Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 63: Ác mộng



Trong nháy mắt mùa hạ nắng nóng như thiêu đốt cũng qua đi. Chẳng mấy chốc lại đến đầu thu.

Bùi Thủy với A Cẩm sống chung cực kỳ tốt.

Bùi Thủy thích thân cận A Cẩm, so với Hách Liên Thành, nàng càng nguyện ý ở chung với A Cẩm.

Đối với A Cẩm mà nói, con vật nhỏ này vốn là ân thú cứu mạng nàng, nàng đối với nó lag toàn tâm toàn ý báo đáp. Nhưng tới chung đã lâu, A Cẩm mới phát hiện không biết từ khi nào trong lòng nàng đã xuất hiện ý niệm, nó không chỉ đơn giản là ân thú.

Nó bảo vệ nàng ở tất cả mọi nơi, không tiếc cắn A Đại trọng thương, không tiếc đắc tội với Hách Liên Thành, không tiếc đuổi theo những ánh mắt ghê tởm của kẻ hạ nhân đê tiện đó, dọa cho bọn họ thét chói tai đến nỗi tè ra quần.

Khi A Cẩm ở chung với tiểu thú, cảm giác được yêu thương giống như mẫu thân của nàng.

Hồi mẫu thân còn trên đời, vì thương con nên không thể để nàng chịu dù một chút ủy khuất, vì nàng, không tiếc đánh nữ nhân kia, không tiếc đắc tội phụ thân, không tiếc đeo trên lưng tội danh người mẹ độc ác, cũng phải xử trí bọn hạ nhân làm hại nàng.

Mỗi khi nghĩ đến mẫu thân, A Cẩm đều rơi nước mắt.

Mẫu thân bị nữ nhân độc ác kia hại cho chết thảm, trước khi trút hơi thở cuối cùng còn dặn nàng không cần vì mẫu thân báo thù, muốn nàng mãi mãi sống tốt.

Thế nhưng mẫu thân lại không biết, cho dù nàng không báo thù, nữ nhân độc ác đó cũng không buông tha cho nàng, sau đó nàng bị đuổi ra khỏi phủ, liền gặp ngay sát thủ, gã không chỉ tàn nhẫn mà còn có ác tâm thích làm nhục nữ nhân.

Nước mắt A Cẩm lặng lẽ chảy xuống mặt, sự ướt át trong đôi mắt vừa là nỗi nhớ đối với mẫu thân vừa là nỗi căm hận với kẻ thù.

May thay nàng vẫn còn sống, nàng đi vào Thiên Tiên Lâu tìm kiếm Hách Liên Thành mong được thu nhận, với ý định mong có một ngày có thể trở về báo thù, nàng muốn nữ nhân, kẻ đã sát hại mẫu thân nàng, bằng mọi giá phải trả món nợ máu.

Bỗng nhiên Bùi Thủy cảm giác được một nỗi hận mãnh liệt đánh sâu vào máu và đại não của nàng.

Một hình ảnh mơ hồ xuất hiện trước mắt, ngũ quan cũng không nhìn rõ là ai nhưng có thể cảm nhận được dáng vẻ một người con gái bị bò cạp độc cắn, một người phụ nữ phẫn uất và đau khổ.

"Tỷ tỷ, vị trí chủ mẫu này ngươi chiếm cũng đủ lâu rồi, là lúc nhường để muội muội ngồi xuống. Tỷ tỷ hiện giờ chủ động nhường đi tìm lão gia nhường lại vị trí chủ mẫu. Còn chuyện A Cẩm có tư tình với gia đinh Sở phủ, cũng phải phế bỏ thân phận đích nữ của A Cẩm đích nữ. Ta tạm tha tỷ tỷ một mạng, còn A Cẩm, lão gia vì muốn giữ thể diện y sẽ không gả A Cẩm cho gia đinh, đến lúc đó ta đã là chủ mẫu, ta sẽ giúp A Cẩm tìm một người đàng hoàng gả A Cẩm đi."

Thành hôn?

Bùi Thủy cảm thấy tức giận và nực cười.

A Cẩm và gia đinh đều mang trên lưng tội danh tư tình, trên đời này không có bức tường nào có thể hoàn toàn chắn được gió. Làm sao có thể tìm cho A Cẩm một gia đình tốt để thành hôn.

"Ha ha ha.." Nữ nhân thê thảm cười: "Ngươi muốn vị trí chủ mẫu Sở gia, ta có thể cho ngươi, nhưng lòng tham ngươi quá lớn, ngươi không chỉ muốn vị trí chủ mẫu Sở gia, ngươi còn muốn ta dâng lên A Cẩm vô tội."

"Lòng tham lớn? Lão gia không nghĩ như vậy! Trong mắt lão gia, ta không hề ác tí nào."

"Là ngươi, là ngươi lừa gạt lão gia, ta chưa từng làm gì hại ngươi, ngươi bịa đặt ra để vu cáo ta, chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng sao?"

"Báo ứng? A ha ha ha.." Tiếng cười của bà ta giống như bò cạp độc, ánh mắt như khí độc phun ra toàn lời cay đắng: "Hiện tại ngươi chính là đang báo ứng, trong lòng lão gia chỉ có duy nhất mình ta, ngươi nên thành toàn cho ta và lão gia. Nhường lại vị trí đương gia chủ mẫu, nữ nhi mà lão gia yêu thương lão gia nhất không ai khác là Nhược Nhi, Sở Cẩm nên đem vị trí đích nữ nhường lại cho Nhược Nhi."

