Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 57



Một bộ lông màu trắng thuần, Tịch Tích Chi cuộn rút thành một đoàn, khi phát hiện An Hoằng Hàn vững vàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, lòng vẫn còn sợ hãi, thở dài một hơi. Bởi vì mới vừa rồi chạy trốn quá nhanh, Tịch Tích Chi vừa dừng lại, không ngừng thở. Tứ chi vô lực nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, thiếu chút nữa liền rơi vào móng hồ ly rồi! Cố ý chuyển đầu nhỏ qua nhìn về phía Bạch Hồ, ánh mắt Tịch Tích Chi dừng lại ở trên móng vuốt của nó.

Có chút tự ti nâng móng vuốt nhỏ của mình lên, xem xét móng vuốt. . . . . . tròn tròn nhuận nhuận, không hề bén nhọn. Liếc sang móng vuốt của con hồ ly kia, vô cùng sắc bén. Nếu như mới vừa rồi mình thật bị nó bắt được, nhất định sẽ mất đi mạng nhỏ này.

Tịch Tích Chi vô lực thở dài lần nữa, nói: Cùng là yêu, sao lại có khác nhau lớn như vậy?

Tấm lưới phủ về phía Bạch Hồ, giống như có sinh mạng, vào một khắc tấm lưới tiếp xúc với thân thể Bạch Hồ, kim quang hiện ra, từ từ bọc thân thể Bạch Hồ lại, trói chặt Bạch Hồ, khiến nó không nhúc nhích được.

Chỉ trong nháy mắt, Bạch Hồ không hề có đường phản kháng, lập tức bị Phùng chân nhân thu phục.

Cái lưới kia giống như lưới đánh cá, một khi có cá vào lưới, còn muốn chạy trốn khỏi lưới, vậy thì sẽ rất khó khăn.

Bạch Hồ khổ sở giãy giụa mấy lần, bởi vì bị tấm lưới cuốn lấy, tứ chi không cách nào đứng thẳng được, chỉ có thể lăn lộn ở trên đất, muốn thoát khỏi trói buộc của tấm lưới.

Khổ sở rên vài tiếng, phiêu đãng trong sơn động. Bạch Hồ càng giãy dụa, tấm lưới càng xiết chặt. Nhìn tấm lưới phát ra kim quang, Tịch Tích Chi lại cảm thấy hơi khó chịu, móng vuốt nhỏ bám chặt tay áo bào của An Hoằng Hàn, có vẻ có chút khẩn trương.

"Ngươi tu tiên, chỉ cần lão đạo không ra tay với ngươi, kim võng này tuyệt đối sẽ không bắt lấyngươi, không cần lo lắng quá mức." Phùng chân nhân phát giác biểu hiện khác thường của con chồn nhỏ, mở miệng an ủi một câu. Món pháp bảo này của ông, trong thiên hạ, có một không hai.

Bạch Hồ nhìn thấy Phùng chân nhân, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Lăn lộn trên mặt đất muốn chạy đi, ai ngờ lại lăn tới bên cạnh An Hoằng Hàn. Còn chưa lăn đến dưới chân, Bạch Hồ giống như là đụng vào thứ gì, trong nháy mắt lại bị bắn ngược trở về mấy mét.

Tịch Tích Chi mở to hai mắt, rõ ràng nhìn thấy mới vừa rồi trước mặt An Hoằng Hàn đột nhiên xuất hiện một vệt kim quang, chính là đạo kim quang kia ngăn cản Bạch Hồ, bắn ngược nó trở về.

Khí thế đế vương quả nhiên bá đạo. . . . . .

Nhưng tại sao nó và An Hoằng Hàn chung đụng lâu như vậy, đạo kim quang này lại chưa từng xuất hiện qua? Rất nhiều nghi vấn chiếm cứ ở trong đầu Tịch Tích Chi.

