Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 29: Phượng Cửu Mộc, ngươi thật đẹp



"Phải là bổn vương hỏi ngươi, ngươi đã dùng thủ đoạn mê hoặc ti tiện gì?" Phượng Cửu Mộc nghe không thích nữ tử dùng son phấn, đặc biệt là mùi vị sặc mũi kia làm hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.

Thanh Loan là người hầu bên cạnh Phượng Cửu Mộc, biết rõ yêu thích của chủ tử, nhưng Sở Uyển Nhược thì không.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, Phượng Cửu Mộc mới đặt nghi ngờ trên người Sở Uyển Nhược. Tuy tiểu thú này ngày thường lá gan rất lớn, nhưng không thể nào giống như tối hôm qua, không những dùng ánh mắt mê hoặc nhìn hắn, còn bổ nhào vào lên người hôn lên môi hắn, giống như một con sói đói bụng, muốn nuốt hắn vào trong bụng.

Hắn không tin có nhiều chuyện lại trùng hợp như vậy. Hắn vừa ôm nó từ chỗ Sở Uyển Nhược về, đến buổi tối tiểu thú liền hóa thú tính. Chắc chắn là do Sở Uyển Nhược giở trò muốn câu dẫn hắn, nhưng lại bị tiểu thú đánh bậy đánh bạ, dính qua nó.

Phượng Cửu Mộc thực tức giận, ánh mắt nhìn Sở Uyển Nhược càng thêm lãnh.

Sở Uyển Nhược rùng mình: "Thiếp thân không biết Vương gia đang nói tới chuyện gì? Cái gì thủ đoạn mê hoặc ti tiện? Thiếp thân không biết đó là cái gì? Thỉnh Vương gia minh giám. Thiếp thân toàn tâm toàn ý đối với Vương gia, muốn hầu hạ hảo Vương gia, thiếp thân đối Vương gia có trời đất chứng giám!"

Sở Uyển Nhược tỏa ra rất bi thương, ủy khuất chảy nước mắt.

Mẫu thân đã nói với ả, nếu như bị Phượng Cửu Mộc phát hiện ra manh mối, cũng không được thừa nhận, Phượng Cửu Mộc không có chứng cứ cũng không thể làm gì được ả. Nếu ả chịu không nổi sức ép thừa nhận thì ngay cả mẫu thân và cô cô cũng sẽ không giúp được ả, ả sẽ bị Phượng Cửu Mộc đuổi ra vương phủ.

Vấy vả lắm ả mới tiến vào được vương phủ, sao ả có thể cam tâm bị đuổi ra?

Không thể để nhóm người ti tiện bên người không có cửa vào được phượng vương phủ kia chê cười?

Phượng Cửu Mộc nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu trắng của tiểu thú, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lạnh: "Bổn vương đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng."

Sở Uyển Nhược ngây ra, ả đột nhiên cảm nhận được một loại bất an mãnh liệt, đánh vào trái tim ả.

"Vương.."

Chưa nói được hết câu ả đã bị Phượng Cửu Mộc đánh gãy: "Thanh Dật, mang liệp ưng của bổn vương vào đây."

Sở Uyển Nhược vừa nghe liền sợ khiếp vía, liệp ưng, Vương gia kêu Thanh Dật mang liệp ưng tới làm gì?

Thanh Dật làm việc hiệu suất rất cao, không bao lâu, cậu đã mang theo liệp ưng tới.

Ưng có cổ màu trắng trên lông chim có nhiều đốm hoa, móng vuốt sắc bén giống như móc sắt bắt lấy cánh tay Thanh Dật, đôi mắt ưng màu vàng sắc cô tuyệt túc sát, nó tậu như một vị "vua" trên cao, quan sát về phía Sở Uyển Nhược đang run bần bật.

Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú ngồi trên ghế trên, lẳng lặng làm khán giả.

Thanh Dật bước đến gần Sở Uyển Nhược, dọa đến ả ta lùi lại về sau sắc mặt trắng bệch nhìn liệp ưng trên tay Thanh Dật. Nghe nói liệp ưng của Mộc Vương cực kỳ hung mãnh, ở trên chiến trường mổ vào mắt đậu tướng quân bên địch, lúc đói lát còn được Mộc Vương dùng máu tươi và thịt người của địch để nuôi nó.

Sở Uyển Nhược sợ hãi phát run, bộ cánh rụt rè, mảnh mai cũng không thể duy trì được sắc bén mắng to Thanh Dật: "Nô tài đáng chết ngươi cách xa ta ra, cô cô của ta chính là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất. Ngươi dám để nó làm ta bị thương, cô cô ta sẽ không bỏ qua cho ngươi"

Tiểu thú giống như bị người khác quấy rầy giấc ngủ, giật mình tỉnh dậy, đầu trắng xù thò ra khỏi lòng ngực Phượng Cửu Mộc, nó mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra nhìn thấy hai bóng người khá mơ hồ, nó chớp chớp đôi mắt bóng người trước mắt rõ hơn.

Tình huống gì đây?

Tiểu thú vừa tỉnh lại, còn chưa rõ tình huống hiện tại, có người vuốt ve lông trên lưng nó, cảm giác vô cùng thoải mái.

Bùi Thủy vặn vẹo cổ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, xuất hiện trước mắt chính là một đại "mỹ nhân", môi mỏng nhìn giống như thạch trái cây thủy tinh, "ăn" vào trong miệng nhất định rất ngon!

"Chi chi chi.." Phượng Cửu Mộc, ngươi thật đẹp a!

Vẻ mặt Bùi Thủy say mê giống như người say rượu, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn hắn.

