Dương Thư Mị Ảnh

Chương 125: Phiên ngoại 6: Giang hồ đệ nhất mỹ nhân [5]



Quân Thư Ảnh bởi vì một nguyên nhân rất rõ ràng nào đó mà tiêu hao phần lớn công lực, hiện nay đã không còn bao nhiêu, tuyệt thế võ công cũng chỉ còn là vài chiêu thức hoa mỹ mà thôi.

Không có nội lực, tất nhiên cũng không có tai thính mắt tinh như trước, có thể nhận biết được tiếng động rất nhỏ. Mặc dù như vậy, Quân Thư Ảnh cũng biết đình viện này không an tĩnh như vẻ bề ngoài của nó. Bởi vì Sở Phi Dương rõ ràng đang đề phòng cái gì đó. Thế nhưng mặc cho Quân Thư Ảnh hỏi bao nhiêu lần, đáp án của Sở Phi Dương vĩnh viễn là không có việc gì ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Khiến cho Quân Thư Ảnh nhịn không được mà bạo phát lửa giận.

” Nội lực của ta tuy hầu như không còn, nhưng ta chưa có mù. Ngươi cả ngày dựng thẳng hai lỗ tai, khinh ta nhìn không thấy sao?” Quân Thư Ảnh tức giận đập bàn nói ” Rốt cuộc có chuyện gì ghê gớm, mà ngươi lại dấu giếm ta như vậy?!”

Sở Phi Dương bật cười ” Cái gì mà cả ngày dựng thẳng lỗ tai? ! Cách nói của ngươi sao kỳ quái vậy. Dù sao cùng là giai công tử tài hoa trác tuyệt, như thế nào càng ngày càng có phong phạm giống như đại nương bên hộ thợ săn láng giềng kia. Không được, sau này ngươi không được hở một chút là đem Tiểu Thạch Đầu sang gửi nàng trông nom.”

” Sở Phi Dương ” Quân Thư Ảnh nheo nheo con mắt, trong thanh âm đã mang theo vẻ bình yên trước cơn bão.

” Được rồi, được rồi, đừng nóng giận.” Sở Phi Dương nhìn sắc mặt y đã đông lạnh, tựa hồ thực sự tức giận không nhỏ, vội bước lên trước lên tiếng trấn an.

” Người đừng mong lừa gạt cho qua.” Quân Thư Ảnh cả giận ” Từ sau khi trở về hành động của ngươi rất kỳ quái. Nếu không phải bộ da mặt này dày đến mức hiếm có ‘ độc nhất vô nhị’ , thì ta thật sự hoài nghi ngươi có phải Sở Phi Dương kia hay không.”

Sở Phi Dương nhếch nhếch khoé miệng ” Lại suy nghĩ nhiều rồi.” Nói xong đưa tay ôm lấy Quân Thư Ảnh, bàn tay đặt trên cái bụng hơi lộ ra của y, cười nhẹ ” Đều là do vật nhỏ này ảnh hưởng. Ngươi nên thả lỏng tâm tình, chờ sau khi sinh hạ, người sẽ biết chưa có gì thay đổi, ngươi chỉ là… mẫn cảm thời kỳ thai nghén thôi.”

” Cút!” Quân Thư Ảnh chán ghét đẩy Sở Phi Dương ra. Y muốn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, nhưng Sở Phi Dương không bao giờ chịu cư xử nghiêm túc. Điều này làm y khó có thể bình tâm tĩnh khí.

Tiểu Thạch Đầu đang tự mình chơi đùa trên chiếc chiếu, bị hai người ồn ào làm cho kinh động, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn qua bên này, nghi hoặc kêu lên ” A?”

Sở Phi Dương cười cười, đang muốn đi qua, lại thấy Tiểu Thạch Đầu khó khăn nhổm người dậy, trong tay vẫn xách món đồ chơi, hơi run rẩy đi qua, ngay lập tức… ngã vào lòng Quân Thư Ảnh, giãy dụa muốn được bế.

Quân Thư Ảnh ôm thân thể bé nhỏ mập mạp của nhi tử lên. Tiểu Thạch Đầu tựa vào trong lòng y, kêu lên thoả mãn, tiếp tục nghịch ngợm món đồ chơi trong tay, cái miệng hơi mở ra đã lại muốn chảy nước miếng.

Sở Phi Dương nhìn một loạt hành động của tiểu nhi tử, lắc đầu lên tiếng ” Tiểu tử này cũng quá lanh lợi.Nhỏ như vậy đã biết khoe mẽ rồi.”

Quân Thư Ảnh chỉ lãnh đạm nhìn hắn một cái, cũng không có phản ứng. Sở Phi Dương lừa gạt khiến lòng y tràn đầy lửa giận, nếu đã không thể hỏi gì từ Sở Phi Dương thì y cũng chẳng thèm mở miệng.