Có lẽ là nhìn ra đứa trẻ mặt ủ mày ê vì cái gì, An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó, "Đừng quên, ngươi chính là người tu tiên, sao có thể đánh đồng ngươi với bọn họ?"

Phùng chân nhân cũng đồng ý những lời này, "Trên người ngươi tạm thời không có có nhiễm yêu khí, cho nên rất nhiều thứ cũng sẽ không tạo tác dụng với ngươi."

Ngụ ý, chính là nếu như một khi ngươi nhiễm khí yêu tà, không chỉ không thể dựa vào gần An Hoằng Hàn, hơn nữa những pháp bảo hàng yêu phục ma khác cũng sẽ tạo tác dụng với ngươi.

Lời này là một nhắc nhở với Tịch Tích Chi, bất quá bọn hắn lo lắng cũng là dư thừa. Tịch Tích Chi một lòng muốn thành tiên, làm sao sẽ nhiễm khí yêu ma? Không biết sau khi phi thăng, thế giới phía trên có gống nhau không?

Tịch Tích Chi tự nhiên hi vọng sau khi phi thăng, chính là cùng một thế giới, như vậy nàng có thể tìm được tung tích sư phụ.

Tịch Tích Chi kéo kéo ống tay áo của hắn, ấp úng muốn biểu đạt ý của mình, vừa mở miệng cũng là chít chít thú ngữ. Tịch Tích Chi cực kỳ muốn biến thành hình người, nhưng ánh mắt di động đến Phùng chân nhân bên kia, lập tức bỏ đi cái tâm tư đó. Mặc dù nàng quen trần truồng trước mặt An Hoằng Hàn, nhưng còn chưa thể nhắm mắt làm ngơ, để người khác xem.

Tâm tư nhỏ của Tịch Tích Chi, sao An Hoằng Hàn không biết? Ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái trán con chồn nhỏ, "Phùng chân nhân, ngươi bắt Bạch Hồ kia xong thì đi ra ngoài trước đi, trẫm có chút việc cần nói với Vân Chồn."

Phùng chân nhân lại không ngu ngốc, vừa nghe những lời này, cũng biết bệ hạ là muốn ông rời đi. Ông cũng là người biết điều, gật đầu nói: “Lão đạo tuân chỉ.”

Bàn tay vung kim võng lên, kim võng dần dần trôi lơ lửng trên mặt đất, từ từ bay về phía Phùng chân nhân.

Phùng chân nhân đưa tay liền nắm chặt cái lưới nhỏ, khiến Bạch Hồ không thể động đậy, “Yên phận một chút cho lão đạo, nếu không lão đạo lập tức phá hủy đạo hạnh của ngươi, đánh ngươi trở về nguyên hình.”

Hai mắt Tịch Tích Chi nhìn Bạch Hồ.

Hình như lời nói PHùng chân nhân có tác dụng với nó. Bạch Hồ thật bị dọa đến khong dám giãy giụa loạn nữa.

Tịch Tích Chi nhớ lại tất cả mọi thứ trong sơn động, càng cảm thấy sơn động này nhất định là còn có cửa ra vào khác,nếu không tên nửa người nửa yêu đó làm sao có thể không thông qua nơi này liền đến được chỗ sâu nhất của sơn động?

Nóng lòng muốn nói cho An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

Ánh mắt của An Hoằng Hàn nhanh chóng lạnh lẽo, nhìn Phùng chân nhân lạnh lùng nói: “Còn không mau đi? Chẳng lẽ muốn trẫm lặp lại lần nữa.”

Giọng nói của An Hoằng Hàn không tốt, cho dù ai nghe cũng không nhịn được rùng mình. Con Bạch Hồ trong ngực Phùng chân nhân vốn đã rất sợ, bị khí thế của An Hoằng Hàn chấn động, co rút thành một cục, không nhin được phát run.

“Lão đạo đi ngay, đi ngay....Bệ hạ cần gì tức giận.” Không dám chọc giận thiên uy, Phùng chân nhân vừa nói vừa xoay người đi ra khỏi sơn động.

