Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Chương 22: Không được nhúc nhích



Lăng Sương đề phòng nhìn Tần Chích, không có bất kỳ động tác nào, đột nhiên Tần Chích lấn đến gần Lăng Sương, nàng đã sớm nhắm ngay huyệt vị trên người của hắn, tay đã rất nhanh giơ ra nhắm ngay đến huyệt Thiên Trung và Thiên Phủ trên người Tần Chích, chân phải đá thắng đến hướng hạ bộ của hắn.

Tần Chích nhướng mày, lách mình tránh được công kích của Lăng Sương, tay phải chế trụ cổ của nàng, chỉ cần nàng động thủ Lăng Sương nhất định phải chết.

" Thiếu chủ, nữ nhân này lai lịch thân phận không rõ, thậm chí vừa rồi còn muốn ám sát Thiếu chủ, thỉnh Thiếu chủ giao nàng cho Nguyệt Nương xử lý." Nguyệt Nương không biết lúc nào đã xuất hiện, cách Tần Chích khoảng hơn ba bước chân rồi quỳ xuống.

Lúc này mồ hôi lạnh của Lăng Sương đã ứa ra, hai mắt nhìn chòng chọc vào Tần Chích, nàng không biết kế tiếp Tần Chích sẽ có phản ứng gì, Tần Chích nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Nguyệt Nương: "Cút!."

Tính cách Tần Chích thô bạo, không được hắn cho phép, đừng nói là công kích, chỉ cần đứng gần hắn nhất định hắn sẽ không chút do dự giết chết đối phương, Lăng Sương vừa mới làm ra hành động như vậy thế mà hắn lại không giết nàng, Tần Chích đối với nữ nhân này rất đặc biệt.

Nguyệt Nương không hiểu nhìn Tần Chích, rồi lại không dám chống đối mệnh lệnh của hắn, trước khi lão Cốc chủ chết đã giao Tần Chích cho nàng, giống như là lão Cốc chủ, nàng vẫn luôn trung tâm với Tần Chích.

Nguyệt Nương rất nhanh lui xuống dưới, giống như lúc nàng đến yên tĩnh không một tiếng động, võ công của Nguyệt Nương là do một tay lão Cốc chủ dạy mà thành, tuy có chút thua kém so với Tần Chích nhưng ở trong trong Quỷ Cốc đều không có ai xứng là địch thủ của nàng.

Tần Chích nghi hoặc nhìn Lăng Sương, Lăng Sương nhìn hắn không có tính giết nàng, thử giơ tay đẩy đẩy cánh tay của Tần Chích ra, Tần Chích nhìn ra được ý đồ của nàng, chủ động buông tay ra, rồi nằm xuống bên cạnh Lăng Sương.

Lăng Sương xoa cổ, vừa rồi Tần Chích xuống tay khá nặng, trên cổ nàng đã lưu lại một vết tích màu xanh, đợi cơn tức này lắng xuống đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh nàng, Lăng Sương cau mày nhìn Tần Chích, chẳng lẽ hắn nói ngủ...chính là đơn thuần đi ngủ?

Mặt Lăng Sương đỏ lên, lúng túng dịch dịch ra bên cạnh một chút, bàn tay to lớn của Tần Chích bỗng nhiên xuất hiện, kéo nàng đến bên người của hắn, trong lòng Lăng Sương vạn phần gấp gáp, nhưng Tần Chích không có làm thêm động tác nào, hóa ra vừa rồi Tần Chích đều giả bộ?

" Không được nhúc nhích." Tần Chích bá đạo ra lệnh.

Lăng Sương không dám lộn xộn, thân thể hai người nằm gần nhau như vậy, sơ sót một cái liền lỡ tay nổ súng nhưng hiện tại Lăng Sương cũng có chút nghi vấn, chính là Tần Chích ở cạnh nàng sẽ không làm ra hành động giống như tên Tề tra nam tràn ngập dục vọng kia, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có lẽ mấy ngày nay đường đi quá mệt mỏi, buổi tối trong Quỷ Cốc lại gặp phải vào chuyện rắc rối, Lăng Sương cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ.

Tần Chích nghe được bên tai là tiếng hít thở đều đều, lúc này hai mắt mới mở ra nhìn Lăng Sương, rõ ràng nữ nhân này hắn mới lần đầu gặp mặt, nhưng không biết vì sao, một chút bài xích với nàng hắn đều không có?

Tần Chích nhìn sắc mặt Lăng Sương, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện qua hình ảnh ôn tuyền ngày hôm nay, trên người nàng không mảnh vải che thân, một đôi núi tuyết ngạo nghễ, da thịt trắng nõn, không một chút chi tiết nào không tái hiện lại trong đầu Tần Chích, hắn cảm giác được trong bụng như có một ngọn lửa cháy qua.

Tần Chích chau mày, chẳng lẽ vừa rồi luyện công tẩu hỏa nhập ma rồi, hẵn vẫn chưa khôi phục lại như bình thường?

Tần Chích từ trên giường đứng lên, dưới bàn chân điểm nhẹ, hai ba lần lên xuống đã đi ra khỏi Sinh Tử Điện, ánh trăng như nước, hắn đứng ở ngoài điện, hô lên: "Nguyệt Nương."

Tần Chích vừa dứt lời, Nguyệt Nương liền từ trên thân cây đại thụ bên cạnh phi thân xuống, nói: "Thiếu chủ có dặn dò gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.