Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 37: Thú nháo triều hội



Phượng Cửu Mộc thích người thông minh, tất nhiên cũng thích thú thông minh. Ngoại trừ không thích nó háo sắc, hắn vẫn rất vừa lòng đối với nó.

Nghĩ đến tiểu thú háo sắc, cũng không phải xuất phát từ chủ ý của nó, mà là do túi thơm của Sở Uyển Nhược, lạnh lẽo trong mắt Phượng Cửu Mộc cũng dịu đi một chút.

Lần này hắn mang nó tới hoàng cung chính là muốn chữa khỏi cho nó.

Khổng thái y không muốn tới Phượng phủ, hắn liền mang tiểu thú tiến cung.

Nhưng Phượng Cửu Mộc nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiểu thú này hiểu lầm ý của hắn.

Chút nữa hắn sẽ hối hận vì mang nó tiến cung.

Bùi Thủy an phận không đến ba phút, đợi đến lúc Phượng Cửu Mộc không phòng bị, bỗng nhiên chui từ trong tay áo ra, chân sau dùng sức giẫm giống như mũi tên bắn lên trên người lão thừa tướng ở bên phải Phượng Cửu Mộc.

"..."

Lão Thừa tướng bị tiểu thú tập kích bắt ngờ dọa mất hồn, sắc mặt trắng bệch ra, đôi tay run rẩy không ngừng, hiển nhiên bị sợ hãi: "Đây.. Đây là thứ gì?"

Ở tuổi này của lão Thừa tướng, động tác cũng không thể nhanh nhẹn như mấy người trẻ tuổi, tiểu thú rất thuận lợi mượn lực từ cánh tay leo lên bờ vai của lão, lại nhảy tới trên người đại thần phía sau.

Đây là một đại thần trung niên, lúc ông ta cử động tay không cẩn đã đánh trúng đầu tiểu thú.

Tiểu thú quay đầu cắn ông ta một cái, sau đó bỏ chạy.

"A~tay của ta, tay của ta." Đại thần trung niên cầm lấy bàn tay đang chảy mấu, có thể thấy trên bàn tay kia bị mất một miếng thịt nhỏ. Ông ta là văn thần, một vết thương nhỏ thôi cũng đã đủ làm ông ta vô cùng kinh sợ.

Phượng Cửu Mộc vẻ mặt âm u nhìn Bùi Thủy làm loạn triều hội. Bùi Thủy cũng cảm nhạn được ánh mắt sắc bén ở phía sau, nâng chân lên chạy, nàng chạy có kỹ xảo nha. Cố ý từ vai đại thần này nhảy đến đỉnh đầu đại thần kia, lại từ đỉnh đầu đại thần kia nhảy đến cánh tay của đại thần khác.

Triều hội ở triều đình, các đại thần thường sẽ đứng rất gần nhau, khoảng cách cũng không quá một bước. Trong đó một người loạn tất nhiên sẽ kéo theo những người còn lại, có mấy đại thần tới giúp đỡ bắt nó, nhưng không giúp được gì trái lại còn tạo cơ hội đào tẩu trước mắt Phượng Cửu Mộc.

Bùi Thủy thuận lợi chạy ra ngoài, cấm vệ quân canh giữ ngoài cửa không được tham gia triều hội, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng và các đại thần. Bên trong động tĩnh quá lớn, cấm vệ quân cho rằng có thích khách, bỏ qua tiểu thú đào tẩu, chạy nhanh vào, chính vì vậy cũng thành công cản Phượng Cửu Mộc đang đuổi theo.

"Hộ giá, hộ giá, bảo vệ Hoàng Thượng." Thủ lĩnh cấm vệ quân cao giọng quát một tiếng, tất cả cấm vệ quân đều đi lên vây quanh.

Phượng Cửu Mộc ánh mắt lạnh lẽo nhìn tiểu thú biến mất, phẫn nộ vung tay áo, thủ lĩnh cấm vệ quân liền bị khí lực đẩy lùi.

"Không có thích khách, tất cả cút hết."

Phượng Cửu Mộc rất ít tức giận, bởi vì hắn không cần giận chỉ cần thần sắc cũng làm cho mọi người sợ hãi.

Thủ lĩnh cấm vệ quân cực kỳ hoảng sợ, trên mặt dần dần mất đi huyết sắc. Sau khi gã cúi thấp cơ thể cung kính lui ra ngoài, cả người đều không ngừng run rẩy.

Vừa rồi Mộc Vương tức giận, gã cảm giác đầu đã không còn trên cổ, cái loại cảm giác này thật đáng sợ.

Hoàng Thượng đối Phượng Cửu Mộc vô cùng kiêng kị, Mộc Vương tay cầm binh quyền thống soái tam quân, nếu hắn muốn mưu phản y cũng vô lực chống cự. May mắn Phượng Cửu Mộc không để ý đến ngôi vị hoàng đế, còn tận tâm tận lực giúp y mở rộng giang sơn.

Hoàng Thượng cảm thấy chỉ cần không chạm vào nghịch lân (vảy ngược) của Phượng Cửu Mộc. Hắn vĩnh viễn sẽ giúp sức cho y, là một thanh kiếm sắc bén trong tay để giết địch, ổn định đất nước, mở rộng lãnh thổ, Phượng Cửu Mộc không gì không làm được.

Hoàng Thượng bước xuống ngai vàng Cửu Long, quan tâm nhìn Phượng Cửu Mộc: "Mộc Vương, ngươi có sợ hãi không?"

Các đại thần khác sợ hãi, Hoàng Thượng không an ủi, ngược lại quan tâm người mang mối họa đến, có sợ hãi hay không?

