Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 58: Sắc thú



Bùi Thủy chậm nữa nhịp nhắm mắt lại, trước mắt lướt qua hình ảnh không thể miêu tả thành lời, trong đầu nó giờ giống như bị thiên lôi đánh nổ tung.

Cho dù nàng hùng hồn nói không buông tha với A Thủ.

Nhưng khi chân chính tới thời khắc trở thành lưu manh, Bùi Thủy vẫn có hơi "sợ".

Hách Liên Thành mặc xong quần áo. Nhìn thấy tiểu thú ngồi trên ghế tròn nhắm chặt mắt lại, trên lông còn dính cả nước chưa khô hẳn.

Hách Liên Thành tiện tay cầm lấy khăn, bao tiểu thú lại.

Khăn bao lấy tiểu thú nhanh chóng ướt đẫm. Hách Liên Thành lại lấy thêm một cái khắn nữa bao tiểu thú lại.

Giúp tiểu thú lau khô lông xong, khăn cũng đã đã hoàn toàn ướt hết.

Hách Liên Thành ném qua một bên, thuận miệng nói một câu: "Ta dùng khăn tắm lau không ướt gì, cho ngươi dùng một chút lại ướt hết." (Thành ca, logic đâu rồi ಡ ͜ ʖ ಡ)

Bùi Thủy cả người run lên yết hầu có gì đó vướng vướng, nàng trừng nhìn cái khắn ướt đẫm kia.

Mẹ nó!

Y dùng qua rồi?

Ba ngày trôi qua.

Bùi Thủy nhận ra rằng những nữ nhân xinh đẹp ở đây không không phải lão bà của Hách Liên Thành, mà chính là tuyệt sắc giai nhân bán nghệ không bán thân ở Thiên Tiên Các.

Quan hệ của các nàng với Hách Liên Thành.. Là loại quan hệ ông chủ và người làm công.

Khó trách một đại nam nhân sao lại mặc một bộ xiêm y đỏ rực như thế, hóa ra là "tú bà"!

Nội tâm Bùi Thủy điên cuồng cười trộm.

Hách Liên Thành nhàn hơn so với Phượng Cửu Mộc. Đa số thời gian Phượng Cửu Mộc, nàng toàn làm bạn với bạn lồng sắt để giết thời gian thôi.

Hách Liên Thành lại không

Một ngày 24 tiếng, Hách Liên Thành ngoại trừ trừ đi nặng và đi tiểu, thời gian còn lại chính là ôm nàng không buông tay.

Đúng như lời y đã nói.. Bồi dưỡng tình cảm.

Mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, tình cảm sẽ càng sâu nặng hơn hả?

Bùi Thủy cảm thấy không chỉ đơn nhứ vậy, nàng cảm thấy Hách Liên Thành đang có mục đích gì đó không để cho biết.

Bùi Thủy không ngốc.

Cho dù chủ nhân có sủng ái sủng vật như thế nào thì cũng không thể có khả năng ôm không rời tay.

Bùi Thủy cũng đã thảo luận việc này với A Thủ.

A Thủ cho rằng nam nhân hiện nay rất khí để nhận ra. Nam nhân ở thời đại này không biết xấu hổ như Hách Liên Thành không chừng có sở thụ đặc biệt gì đó cũng không chừng.

Chẳng hạn như.. Cuồng thú.

Bùi Thủy nổi da gà khắp cả người, não của A Thủ thật lớn

Cho đến ngày thứ năm.

Một người nữ tử bẩn thỉu đến Thiên Tiên Các.

Đầu tóc rối tung, quần áo có vài chỗ cũng đã bị rách, trên người có đầy vết thương lớn bé, như thể vừa trải qua một việc gì đó vô cùng đáng sợ.

Khuôn mặt cô ấy bẩn, bẩn đến mức không nhìn rõ dụng mạo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy cặp mắt thẫn thờ kia.

Hách Liên Thành cau mày, lấy tay áo màu hồng che mũi tiểu thú lại, mắt phượng chán ghét nói: "Các ngươi không nên để một kẻ dơ bẩn như vậy Thiên Tiên Các, nhanh ném ra ngoài."

Nữ tử quỳ trên mặt đất, khẽ mở đôi môi khô nứt ra, giọng nói mất nước khô cằn, giống như mặt đất bị nứt nẻ: "Công.. Công tử.. Cầu xin người thu nhận ta.. Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa.. Báo đáp người."

Cô ta khó khăn nói chuyện, chậm hơn người bình thường gấp hai làn mới có thể nói hết câu.

Hách Liên Thành khinh miệt cười nhạo: "Đồ trâu ngựa xấu xa bẩn thỉu, bản công tử không cần, ném cô ta ra ngoài cho ta."

Lời cầu xin của Phù Dung vừa đến môi thì thấy giọng nói đầy tức giận của Hách Liên Thành, cô đành nuốt trở lại.

Nữ tử kia là cô đưa vào, vì cô thật sự không đành lòng nhìn nữ tử kia thê thảm như vậy.

Thân thể cô ta đã suy yếu như thế nếu ném ra đường thì chỉ còn con đường chết.

Tuy rằng Phù Dung đồng cảm với nữ tử kia, nhưng cô cũng biết tính tình chủ tử nhà mình, y đã nói ném ra ngoài hai lần thì tuyệt đối không có khả năng thu nhận.

Nha đinh ở Thiên Tiên Các cường tráng, cao to, cánh tay cơ bắp tràn đầy sức lực lộ ra bên ngoài, người thường vừa nhìn cũng sợ sẽ trêu chọc phải kẻ tàn nhẫn như vậy.

Nha đinh cường tráng xách nữ tử dơ bẩn lên như một con gà.

