Dương Thư Mị Ảnh

Chương 122: Phiên ngoại 6: Giang hồ đệ nhất mỹ nhân [2]



Chân Thuỷ Môn được kiến dựng trên Chi Vân Sơn.

Vị Phinh Đình tiên tử kia theo đuổi mỹ cảm đến tận cùng, nên nàng ta cho trồng đủ loại hoa trên ngọn núi này, cho dù là mùa nào trong năm, Chi Vân Sơn luôn là trăm hoa đua nở, hương khí toả khắp núi, toàn bộ ngọn núi như được bao phủ bởi mây mờ ngũ sắc, đẹp như tiên cảnh.

Sở Phi Dương tới chân núi, liền thấy hơn mười mỹ nữ như hoa cùng một loại trang phục đứng xếp thành hàng chào đón.

” Các hạ là Sở Phi Dương- Sở đại hiệp phải không? Môn chủ đã đợi nhiều ngày. Sở đại hiệp, Mời.” Một nữ tử dung mạo diễm lệ tiến lên nghênh đón, cung kính thi lễ.

“Làm phiền cô nương dẫn đường.” Sở Phi Dương nhàn nhạt nói, đưa dây cương cho môn nhân đang tiến lên tiếp ứng.

Sở Phi Dương đi theo nữ tử dẫn đầu ven theo sơn đạo dốc ngược đi lên, các môn nhân khác đều cúi đầu liễm mi, yên lặng đi theo. Thế nhưng chỉ dựa vào bước chân mềm mại uyển chuyển cũng có thể nhìn ra, những người này đều thân thủ bất phàm, chí ít tu vi khinh công thuộc loại hiếm có trong giang hồ. Chỉ là người đứng đầu một môn phái như vậy, thì có phiền phức gì cần xin sự giúp đỡ của mình. Sở Phi Dương âm thầm suy nghĩ.

Hơn nữa trừ lần đó ra …..

Trên ngọn núi này, nơi nơi là người.

Sở Phi Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn một vòng, lại hờ hững cúi đầu hạ thấp tầm mắt. Có người đang quan sát hắn. Không hiểu là địch hay bạn.

Sau một bụi hoa, một nữ tử mặt che lụa mỏng từ xa xa nhìn theo thân ảnh Sở Phi Dương.

” Ngươi hãy nhìn cho rõ. Đó chính là Sở Phi Dương, Sở Phi Dương chân chính.” Nàng kia mở miệng, thanh âm vô cùng duyên dáng, nhưng mang theo chút hàn lãnh của băng tuyết.

” Thuộc hạ sẽ đem mọi thói quen tác phong của Sở Phi Dương nắm rõ. Xin môn chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sự tin tưởng của người.” Nam nhân đang quỳ một gối cũng có bóng lưng thon dài cao ngất.

※※※

Nhìn nét mặt Phinh Đình tiên tử, Sở Phi Dương chỉ có thể nghĩ hai chữ, một là mỹ xinh đẹp), hai là cuồng ( ngông cuồng). Nhìn kiểu gì, nàng cũng không giống một người đang gặp phiền phức.

” Sao vậy, Sở đại hiệp?! dung mạo của tiểu nữ có vừa mắt Sở đại hiệp?” Phinh Đình tiên tử nằm dựa trên một giường đá nhỏ xung quanh bao vây bởi một tầng lụa mỏng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nụ cười thật xinh đẹp.

Sở Phi Dương tưởng ánh mắt đánh giá dò xét của mình khiến Phinh Đình tiên tử kia không thoải mái, vội vã hạ thấp tầm mắt, ôm quyền thi lễ ” Tại hạ lúc nhìn người khác đều nhìn vào tay và mắt, chỉ là thói quen, vô ý mạo phạm giai nhân. Môn chủ thứ lỗi.”

Phinh Đình tiên tử nghe vậy cười khẽ, tiếng như chông bạc, êm tai vô cùng ” Vậy Sở đại hiệp nhận thấy tiểu nữ là người thế nào? Hay là lại gần đây, nhìn kỹ một chút?”

