Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Chương 41: Ngươi quay lại làm gì



Lăng Sương nhắm ngay huyệt vị  trước ngực của Tần Chích, rồi xông mạnh về phía hắn, ánh mắt Tần Chích lạnh lẽo, không đợi Lăng Sương tới gần, một chưởng mạnh mẽ bổ thẳng về phía nàng, Lăng Sương kinh hãi, sao nàng lại quên mất Tần Chích đang phát bệnh, sẽ không nhận ra bất kì ai, hắn sẽ nghĩ nhầm rằng nàng là đang tấn công hắn.

Lăng Sương thầm nghĩ, xong rồi, lần này chết thật rồi!

Chưởng phong của Tần Chích đảo qua Lăng Sương, đột nhiên vào giây phút cuối cùng lại chuyển sang hướng khác, một chưởng bổ thẳng về phía cây cột, cây cột cứng rắn bị Tần Chích chém đứt!

Lăng Sương chưa tỉnh hồn, lại nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Chích: "Đi!"

Con mắt Tần Chích vẫn như trước đầy huyết hồng, có nghĩa là chứng táo cuồng của hắn vẫn đang ngự trị, một chưởng kia của Tần Chích, chắc chắn Lăng Sương chắc chắn phải chết, ngay tại thời khắc mấu chốt, Tần Chích lại khống chế được hành động của mình!

Trong lòng Lăng Sương cực kỳ khiếp sợ, người mắc chứng bệnh táo cuồng khi phát tác, không thể nào khống chế được hành vi của mình, từ nhỏ hắn đã mắc phải căn bệnh này, tích luỹ trong một thời gian dài, tình trạng bệnh của hắn ngày thêm nặng, nhưng lúc nãy hắn làm như thế nào có thể dừng được hành động của mình?

Lăng Sương không kịp nghĩ nhiều, vạn nhất Tần Chích lần nữa lại không khống chế được, thì ngay cả cơ hội chạy nàng cũng sẽ không có, Lăng Sương nhanh chóng bỏ chạy, chạy được vài bước, lại chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng đồ vật nặng nề ngã xuống, Lăng Sương mãnh liệt nhìn lại, Tần Chích quỳ một chân trên đất, cực kỳ thống khổ.

Lăng Sương nhìn Tần Chích, nếu bây giờ nàng rời đi, Tần Chích sẽ như thế nào? Hắn có chết không?

Lăng Sương cắn răng một cái, chết thì chết! Lăng Sương chạy đến bên người Tần Chích, hai mắt Tần Chích đỏ rực, hắn cố hết sức khống chế tay mình, khàn khàn nói: "Ngươi quay về làm gì?"

" Cứu ngươi! Cứ như vậy ngươi sẽ chết mất!" Lăng Sương tận lực không nhìn vào hai mắt của Tần Chích, rất nhanh điểm vài huyệt vị trên người: "Ta biết ngươi không thể khống chế được hành động của mình, nhưng ngươi bây giờ hãy nghe ta nói, nhắm mắt lại đi đừng nghĩ đến bất kì điều gì, còn lại giao hết cho ta, được không?"

Tần Chích nhìn Lăng Sương, thật lâu, giọng nói thanh âm khàn khàn cất lên: "Được."

Quả nhiên Tần Chích nhắm mắt lại, toàn thân hắn đang phát run, Lăng Sương cởi áo ngoài của Tần Chích, nhanh chóng điểm thêm vài cái huyệt vị trên người hắn, chỉ tiếc lúc này nàng không mang theo ngân châm, nếu không, trong thời gian ngắn nhất nàng có thể khống chế được cơn bệnh của Tần Chích.

Thân thể Tần Chích nóng hổi, thật như đang muốn bốc cháy, Lăng Sương tạm thời giúp hắn hạ nhiệt, đặt ngang Tần Chích lên sàn nhà, rồi nghĩ biện pháp thay Tần Chích hạ nhiệt độ, nếu không Tần Chích sẽ lần nữa không thể khống chế được mình, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Lăng Sương bưng tới một chậu nước lạnh, chỉ dựa vào nước lạnh thì không thể hạ nhiệt độ cho Tần Chích, nhưng nàng cần có thời gian để giảm bớt cơn sốt cho Tần Chích, nhanh chóng đè xuống mấy cái huyệt vị, cứ như thế làm khoảng năm sáu lần, thân thể Tần Chích cũng dần khôi phục lại như bình thường.

Lăng Sương mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, co quắp té trên mặt đất, khắp nơi đều là nước, quần áo Lăng Sương cũng ướt sủng, quần áo mỏng manh buộc quanh trên người làm những đường cong của nàng càng thêm linh lung hấp dẫn, đủ khiến dụng vọng của bất kỳ người đàn ông nào cũng phải phun trào.

Tần Chích thanh tỉnh lại, Lăng Sương nhìn ánh mắt hắn đã khôi phục bình thường, lúc này mới dám thả lỏng, hai người vừa vượt qua được Quỷ Môn Quan, Lăng Sương nằm trên mặt đất, một chút khí lực cũng đều không có.

Giữa lúc mông lung, Lăng Sương cảm giác như có một đôi tay ôn nhu đặt lên eo mình, Lăng Sương cố gắng mở to mắt, vốn đang cho rằng là ai lại không biết xấu hổ mà sàm sở nàng, lại trông thây Tần Chích cẩn thận từng li từng tí ôm nàng.

Tần Chích khàn giọng nói: "Ta đưa ngươi trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.