Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 61: A Cẩm



Thời tiết hôm nay nóng hơn nhiều so với mấy ngày trước.

Lúc Hách Liên Thành đi giải tỏa tâm sự, nó nóng đến không chịu được ccgir muốn tìm một cái hồ nước mà nhảy vào đó..

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nó thích ngủ chung với Hách Liên Thành, đơn giản vì nó sợ nóng!

Bên ngoài Bùi Thủy nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều dính lấy Hách Liên Thành, có "tình cảm sâu nặng" với y

Thực sự lại không phải thế.

Lúc Bùi Thủy bị Hách Liên Thành bắt đi nó vô cùng khó chịu. Sau đó, lúc đang có ý định chốn đi lại xui xẻo bị y phát hiện, nó càng không có cơ hội đào tẩu.

Tất nhiên nó cũng không hề muốn ngủ chung với Hách Liên Thành.

Hách Liên Thành không giống Phượng Cửu Mộc. Phượng Cửu Mộc không hề che dấu mục đích nuôi nó. Hắn nuôi nó chỉ đơn giản là ú lên, sau đó nấu nàng ăn bồi bổ. Cho dù nó chết trong tay Phượng Cửu Mộc, cũng là cái chết minh bạch.

Không giống như Hách Liên Thành.

Nó hoàn toàn không hề biết ý đồ của Hách Liên Thành, không biết trong mắt y nó có giá trị gì?

Ngoài ra, Thiên Tiên Lâu của Hách Liên Thành, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bùi Thủy không biết Hách Liên Thành là nhân vật quan trọng gì trong đó. Mà nó cũng chẳng có hứng thú để biết.

Nó nghĩ kỹ rồi, chỉ cần lấy lại đoạn vĩ từ nữ nhân kia, nó nhất định sẽ đi khỏi nơi quỷ quái này.

Mấy ngày nữa lại trôi qua.

Ở ngoài cửa không biết Mẫu Đơn nói với gì với Hách Liên Thành? Trông bộ dáng Hách Liên Thành rất khẩn trương. Hai ngày đầu, ban ngày y còn "chăm sóc" tiểu thú, sau đó ngay cả thời gian chơi với nó cũng không có.

Có lần Hách Liên Thành chuẩn bị ra ngoài. Bùi Thủy ôm lấy ngón tay y rưng rưng khóc.

"Hách Liên Thành ngươi đừng bỏ mặc ta, không có ngươi ta khổ lắm á, trời nóng như thế làm sao ta chịu nổi?"

Nó từng thử nằm xuống nền gạch, cũng đã thử ngâm mình trong nước nhưng so với nằm trên ngực Hách Liên Thành thì đúng là một trời một vực.

Nằm trong lòng Hách Liên Thành vô cùng mát mẻ, vô cùng thoải mái.

Bùi Thủy cho dù muốn đoạn vĩ, cũng phải chờ cho mùa hè chết tiệt này qua đi mới tính tiếp.

Hách Liên Thành không bất ngờ đối với hành vi của tiểu thú.

Tiểu gia hỏa này sợ nóng, trước đây mới rời khỏi nó một chút thôi, đã gấp không chịu nổi nhảy tót lên người Hách Liên Thành

Gần đây y hay có việc, thời gian ở bên ngoài ngày càng nhiều, tiểu gia hỏa này mỗi lần thấy y muốn ra ngoài, đều làm ra vẻ mặt đáng thương.

Nếu được Hách Liên Thành cũng muốn mang nó theo. Nhưng tiếc rằng không thể.

Hách Liên Thành cọ ngón tay lên mặt tiểu thú. Lông của tiểu gia hỏa này thật sự rất mềm, y yêu thích đến nỗi có hơi không nỡ buông tay.

"Ta sẽ đi về nhanh thôi, tiểu bảo bối, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn biết chưa?"

Hách Liên Thành kêu "tiểu bảo bối" rất thuận miệng, xem nó như tiểu hài tử mà dịu dàng căn dặn.

Bùi Thủy rưng rưng lắc đầu.

Hách Liên Thành thật biết cách gạt người, à không, lừa thú mà.

Có lần nào hắn đi ra ngoài mà nhanh trở về chứ?

Lúc nào cũng thế,

Càng ngày càng lâu.

Uy tín của Hách Liên Thành trong lòng tiểu thú bây giờ là một con số âm, mà càng ngày càng âm.

Hách Liên Thành thực sự thích cảm giác "bị" tiểu thú đeo dính như sam này, giống như nó sẽ không rời khỏi hắn, vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.

Hách Liên Thành mỗi lần nhìn thấy mắt nó rưng rưng có cảm giác không thoải mái, kỳ lạ hơn còn có chút đau lòng.

Ngay cả y cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hách Liên Thành ở trong lòng lắc đầu cười, y chưa từng nuôi thú cưng nào, tiểu gia hỏa này là con đầu tiên, chẳng lẽ bởi vì thế nên sinh ra cảm giác luyến tiếc với nó?

Hách Liên Thành bỗng nhiên cảm thấy nuôi tiểu gia hỏa này, dường như cũng không tệ.

Trước khi Hách Liên Thành rời đi, bỗng nhiên nhớ đến một người. Y kêu A Đại dẫn người đó đến chăm sóc cho tiểu gia hỏa đáng thương.