Bởi vì nơi này chính là huyệt động của yêu tinh, Phùng chân nhân dĩ nhiên không yên lòng để bệ hạ một mình đơn đọc lại bên trong. Đứng chờ ở chỗ nguồn gió trong sơn động tối đen không dám tự mình rời đi.

“Biến trở về hình người.” An Hoằng hàn phân phó một tiếng, đặ con chồn nhỏ ở trên đất. Nhặt lên y phục Tịch Tích Chi cởi ra lúc trước, An Hoằng Hàn vỗ vỗ bụi bậm từng món một, sau đó đưa tới trước mặt của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích chi không có thời gian ngượng ngùng, trong đầu nàng đều là nhanh chóng muốn nói cho An Hoằng Hàn tung tích của Từ lão đầu. Chẳng may trễ nải, có lẽ tên nửa yêu đó sẽ chuyển Từ lão đầu đến nơi khác, sau này muốn tìm được tung tích Từ lão đàu, vậy thì càng khó hơn.

Điều động linh lực thúc đẩy mình biến thân, một đạo ánh sáng màu bạc bọc Tịch Tích Chi, sau khi ánh sáng rút đi, một đứa trẻ bảy, tám tuổi xích lõa toàn thân lại xuất hiện. Dấu ấn hình thoi màu đỏ giữa trán Tịch Tích Chi, kiều diễm ướt át, giống như cánh hoa hồng màu đỏ.

Ánh mắt An Hoằng Hàn dời khỏi dấu ấn đỏ, chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngươi vội vã muốn nói cái gì? Phát hiện tung tích Từ quốc sư?”

An Hoằng Hàn dùng một giọng trật tự uyển chuyển nói ra, loại không khí này khiến người ta không cảm giác khẩn trương chút nào.

Tịch Tích Chi cân nhắc một lúc, nói: “Không chỉ vậy, ta còn phát hiện một người ở bên trong.........Không, phải nói là nửa người. Hắn đã rơi vào yêu đạo, không phải người, cũng không phải yêu. Ít nhất ta cho là.........đạo hạnh của người đó cao hơn Bạch Hồ rất nhiều, hơn nữa Bạch Hồ cũng là nghe lệnh y.”

Đã sớm đoán được Từ quốc sư mất tích không đơn giản, Từ quốc sư ở mất tích trong nội thành Phong Trạch Quốc, ít nhiều gì sẽ ảnh hưởng bang giao hai nước. Chỉ là lấy thực lực của Phong Trạch Quốc, vẫn không e sợ bất kỳ một quốc gia nào, bọn họ là đệ nhất cường quốc trong lục quốc, tuyệt đối có tư cách tự tin. Dù là như thế, An Hoằng Hàn cũng sẽ không bỏ qua người gây rối phía sau màn. Lần đầu tiên có người dám đến Phong Trạch Quốc giương oai, nếu không bắt đưuọc người này, An Hoằng hàn còn mặt mũi nào mà tồn tại?

“Nửa yêu sao? Xem ra gần đây Phong Trạch Quốc không thái bình chút nào, liên tiếp xuất hiện thiên tai**.” Trước hết chính là hồng tai, hôm nay là Từ quốc sư mất tích”. Không biết nghĩ đến cái gfi, An Hoằng Hàn hiếm khi lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Vừa nhìn thấy sắc mặt hắn biến thành nặng nề, hô hấp Tịch Tích Chi cũng căng thẳng theo, lòng nói, đây không phải yên tĩnh trước cơn bảo chứ?

Ánh mắt An Hoằng Hàn đảo qua, nhìn thấy bộ dạng lo lắng đề phòng của một đứa bé, không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt khó có thể nhận ra, “Trẫm cũng không nói gì, ngươi bày ra dáng nặng nề kia cho ai coi? Có trẫm ở bên cạnh ngươi có vô luận là gió hay mưa, đều có trẫm cản trở, cần gì lo lắng?”