Chúng thần cũng sôi nổi tỏ vẻ quan tâm Phượng Cửu Mộc, thức thời mà đi mới là cách thức làm quan.

Phượng Cửu Mộc chắp tay về phía Hoàng Thượng, nói: "Thần có tội."

Hoàng Thượng bị dọa lập tức duỗi tay ra đỡ lấy tay Phượng Cửu Mộc: "Mộc Vương là thần bảo vệ thiên lân quốc, sao lại có tội?"

Phượng Cửu Mộc nói: "Tiểu thú kia là thần mang vào cung."

Hoàng Thượng mặt rồng giãn ra nói: "Mộc Vương yên tâm, trẫm nhất định sẽ phái người giúp ngươi đi tìm tiểu thú. Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt nó sẽ không chạy khỏi."

Chúng thần cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn giúp Mộc Vương tìm tiểu thú, gã đại thần trung niên bị cắn còn khen tiểu thú dũng mãnh, hàm răng sắc bén giống như đao, không hổ là tiểu thú do Mộc Vương huấn luyện ra.

Hoàng Thượng không hề trách tội Phượng Cửu Mộc, còn muốn giúp Phượng Cửu Mộc tìm tiểu thú. Có thể thấy được địa vị Phượng Cửu Mộc trong lòng Hoàng Thượng, đây cũng chính là nguyên nhân Hoàng Thượng có thể đem tâm đổi tim, hoàn toàn lấy được sự trung thành của Phượng Cửu Mộc.

Ai có được Mộc Vương người đó có được thiên hạ.

Đạo lý này, Hoàng Thượng hiểu rõ hơn ai khác.

Hoàng Thượng rất rõ, vị Thái tử cùng y trang ngôi vị hoàng đế kia, tuy rằng sau khi thất bại bị đuổi ra thành, nhưng vẫn như hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế của y.

Bùi Thủy chạy ra ngoài, hít thở bầu không khí mới mẻ lập tứ thoải mái vui vẻ, trần đầy sức sống. Cuối cùng nàng cũng đã thoát khỏi đại ác ma Phượng Cửu Mộc kia.

Không sai.

Nàng là cố ý hiểu sai ý của Phượng Cửu Mộc, chỉ có như thế nàng mới có cơ hội thoát khỏi ma trải của Phượng Cửu Mộc.

Tuy rằng nói làm thú kém hơn nhiều so với làm người. Nhưng tốt xấu gì nó vẫn còn sống, không thể tùy tùy tiện tiện chết được, còn đại ác ma như Phượng Cửu Mộc luôn rình rập muốn biến nó thành đồ ăn, tư thế chết kia cũng quá khó coi.

Bùi Thủy chắc chắc chắn rằng nàng đã chạy xa Phượng Cửu Mộc rồi, mới đi chậm lại, hít vào từng luồn, từng luồn không khí mới mẻ.

Điều chỉnh lại hơi thở, Bùi Thủy lại bắt đầu chạy, nàng nhất định phải rời khỏi hoàng cung nhanh một chút.

Nếu không Phượng Cửu Mộc sẽ phái người tới bắt nàng.

Bùi Thủy hưng phấn tưởng tượng về cảnh, Phượng Cửu Mộc quỳ gối trước Kim Loan Điện thỉnh tội, mặt rồng Hoàng Thượng giận dữ, vung tay gọi người đem Phượng Cửu Mộc kéo ra ngoài chém..

Càng nghĩ càng vui, Bùi Thủy bỗng nhiên nhe răng cười, đôi mắt tròn xoe cười đến híp lại.

Tưởng tượng thì tưởng tượng, nhưng nàng cũng biết Phượng Cửu Mộc dù sao cũng là Mộc Vương, là đại tướng giúp Hoàng Thượng giành thiên hạ. Nếu hắn quỳ xuống thỉnh tội, Hoàng Thượng cũng sẽ không trừng phạt hắn.

Bùi Thủy rất hiểu đạo lý này. Vì vậy nàng phải nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, kia mới là tự do chân chính.

Bùi Thủy yêu sâu sắc đối với lỗ chó, nàng cho rằng bộ dáng trước mắt của mình nên tìm lỗ chó thích hợp chút.

Vậy nên, Bùi Thủy nơi nơi tìm lỗ chó.

Vận khí của nàng không tồi, thật sự tìm được một cái.

Nàng bất chấp tất cả chui vào, sau đó lại phát hiện vậy mà lại chui vào trong phòng một nữ tử, còn rất xa hoa.

Ngọc bội phỉ thúy, tử ngọc san hô, viên dạ minh châu thì lại to bằng nắm tay, dễ thấy nhất chính là tượng Ngọc Quan Âm, trong tay không phải cầm lá liễu với tiên thủy, mà ôm một bức tượng ngọc oa oa, ngọc oa oa kia điêu khắc vô cùng sinh động với môi đỏ đáng yêu, đôi mắt rủ xuống mỉm cười với Ngọc Quan Âm, mặc một cái yếm hồng, nhưng yếm hồng không che khuất được tiểu kỉ kỉ của cậu.

Bùi Thủy cười to lên, chỉ sợ đây chính là phi tử nào đó của Hoàng Thượng, muốn nhi tử đến phát điên, đem Tống Tử Quan Âm đặt vào trong phòng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần đi tới.

Lúc Bùi Thủy chuẩn bị rời khỏi lại vô tình nghe được âm thanh nức nở của nữ tử, lông nhung trên lỗ tai giật giật giật, âm thanh của nữ tử này sao lại quen thuộc ngu vậy?

Đầu Bùi Thủy đã tiến vào lỗ chó, nhưng lòng hiếu kỳ lại muốn nàng ở lại xem đến cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.