Sở Phi Dương biết mình đã chọc giận Quân Thư Ảnh, ngượng ngùng sờ sờ mũi, đi lại gần, xoa xoa khuôn mặt Quân Thư Ảnh nói ” Đừng nóng giận. Ta sẽ thẳng thắn còn không được sao?” Quân Thư Ảnh chán ghét né một chút, Sở Phi Dương cũng lờ đi, từ trong lòng y ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, cười nói ” Ta đem tiểu tử vướng víu này khoá lại đã. Chờ ta trở lại cùng ngươi đóng cửa nói chuyện thẳng thắn.”

Tiểu Thạch Đầu ở trong lòng Sở Phi Dương giãy dụa, hướng Quân Thư Ảnh vươn hai tay nhỏ bé kêu ‘A’ ‘a’ . Sở Phi Dương giơ đại chưởng nắm lấy hai cánh tay nhỏ bé của nhi tử, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn, cười nói ” Giả bộ ngoan ngoan cũng vô dụng. Cha ngươi sợ tiểu quỷ ngươi ở đây sẽ trở ngại chuyện tốt của đại nhân.”

Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Quân Thư Ảnh, đã thấy y ra vẻ khinh thường quay mặt đi. Sở Phi Dương cười nói ” Chờ ta trở lại. Ta nhất định hảo hảo thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện với ngươi.” Nói xong liền ôm Tiểu Thạch Đầu không chịu thuận theo ra cửa.

Chờ hắn quay về rồi thì, Quân Thư Ảnh quả nhiên không còn ở trong phòng. Sở Phi Dương xoa xoa mi tâm, lộ ra một tia cười khổ.

Liên tiếp mấy ngày, sắc mặt Quân Thư Ảnh cũng không vui vẻ. Sở Phi Dương nói gì cũng mặc kệ, mặc cho hắn da mặt dầy nhiều lần trêu chọc, cũng coi như không.

Quân Thư Ảnh càng ngày càng không chịu nổi hắn quấy rầy, tận lực né tránh hắn. Sở Phi Dương cũng thức thời mà không tới làm phiền y, mỗi ngày đều cùng Tiểu Thạch Đầu chơi đùa, ba ngày thì có hơn hai ngày không nhìn thấy Quân Thư Ảnh.

Thái dương giữa trưa thật gay gắt, Sở Phi Dương trốn dưới bóng râm, mặc cho Tiểu Thạch Đầu ở trên người hắn bò qua bò lại. Đột nhiên tiếng xé gió vang lên, Sở Phi Dương mở choàng mắt, đưa ngón tay kẹp lấy, là một tờ giấy được vo tròn. Vừa mở ra nhìn, sắc mặt đột nhiên sa xầm xuống.

Tiểu Thạch Đầu hiếu kỳ đi tới nhìn, vươn tay muốn kéo tờ giấy kia. Sở Phi Dương nhẹ nhàng mở ra ngón tay non mềm mũm mĩm của nhi tử, rút tờ giấy ra, dùng nội lực đem nó tán thành bột phấn, gạt đi vẻ âm trầm trên mặt, tiếp tục cùng Tiểu Thạch Đầu chơi đùa.

※※※

Chân thủy môn.

Hắc y nhân cung kính quỳ trên mặt đất, Phinh Đình tiên tử nhìn vào tấm gương tinh tế cẩn thẩn tô tô vẽ vẽ hoá trang khuôn mặt, nhàn nhạt hỏi ” Mật tín đã giao đến tay Hắc Phong chưa?”

” Bẩm môn chủ, đã giao.” Tên thuộc hạ lên tiếng trả lời.

” Tốt.” Phinh Đình tiên tử cười nói ” Lúc trước bởi vì sợ Quân Thư Ảnh nghi ngờ, cho nên mới để Hắc Phong chuyên tâm đóng vai Sở đại ca, không cần đúng giờ bẩm báo với ta. Ngược lại khiến các ngươi hao phí tinh lực, vừa giám sát lại vừa phải truyền tin.”

” Thuộc hạ cam lòng vì môn chủ mà nhẩy vào dầu sôi biển lửa, máu chảy đầu rơi!” hắc y nhân lớn tiếng biểu lộ trung tâm.

Phinh Đình tiên tử vui vẻ nói ” Hảo, tốt lắm. Các ngươi cùng Hắc Phong đều là thân tín của ta. Dù sao Sở đại ca sớm muộn cũng là của ta, nếu Hắc Phong thực sự thích Quân Thư Ảnh kia, hắn chắc chắn không vì bản thân mình. Ta sợ hắn đầu gỗ không hiểu, mới cố ý nhắc nhở hắn.” Nói xong nàng cầm phiến son đỏ thắm nhậm nhậm trên môi, khẽ cười ” Đến lúc đó mỗi người đều có nơi thuộc về mình, đúng là giai đại vui mừng. Ngươi nói có đúng hay không?!”

” Môn chủ nói rất phải.”

Phinh Đình tiên tử cười cười, càng cẩn thận chải chuốt hàng mi mỹ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.