Đôi mắt thẫn thờ của nữ tử dần biến thành nỗi tuyệt vọng, là cô sai rồi, cô không nên giữ chút may mắn, hy vọng Ngọc Thành công tử ở Thiên Tiên Các sẽ thu nhận cô, cho cô một cơ hội.

Nữ tử đau khổ nhắm mắt lại, thân thể theo nha đinh cường tráng càng đi càng xa, chờ đợi giây phút bị ném ra ngoài.

"Chi chi chi.."

Bùi Thủy bỗng nhiên chỉ vào nữ tử bị xách ra ngoài, hét vào mặt Hách Liên Thành.

Hách Liên Thành ngạc nhiên, đôi mắt xếp của y khẽ giật giật, vật nhỏ này đang đồng cảm? Hay là coi trọng nữ nhân xấu xí dơ bẩn kia?

Hách Liên Thành mang vật nhỏ này đđến đây đã được ba ngày, đôi mắt màu đen của nó ẩn luôn nhìn chằm chằm vào mỹ nhân ở Thiên Tiên Các, cho dù ở trong lòng ngực y, tròng mắt cũng dường như vẫn như cũ rơi trên trên người mỹ nhân.

Mỹ nhân duỗi tay tới sờ nó, bất kể là ai đến nó cũng không cự tuyệt còn vô cùng hưởng thụ.

Hách Liên Thành cảm thấy, tiểu thú có thể là đực, thích những nữ nhân xinh đẹp.

Ba ngày trước, lúc mới vừa gặp được tiểu thú, nó nhìn y đầy si mê, nói vậy lúc đó nó coi y lag nữ nhân!

Hách Liên Thành ở trong lòng cười lạnh: Đúng là đồ không có nhãn lực.

Nghe đồn Phượng Cửu Mộc không gần nữ sắc, ngay cả Hoàng thượng hạ chỉ an bài cô nương Sở gia cho hắn, cũng không hề nhạn được sự ưu ái của Phượng Cửu Mộc, bị đưa đến sương viện giống như trong lãnh cung. Không lâu trước đó còn mới bị đuổi ra vương phủ.

Hách Liên Thành vẫn có chút không hiểu, Phượng Cửu Mộc là nam nhân cuồng sạch sẽ, làm sao lại sủng ái đồ háo sắc này chứ?

Bùi Thủy ở trong mắt Hách Liên Thành, nghiễm nhiên đã trở thành thú háo sắc.

Hách Liên Thành đắm chìm trong suy nghĩ, khẽ cười ra tiếng.

Bùi Thủy đang rất lo lắng, nữ tử kia sắp bị "anh trai cường tráng" mang đi mất rồi.

Nàng cảm nhận được mùi vị rất quen thuộc trên người cô ta.

Bùi Thủy phải ngửi một lúc lâu mới ngửi thấy một mùi chua.

"Chi chi chi.."

Bùi Thủy duỗi chân ra câu lấy tay Hách Liên Thành, lại nâng chân trước chỉ vào nữ tử sắp bị mang đi.

Trên người cô có đuôi của nó.

Phù Dung và nhóm mỹ nhân kia đều ngạ nhiên trước hành vi của tiểu thú, sôi nỗi đoán mò.

Tiểu thú dường như biết nữ nhân dơ bẩn kia.

Tiểu thú và nữ nhân kia có quan hệ gì?

Tiểu thú muốn Ngọc Thành công tử thu nhận nữ nhân đó?

Thật sự có người đoán đúng rồi.

Những mỹ nhân người mặt nói đùa Hách Liên Thành, đó chỉ là những lúc rãnh rỗi, nếu thật sự xảy ra chuyện. Một khi Hách Liên Thành đã đưa ra quyết định, các nàng cũng không dám nhiều lời nửa câu.

Các nàng rất rõ ràng vị trí của mình ở đâu?

Đừng nhìn Ngọc Thành công tử bình thường trên mặt đều là ý cười, bộ dáng rất dễ nói chuyện.

Nhưng những nữ tử ở chung lâu ngày với Ngọc Thành công tử càng phải cẩn thận, gần vua như gần cọp, các cô biết, sau lưng một Ngọc Thành công tử nghiêng nước nghiêng thành luôn tươi cười, là một con dao giết người lạnh lùng.

Cũng chỉ tiểu thú như nghé con mới sinh không sợ hổ, dám ngỗ nghịch với Ngọc Thành công tử.

Phù Dung với nhóm mỹ nhân nhìn thấy ba ngày nay Ngọc Thành công tử luôn sùng ái tiểu thú, nhưng chi dù như vậy, cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì tiểu thú.

Khóe môi ửng hồng của Hách Liên Thành khẽ nhúc nhích, lời nói vừa thốt ra khiến Phù Dung và nhóm mỹ nhân kia sửng sốt.

"Tiểu bảo bối, ngươi muốn nữ nhân. Ở chỗ ta đều là những nữ nhân xinh đẹp, ngươi có thể chọn bao nhiêu tùy thích."

Hách Liên Thành rất hào phóng, muốn mỹ nhân, nơi này của y có rất nhiều.

Nếu thú gáo sắc đã thích, y cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền.

Chẳng qua..

Dôi mắt Hách Liên Thành hơi rũ xuống, liếc nhìn ra hai chân sau của nó, tuy không nhìn thấy quả "trứng" kia, nhưng y nghĩ nó có thể là một cái "rễ" ngắn, người đẹp đã cho cũng có thể ngắm chứ không thể ăn.

Y khẽ cười một tiếng, đôi mắt phượng long lanh giống như thủy tinh, hiện lên tia sáng vô cùng gian xảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.