Sở Phi Dương lắc đầu cười nói: ” không cần”

Phinh Đình tiên tử ngồi thẳng dậy, tay nâng cằm, bộ dạng ngây thơ hồn nhiên hỏi ” Nếu như vậy, Sở đại hiệp nói một chút xem, tiểu nữ là kiểu người gì?”

Sở Phi Dương khéo miệng hơi nhếch lên ” Mỹ nhân”

Phinh Đình tiên tử che miệng khẽ cười ” Xem ra Sở đại hiệp cũng là người phong lưu. Biết rõ làm cách nào để khiến nữ nhân vui vẻ.” Nàng nói xong liền đi xuống, đi tới trước mặt Sở Phi Dương, nét mặt tươi cười cũng trở nên nhàn nhạt. Khoé miệng vểnh lên, tạo ra một hình cung đáng xưng là dáng tươi cười ngọt ngào, dung mạo trang điểm sắc bén yêu mị, lúc này cũng có chút dịu dàng.

Chỉ sau chốc lát, Chân Thuỷ Môn Chủ nhẹ nhàng lên tiếng ” Sở đại ca, huynh cảm thấy Phinh Đình hôm nay, có xứng với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay không?”

※※※

Quân Thư Ảnh cả ngày buồn bực ở trong biệt viện cảm thấy nhàm chán, chỉ là nội lực của y đang từ từ tiêu tán, còn phải trông nom Tiểu Thạch Đầu, cho nên cũng không dám tuỳ tiện ra ngoài lang bạt.

Thanh Lang thỉnh thoảng còn sai người mang tới vài loại đan dược kỳ quái, còn kèm theo một phong thư âm dương quái khí cho y hoặc Sở Phi Dương. Dược này đương nhiên là ném đi, còn thư gửi cho mình Quân Thư Ảnh chỉ tuỳ tiện nhìn qua rồi đốt. Mà gửi cho Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh có chút hoài nghi trong lòng nên mở ra nhìn một lần, lại thấy trong thư Thanh Lang nghiêm chỉnh chỉ dạy Sở Phi Dương làm cách nào để chăm sóc người đang mang thai, khiến y tức giận đến muốn thổ huyết.

Quân Thư Ảnh hung ác hồi âm, chỉ nói- ngươi đã làm giáo chủ mà buồn chán như vậy không bằng để ta đoạt lại tự mình làm tốt hơn.

Thanh Lang trả lời cũng rất mau, thảnh thơi nói- không nhàm chán bằng Quân huynh ở nhà đợi ngày sinh nở.

Rõ ràng có ý khích tướng, thế nhưng Quân Thư Ảnh cũng không muốn lo nghĩ cái gì nữa, chỉ muốn ngay lập tức đi giết Thanh Lang.

Chính vào lúc này Sở Phi Dương lại trở về. Quân Thư Ảnh đem thư đưa cho hắn xem, căm hận nói ” Ta không đem Thanh Lang lột da rút gân huỷ đi xương cốt thì không thể giải hận.”

Sở Phi Dương nghe xong, trầm ngâm một lát mới lên tiếng ” Không biết Thiên Nhất giáo chủ lại có quỷ kế gì. Đây rõ ràng là khích tướng. Ngươi đừng trúng kế của hắn.”

Quân Thư Ảnh nghe vậy nhướng mày ” Sao vậy?! Ta vẫn nghĩ quan hệ giữa ngươi cùng Thanh Lang rất tốt.”

Sở Phi Dương nhíu mày nói ” Ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Ta sao có thể có quan hệ với Thiên Nhất giáo?!”

Quân Thư Ảnh cũng nhíu mày. Sở Phi Dương đối diện với tầm mắt Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ cúi đầu xoa xoa trán, than thở ” Ta có chút mệt nhọc. Hơn nữa vết thương cũ lại tái phát. Ta đi nghỉ ngơi trước, chuyện của ngươi để khi khác hãy bàn.” Nói xong đứng dậy đi về phía hậu viện.

Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút không hài lòng, ngay cả chuyện Thanh Lang cũng lười tính toán, vậy đem mấy bức thư này đốt quách cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.