A Đại dẫn người đến nhưng không dám bước vào, gã bị cắn một lần, sợ tiểu tổ tông như sợ cọp.

"A Cẩm, đây là nơi ở của Ngọc Thành công tử, tiểu tổ tông, à không, tiểu thú đang ở trong đó, ngươi vào đi!" A Đại nhớ đến lời Hách Liên Thành nói, lại bồi thêm một câu: "Hầu hạ nó cho tốt, nó là người đã cứu mạng ngươi đó."

A Cẩm không nói gì bước vào trong không chút do dự, A Đại đối với biểu hiện của nàng ta rất vừa lòng, gã có thể nhìn ra vơi sồng biết ơn, nàng ta sẽ chăm sóc tốt tiểu tổ tông hung hăng kia.

Gã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, gã đã làm tốt chuyện Ngọc Thành công tử căn dặn trước khi rời khỏi.

A Cẩm xuất hiện trước mặt tiểu thú.

Bùi Thủy xem xét nữ nhân xa lạ này, tướng mạo tuy không tuyệt mỹ như Phù Dung và Mẫu Đơn, nhưng cũng không kém. Ngũ quan thanh tú, có cảm giác tươi mát, điều đáng tiếc nhất đó là cặp mắt kia, không phải đôi mắt trông khó coi, mà đôi mắt kia như gợi lên vô số tang thương, giống như người chưa già mà tâm đã chết. Nó không thích đôi mắt đó.

Bùi Thủy đột nhiên ngửi ngửi, hương vị này.. rất quen thuộc..

Bùi Thủy đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn nữ tử thanh tú.

Nàng ta là.. Nàng ta là.. Nữ nhân có cái đuôi kia?

Bùi Thủy rất cao hứng, cặp mắt như tỏa sáng, mừng rỡ như điên

Hách Liên Thành cuối cùng cũng làm một chuyện tốt, đem nàng ta đến cho nó.

Bùi Thủy vui sướng nhào về phía A Cẩm.

A Cẩm chợt giật mình, duỗi tay tiếp được tiểu thú.

Không ngờ bắt được cục bông mềm mại, tâm A Cẩm đột nhiên mềm nhũn, không đợi nàng ta cảm nhận hết cảm giác tinh tế, tiểu thú đã nhào lên dùng hai chân trước bắt lấy vai nàng.

"Chi chi chi.." Bùi Thủy cong mặt, vui mừng kêu vài tiếng với A Cẩm.

A Cẩm kinh ngạc lui ra sau vài bước, gương mặt thanh tua có chút trắng bệt, giống như gương mặt của người trường kỳ thiếu ăn, mặt cắt không còn giọt máu.

Bùi Thủy lập tức nhận ra, sự nhiệt tình của nó đã dọa A Cẩm.

Nhớ lại thì từ sau khi cắn A Đại những nữ nhân kia thích sờ đầu nó nhưng đều cố tình giữ một khoảng cách an toàn khi nhìn thấy Hách Liên Thành ôm nó tới, giống như sợ bị nó cắn.

Đúng là những nữ nhân ngực bự ngu ngốc mà

Nghĩ nó là ai, à không là loài thú nào chứ? Nếu muốn cắn các nàng, lúc mới đến Thiên Tiên Các nó sẽ cho các nàng tùy tùy tiện tiện sờ mó chắc?

Nhưng mà nữ nhân trước mắt thì lại khác biệt.

Bùi Thủy thấy nàng sợ hãi, liền lập tức yên tĩnh lại, hai chân đặt trên vai nàng cũng rụt lại, nửa cơ thể nghiêng ào dựa trên lòng ngực nàng ta, dịu ngoan giống như con mèo con.

Thời điểm A Cẩm chưa đến Thiên Tiên Lâu, chút nữa đã chết thảm ở bên ngoài, tiểu thú lại đáng sợ, tuy không giống những sát thủ hung ác kia nhưng cũng dọa nàng ta sợ hãi. Tiểu thú bỗng nhiên an tĩnh lại thuận theo nằm ở trong lòng ngực nàng, điều này làm cho A Cẩm cảm thấy ngoài ý muốn

Một chút ấm áp chảy nhẹ nhàng vào tim A Cẩm.

Ánh mắt nhìn nó trở nên ôn nhu, vô thức đưa tay ra vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó.

Tiểu thú tự nhủ trong lòng, vạn sự đều không thể nóng vội. Nó cũng yên tĩnh lại, kích động ban đầu cũng dần dịu xuống.

Tiểu thú nghĩ: Hách Liên Thành đã đem nàng ta đưa đến đây, nó cũng không cần vội, trước tiên bồi dưỡng tình cảm mấy ngày đã. Hơn nữa, nó không thể nói chuyện với nàng, nàng cũng không biết nó muốn Đoạn Vĩ, không bằng chờ tình cảm được bồi dưỡng, nó sẽ dùng móng vuốt chấm nước viết lên bàn cho nàng ta xem

Tiểu thú tuy đã cứu mạng A Cẩm, nhưng hiện tại không thể viết chữ cho A Cẩm xem. Nó không hiểu rõ nữ nhân này, bại lộ quá nhiều, đối với nó là điều rất bất lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.