"Tiểu bảo bối.."

Bùi Thủy trong lúc ngủ mớ liền bị lay dậy, ngay lập tức mở to mắt, trên khuôn mặt vẫn lưu lại chút phẫn nộ chìm trong ác mộng.

Hách Liên Thành ngây ra, ngón tay sờ sờ cái trán tiểu thú, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu bảo bối gặp ác mộng sao?"

Bùi Thủy nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Hách Liên Thành ở trước mắt, mới dần dần từ trong mộng trở lại hiện thực.

Nàng lắc lắc đầu, còn có chút mơ hồ, vừa rồi giấc mộng đó, có liên quan đến A Cẩm sao?

A Thủ trả lời tiểu thú nhưng trong tâm đầy nghi hoặc: "A Cẩm chính là cái đuôi của ngươi, cùng một thân thể với ngươi, nàng đay khổ vì mối hận thù, ở thời điểm nào đó ngươi sẽ cảm nhận được"

Nguyên nhân chính là như thế.

Bùi Thủy ở trong mộng A Cẩm cảm giác giống như chính bản thân mình, hận nữ nhân như loài bò cạp độc, nếu có cơ hội, nàng muốn cắn chết bà ta thay cho A Cẩm.

"Tiểu bảo bối.." Hách Liên Thành thấy tiểu thú phớt lờ liền gọi một tiếng.

Tiểu gia hỏa này càng ngày càng không gần gũi y, Hách Liên Thành có cảm giác chẳng lành. Còn ba ngày chuyện bên ngoài mới có thể hoàn toàn giải quyết, y đã có thể mỗi ngày ở cùng với tiểu bảo bối.

Bùi Thủy cảm thấy Hách Liên Thành thật phiền, nàng không để ý đến muốn cách xa y.

Nam nhân giống như yêu tinh này không chỉ có phiền đâu. Bây giờ vào buổi tối ở trên giường có đôi khi không hiểu tại sao lại muốn "thân mật" nàng.

Bộ lông nàng mềm mại làm cho y vui vẻ và thoải mái. Yêu tinh này có thích bộ lông nàng không?

Bùi Thủy có đôi khi tưởng tượng chìa đầu lưỡi ra, liếm lên mặt y một cái, làm y ghê tởm một phen.

Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ, thật sự không làm như vậy được, nàng đối với Phượng Cửu Mộc thì có thể còn Hách Liên Thành nhất định không.

Có lẽ bởi vì gương mặt Phượng Cửu Mộc không dính khói lửa phàm tục, làm chuyện này với hắn mới thú vị!

Mà làm với Hách Liên Thành thì có chút không thú vị.

Hách Liên Thành bồn chồn.

A Thủ cảm giác được tiểu thú không vui, than thở nói: "Tiểu thủy, ngươi mau để ý đến hắn một chút đi! Lúc hắn phát điên lên quả thực rất khó chịu, ngươi chịu nổi, ta chịu không nổi a! Ta sẽ nôn ra hết đó."

A Thủ thật sợ chính mình sẽ nôn ra khỏi khóa hồn linh.

Bùi Thủy nghĩ đến tình cảnh A Thủ nôn ra, không khỏi rùng mình nổi da gà, A Thủ nếu thật sự nôn ra, khẳng định sẽ phun ở trên người Hách Liên Thành.

Như vậy Hách Liên Thành sẽ phát hiện bí mật của khóa hồn linh.

Cuối cùng Bùi Thủy cũng nhìn vào mắt Hách Liên Thành, nàng chớp mắt lông tơ trên mặt cọ cọ lên người y, động tác đáng yêu này đã tác động mạnh mẽ đến Hách Liên Thành.

Trái tim Hách Liên Thành tan chảy thành mật ngọt, mắt phượng hết sức ôn nhu, thiếu chút nữa liền kêu nó là cục cưng.

Trên đời sao lại có tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy?

Nó là tinh linh từ trên trời rơi xuống, được hắn nhặt được.

Hách Liên Thành đã có tư tưởng đem tiểu gia hỏa chiếm cho riêng mình, y tuyệt đối không sẽ thừa nhận nó chính là người của vương phủ Phượng Cửu Mộc nhặt được nó.

"Dỗ" xong Hách Liên Thành.

Bùi Thủy lặng im ghé vào lòng ngực y, suy nghĩ về ác mộng kia.

Nhược Nhi?

Tên này giống như có điểm quen thuộc a!

Sở phủ.

Sở.. Nhược.

Chẳng lẽ là..

Bùi Thủy bỗng nhiên cả kinh, nàng nghĩ đến một người.. Sở Uyển Nhược.

Không phải trùng hợp như vậy chứ?

A Cẩm là tỷ tỷ của Sở Uyển Nhược?

Lúc trước ở phủ đệ của Phượng Cửu Mộc, Sở Uyển Nhược vô cùng độc ác, vì muốn câu dẫn Phượng Cửu Mộc, ả ta hạ thuốc xổ vào thức ăn của mình, sau đó gọi nha hoàn bắt nha hoàn kia chịu tội, nhốt vào chuồng gà.

Bùi Thủy nghĩ đến lúc cắn Sở Uyển Nhược, có hơi hối hận vì cắn quá nhẹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.