Khổng thái y thở phì phò, nô tài chết bầm này nói chuyện cũng giống như chủ tử vô sỉ kia đều đê tiện âm hiểm, còn nói cái gì sẽ cảm kích cậu? Ông một chút cũng không hiếm cảm kích của bọn họ.
Một lát sau.
Khổng thái y hơi thở vững vàng một ít, đối diện với chủ nô vô sỉ kia ông đành phải bắt mạch lại cho tiểu thú, lần này so với lần trước khám cẩn thận hơn rất nhiều.
Kinh mạch tiểu thú rất nhỏ, hơn nữa còn có bộ lông che đi, muốn bắt mạch cũng không phải là điều dễ dàng, nhưng đối Khổng thái y mà nói cũng không phải khó khăn gì. Khổng gia mấy thế hệ đều làm y, để có thể trở thành đệ nhất ngự y trong hoàng cung Khổng gia đối với người nối dõi yêu cầu rất cao, lúc này mới tạo ra danh tiếng của Khổng gia ở giới y.
Mạch tượng tiểu thú vững vàng, ngoài mặt không nhìn ra khác thường gì. Cẩn thận đợi thêm một lát, sắc mặt Khổng thái y có chút biến hóa đôi mắt vẩn đục hiện lên một tia dị quang.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Sau một lúc lâu.
Khổng thái y khóa chặt mi, dường như nghĩ trăm lần cũng không ra lẩm bẩm tự nói: "Mạch tượng như vậy, trong đời ta chưa từng thấy qua."
Hay là do mạch của thú khác với con người không?
Phượng Cửu Mộc làm như bình tĩnh đôi mắt đã tối sầm lại. Đột nhiên nhớ đến sự tình phát sinh tối hôm qua, bên tai hắn có chút hồng lên. Khuôn mặt của hắn không hề có biểu tình gì, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy ớn lạnh.
Là trùng hợp, hay là có người sắp đặt?
Tâm Phượng Cửu Mộc trầm xuống, đẩy tay Khổng thái y ra ngang nhiên đứng lên: "Đưa Khổng thái y hồi cung."
Hắn ôm tiểu thú đi nhanh ra ngoài cửa.
Lúc Khổng thái y đang vô cùng tò mò với bệnh tình của tiểu thú. Đột nhiên Phượng Cửu Mộc không cho hắn khám còn muốn đưa ông hồi cung. Nội tâm Khổng thái y bốc hỏa giống như bị mèo cào một cái, phát ngứa.
"Mộc Vương ngươi ôm nó lại đây, lão phu sẽ tận lực chữa khỏi cho nó. Phượng Cửu Mộc, ngươi không được đi! Ngươi trở lại cho lão phu, lão phu không hồi cung.."
Thân ảnh Phượng Cửu Mộc càng đi càng xa, Khổng thái y tê tâm liệt phế hô: "Phượng Cửu Mộc, sao ngươi có thể làm như vậy.."
Thanh Dật đi theo ra ngoài, Thanh Loan duỗi tay tiễn khách.
"Khổng thái y, mời đi!"
Khổng thái y tức giận thổi râu trừng mắt, không cam lòng dễ dàng rời khỏi: "Ngươi đang đá cầu với lão phu sao? Muốn đến thì đến, không cần thì đá đi?"
Thanh Loan: "..."
Thanh Loan cười khanh khách nói: "Khổng thái y cũng đừng để trong lòng. Hoàng Thượng và nương nương tín nhiệm, kính trọng nhất chính là lão thái y ngài đây, Mộc Vương cũng là vì coi trọng y thuật của ngài mới sai nô tỳ mời ngài đến đây."
Khổng thái y xua xua tay nói: "Lão phu không phải không biết, ngươi đừng hòng dùng lời ngon tiếng ngọt với ta, nha đầu ngươi thật thiếu đạo đức. Hiện tại ngươi đi chuẩn bị sương phòng cho ta, lão phu đêm nay muốn ngủ lại."
Thanh Loan: "..."
Thanh Loan khó xử nói: "Vương gia hạ lệnh cho nô tỳ đưa ngài hồi cung, chưa nói để ngài lưu lại! Khổng thái y, ngài cũng đừng làm khó dễ nô tỳ."
Khổng thái y: "Làm khó dễ ngươi thì thế nào? Ngươi với Thanh Dật làm khó dễ với lão phu còn ít sao?"
Thanh Loan: "..."
Tây sương viện.
"Ngươi nói chính là sự thật? Vương gia ôm tiểu súc.. Tiểu tổ tông đáng yêu tới tây sương viện?" Sở Uyển Nhược kinh hỉ cực kỳ.
Thập Mai hưng phấn gật đầu: "Đúng vậy! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy liền lập tức chạy về đem tin tốt này nói cho phu nhân biết."
"Được rồi, được rồi, lần này bổn phu nhân sẽ nhớ công lao của ngươi, chờ bổn phu nhân được Vương gia sủng ái sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh" Sở Uyển Nhược đỏ mặt, ả ta cực kỳ vui sướng trong ánh mắt tràn ngập ngượng ngùng của thiếu nữ, giống như một đóa hoa kiều diễm chờ đợi người trong lòng tới thưởng thức.
