đều làm một mạch.

"Trên người hắn bị trúng đao có độc, bởi vậy lúc bốc thuốc cần cho thêm mấy vị trừ độc, Xa Tiền Tử ba phần, Cam Thảo ba phần, Thủ Ô hai phần, Thổ Phục Linh một phần, Bách Tử Nhân nửa phần, ba chén nước hầm thành một chén, một ngày uống ba lần, ba ngày sau, cam đoan thuốc đến bệnh trừ." Lăng Sương theo thói quen nói.

"Rất hay!" Một câu tán thưởng truyền tới.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Tôn lão gia tử không biết tiến đến từ lúc nào, Cẩu sư gia không hiểu y thuật, liền hỏi: "Hay ở nơi nào?"

Tôn lão gia tử đi đến trước mặt Lăng Sương, nhìn thật kỹ ngân châm trên người nam nhân kia, ngân châm nhìn như không có kết cấu gì, nhưng mỗi một châm đều dùng rất là vi diệu: "Châm pháp này lão phu chưa bao giờ thấy qua, không biết cô nương học được từ đâu vậy?"

" Châm pháp này gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm, đối phó với tình trạng của hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất." Lăng Sương không hiểu rõ y thuật của Kim Lăng triều cho lắm, nhưng Quỷ Môn Thập Tam Châm này cho dù là ở cổ đại cũng là một thuật châm cứu thập phần đặc biệt.

" Quỷ Môn Thập Tam Châm?" Tôn lão gia tử kích động hỏi: "Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền mấy trăm năm, ngươi học được từ đâu?"

Sẽ không trùng hợp như vậy đó chứ? Nàng tùy tiện sử dụng một bộ châm pháp liền là đồ thất truyền?

" Ta vô tình học được trong một cuốn cổ thư, châm hạ nửa canh giờ, đợi máu độc trong người hắn bức ra ngoài là được rồi." Lăng Sương không muốn nhiều lời nên bịa đại một lý do nào đó.

Tôn lão gia tử ở một bên nhìn Lăng Sương, Lăng Sương tiếp tục trị liệu cho hai nam nhân kia, thẳng đến cây châm cuối cùng, Tôn lão gia tử đã bộc lộ tình cảm trong lời nói với Lăng Sương.

" Tôn lão, y thuật của nàng như thế nào?" Cẩu sư gia không mất cơ hội hỏi.

Tôn lão gia tử vuốt râu." Tiểu Cẩu à, ngươi đi đâu tìm được một bảo bối tới đây cho lão phu thưởng thức vậy?"

Tần Chích chợt một phen níu lại tay Lăng Sương: "Nàng là của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.