Cho dù để mình gặp chuyện không may, An Hoằng Hàn cũng sẽ không để Tịch Tích Chi chịu bất cứ thương tổn gì. Cái ý nghĩ này đột nhiên toát ra trong đầu, thậm chí không có bất kỳ suy tính nào, liền bật thốt ra, An Hoằng Hàn quen sống một thân một mình, trong mắt hắn, ngoại trừ chính hắn, liền không có những người khác. Đây là lần đầu tiên hắn muốn cố gắng bảo vệ một người, mặc dù đối phương cũng không phải thật sự là ‘người’.

Thấy một lúc lâu sau, An Hoằng Hàn vẫn không có phản ứng, Tịch Tích Chi có chút không nhịn được, kéo kéo áo bào của hắn, ”Mau mau đi tìm Từ lão đầu, ta thấy khí sắc ông ấy không tốt, còn không cứu ra, ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”

Nhớ lại sắc mặt Từ lão đầu lúc này, Tịch Tích Chi lo lắng trùng trùng. Lúc trước thân thể Từ lão đầu cũng coi như là khỏe manh, nhưng là người lớn tuổi, tinh lực dĩ nhiên không bằng lúc còn trẻ. Tịch Tích Chi sợ bộ xương già của Từ lão đầu không chịu được giày vò, chẳng may chết thì thảm rồi.

“Đi ra ngoài trước rồi nói, nếu người nọ có thể vào chỗ sâu trong sơn động, chỗ này khẳng định không chỉ một cửa động, đợi lát nữa trẫm phân phó ngự lâm quân tìm kiếm.” Chỉnh sửa vạt áo cho Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn dắt tay một đứa trẻ, đi ra ngoài.

Vuốt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tịch Tích Chi, cực kỳ thoải mái. An Hoằng Hàn không ngừng ve, chưa bao giờ cảm thấy ngán.

Quả nhiên không ngoài phán đoán của An Hoằng Hàn, mặc dù Phùng chân nhân lui ra ngoài, cũng không có đi quá xa. An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi vừa chui ra chỗ nguồn gió, đã nhìn thấy Phùng chân nhân ôm một cục tròn màu trắng bị tấm lưới che phủ thật chặt,đứng ở khúc quanh.

An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, chỉ nói: “Từ quốc sư bị một kẻ nửa yêu bắt, giấu ở chỗ sâu trong huyệt động. Nơi này khẳng định không chỉ một cửa vào, chúng ta phân phó người nhanh chóng đi tìm.”

Nửa yêu? Phùng chân nhân nghe thế từ như thế, không khỏi hơ lộ ra kinh ngạc.

Không chỉ là yêu tinh, cũng có rất nhiều người, vì trường sinh bất lão, lấy được bản lãnh phi thiên nhập địa mà không tiếc bất cứ giá nào, rơi vào yêu đạo. Từ nửa yêu này, Phùng chân nhân nghe qua không ít, trước kia cũng từng trừng trị qua mấy kẻ nửa người nửa yêu. Bnj họ đa số chính là người tâm thuật bất chánh, đến trước khi chết, cũng cực ít hiểu được hối cải.

Khẽ thở dài một hơi, Phùng chân nhân hình như có mấy phần phiền muộn, “Nơi này yêu khí ngất trời, chẳng lẽ cũng có liên quan với tên nửa yêu này?”

Tịch Tích Chi lập tức nói toàn bộ chuyện mình biết cho ông ta, “Trên người nửa yêu mang theo yêu khí, càng mãnh liệt hơn Bạch Hồ, hơn nữa đạo hạnh rất cao.”

Ít nhất đây là ấn tượng đầu tiên người nọ cho Tịch Tích Chi, mặc một thân cẩm bào màu đen, còn có giọng nói âm trầm, luôn khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.