Trong mắt Thập Mai có chút chua xót, ban thưởng của Sở Uyển Nhược đối với cô ta rất xa xôi, lần nào cũng nói như vậy, nhưng không lần nào thực hiện? Sau khi bị Vương gia vứt bỏ, giống như một bà điên tra tấn cô.
Thập Mai bị tra đánh sinh ra sợ hãi, hiện tại cô ta tận tâm tận lực giúp Sở Uyển Nhược cũng là giúp chính bản thân không bị tra tấn!
Đối với tính tình thất thường của Sở Uyển Nhược, Thập Mai sẽ không đem suy nghĩ thật sự nói ra, cô gật đầu như đảo tỏi, rất phối hợp với sự vui sướng của Sở Uyển Nhược, nói: "Cảm ơn phu nhân, đời này nô tỳ nhất định vì phu nhân cúc cung tận tụy đến chết mới thôi."
Thập Mai trong lòng trộm rới nước mắt, lời này là lời trái lương tâm! Cô là nha hoàn hồi môn của Sở Uyển Nhược, trừ khi Sở Uyển Nhược nguyện ý để cô rời đi, bằng không cô cũng chỉ có thể chờ chết ở bên cạnh Sở Uyển Nhược.
"Ngươi mau đi ra cửa chuẩn bị nghênh đón Vương gia, bổn phu nhân muốn trang điểm lại."
Sở Uyển Nhược đuổi Thập Mai ra ngoài, đi tới trước ngăn tủ duỗi tay từ trong tủ ôm ra bảo tráp hoa văn bằng vàng gọi là khổng tước mẫu đơn, thuần thục mở ra, ả chăm chú nhìn túi thơm đang nằm bên trong.
Túi thơm tỏa ra hương thơm tươi mát đầy mê người
Mẫu thân đã nói qua, hương thơm này đủ để lệnh bất luận là nam nhân đều thần hồn điên đảo.
Là lần trước sử dụng hương trên người quá ít sao, nên Vương gia mới thờ ơ với ả?
Sở Uyển Nhược có chút ảo não, lần trước Vương gia cách ả rất gần, cơ hội tốt như vậy lại bị ả ta lãng phí, lần này tuyệt đối không thể để sai lầm tái diễn.
Túi thơm được sức xung quanh cổ, gương mặt cũng được sức lên sau đó ấn lên hai vai nhưng lại nghe được âm thanh Thập Mai bên ngoài nghênh đón Vương gia, tay cầm túi thơm của Sở Uyển Nhược run lên, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhanh tay ném vào bảo tráp, nhét vào sâu trong ngăn tủ.
Lúc này, cửa phòng mở ra.
Thân ảnh đi vào, triều phục trên người không đổi, tôn quý tựa như thần tiên.
Sở Uyển Nhược quay đầu nhìn thấy nam nhân tôn quý đang đi vào cửa, ả bị một trận lóa mắt tim đập rộn ràng, cũng không biết ả bởi vì khẩn trương hay là vì qua say mê nam tử tựa như thần tiên kia.
"Vương gia." Sở Uyển Nhược đỏ mặt nũng nịu gọi Phượng Cửu Mộc: "Thiếp thân ở chỗ này chờ ngài chờ đến tâm đều đau."
Sở Uyển Nhược xoắn eo nhỏ, vô cùng kiều mị lả lướt đến bên cạnh Phượng Cửu Mộc, nhìn thấy tiểu thú màu trắng trong lòng ngực hắn, khóe miệng đang cười của Sở Uyển Nhược bỗng nhiên cứng đờ.
Nhưng rất nhanh ả ta đã che giấu bộ dạng thất thố thố vừa rồi, tươi cười tựa như bông hoa tươi đẹp, bàn tay xinh đẹp nõn nà biểu hiện cực kỳ yêu thích động vật, duỗi tay lên sờ tiểu thú trong lòng hắn.
"Đừng chạm vào nó."
Thanh âm lạnh lùng của Phượng Cửu Mộc dọa cả người Sở Uyển Nhược run lên, ngón tay cứng ngắc giữa không trung.
Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú lui về phía sau hai bước, giống như trên tay của ả ta có rất nhiều vi khuẩn làm hắn vô cùng chán ghét.
Ngón tay run run rẩy rẩy rụt về, nội tâm Sở Uyển Nhược lại ghi hận đối với tiểu thú, đôi mắt như sương mù mênh mông, ủy khuất nhìn Phượng Cửu Mộc.
"Vương.." Mới vừa nói ra một chữ, Sở Uyển Nhược bị dọa không dám lên tiếng.
Gương mặt Phượng Cửu Mộc là vẻ âm trầm lạnh lẽo mà ả chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, rất đáng sợ.
Sở Uyển Nhược bị dọa ngây người, trong lòng có chút bất an chẳng lẽ động tác của ả chậm, lúc Vương gia tiến vào đã thấy được bảo tráp?
Sở Uyển Nhược ngón tay âm thầm nắm chặt ống tay áo, bị ánh mắt sắc bén của Phượng Cửu Mộc nhìn da đầu ả xuất hiện một trận tê dại.
Sở Uyển Nhược cắn môi nắm chặt ngón tay, mảnh mai nói: "Vương gia, thiếp thân đã làm gì sai? Ngài đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn thiếp thân, thiếp thân thật sự rất sợ!"