"Chi chi chi.." Tiểu tỷ tỷ muốn ăn miệng ngươi!

Mỹ nam nâng ngón tay băng thanh ngọc khiết lên, đầu ngón tay hơn cong tạo thành hoa lan.

Bùi Thủy nhìn bàn tay hoa lan của hắn càng ngày càng gần miệng nàng, nước miếng của nàng đã gần chảy xuống, không ắn được miệng, vậy ngón tay đẹp cũng được á, huống chi.. mỹ nam còn chủ động đưa tới..

Ai da!

Giữa mày Bùi Thủy tê rần, nàng nâng chân trước lên che lại cái trán bị "đạn" bắn, khôi phục lại ý thức.

"Chi chi chi.." Cuồng bại lộ đáng ghét..

Tiếng cười bên kia của Thanh Dật đã hấp dẫn tiểu thú tầm mắt.

"Sủng phi thì sao? Người cảm thấy trong lòng Hoàng Thượng, một sủng phi quan trọng? Hay là người vì hắn khoác kinh trảm thứ, nam chinh bắc chiến, dùng máu tươi giúp hắn củng cố giang sơn quan trọng hơn?"

Sủng phi là người đế vương hưởng thụ âu yếm khi yên vui. Trong đời đế vương không biết có bao nhiêu sủng phi, làm sao có thể đánh đồng với Mộc Vương chiến công hiển hách?

Người ở phượng vương phủ, đừng nói là sủng phi của Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám giết lung tung.

Sở Uyển Nhược sợ tới mức nói không ra lời, bị Thanh Dật bức ngã trên mặt đất kêu thảm thiết một tiếng.

Bùi Thủy không thể hiểu được, chẳng lẽ Phượng Cửu Mộc có sở thích đặc biệt, thích xem thuộc hạ ngược đãi nữ nhân hắn?

Khẩu vị.. Cũng nặng quá a!

Bùi Thủy cảm thấy nằm trong lòng ngực Phượng Cửu Mộc không thoải mái lắm, người nam nhân này hình như là người biến thái a!

Thanh Dật chậm rãi ngồi xổm xuống, Sở Uyển Nhược ngẩng đầu liền nhìn thấy liệp ưng nhìn chằm chằm vào ả, tựa như đang nhìn chằm chằm vào miếng mồi, dọa cho ả túa một thân mồ hôi lạnh, hét lên một tiếng xoay người bò đi, nhưng lại bị Thanh Dật dẫm lên làn váy.

Rẹt một tiếng!

Váy lụa rơi khỏi eo ả lộ ra (con cua) mông trắng bóng giữa không trung.

Thanh Dật không nghĩ tới, tiểu thú cũng không nghĩ tới, Sở Uyển Nhược càng không nghĩ tới.

Nữ nhân này.. Bên trong không mặc quần.

Bùi Thủy kinh ngạc cảm thán, thời cổ đại còn có loại phong cách này, chỉ cần mặc một kiện váy lụa. Ngày thường Sở Uyển Nhược đi đường, không sợ gió gió thổi vào hai chân ả sao! (tui đọc mà tui tức á:))

Chỉ có Phượng Cửu Mộc là bình tĩnh nhất, tầm mắt hắn không nghiêng không lệch nhìn Thanh Dật với Sở Uyển Nhược, dường như căn bản là không thấy được.. Ả không mặc quần.

Bùi Thủy liếc mắt nhìn Phượng Cửu Mộc một cái, quỷ thần ơi. Đó là lão bà của ngươi đó, ngươi cứ bình tĩnh nhìn lão bà đang trống trơn của mình bị thuộc hạ xem sao?

Bùi Thủy cảm thán, làm lão bà của Phượng Cửu Mộc kỳ thật cũng là một bi kịch!

Mặt Thanh Dật nhanh chóng biến hồng, cậu dùng tay che mắt lại, trong lòng thầm mắng một câu "nữ nhân không biết xấu hổ". Chủ tử hại cậu thảm rồi, trong lòng cậu chỉ thích có một người là Loan muội muội, nếu chuyện hôm nay mà bị loan muội muội biết cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch..

Phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, Thanh Dật không có tâm tình dây dưa với ả, trực tiếp cho liệp ưng ngửi mùi hương trên người Sở Uyển Nhược, ra lệnh cho nó lục soát.

Sở Uyển Nhược vừa xấu hổ lại buồn bực kéo váy lụa lên, ả rất sợ liệp ưng. Lúc liệp ưng ở đây ả không dám động thủ, liệp ưng vừa mới bay đi lục soát xung quanh, Sở Uyển Nhược liền giơ lên tay, dùng hết sức lực toàn thân tát một cái thật mạnh lên mặt Thanh Dật. (Tội Dật ca:()

Một tiếng chát vang lên.

Trên mặt Thanh Dật xuất hiện dấu vết đỏ tươi in cả bàn tay.

Sở Uyển Nhược khóc lóc chạy về phía Phượng Cửu Mộc: "Vương gia, cẩu nô tài này muốn làm bẩn thần thiếp, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!" (Biểu hiện của sự lươn lẹo:))

Thanh Dật khiếp sợ trố mắt nhìn.

Bùi Thủy cũng kinh ngạc không kém, Sở Uyển Nhược giống như một bông Hoa Hồ Điệp bay tới, khoảng cách xa như vậy tiểu thú còn có thể ngửi được mùi hương tỏa ra trên người ả.

Không rõ đó là mùi hương gì, nhưng lại rất dễ ngửi, tiểu thú hít vào hai cái tứ chi mềm nhũn liền có sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.