Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 73: Vật được Ngọc Thành công tử yêu thích



Bà dùng thủ đoạn giả nhân giả nghĩa lừa Sở lão gia, hại chết mẹ Sở Cẩm, đến bây giờ cả Sở Cẩm cũng không buông tha, còn dùng thủ đoạn ác độc, tra tấn thân thể còn suy yếu của Sở Cẩm.

Bùi Thủy nổi giận, kêu lên hung ác nhe răng trừng mắt đối với tên gia đinh.

Gia đinh có chút sợ tiểu thú, nhưng ngay lập tức có người giơ gậy lên nện xuống đầu nó.

Vù vù!

Thân thể Bùi Thủy lóe lên tránh khỏi cây gậy.

Tên gia đinh kia lại tiếp tục giơ gậy lên, đuổi theo tiểu thú.

Bùi Thủy lo lắng cây côn sẽ đập trúng Sở Cẩm, vừa né tránh vừa nhảy xuống giường.

Nhưng tên gia đinh kia dường như có thù oán với nó, không từ bỏ vác côn đuổi theo nó.

Ánh mắt Sở Uyển Nhược lạnh lẽo nhìn theo, trong lòng không thoải mái lắm, ả đang chờ cảnh tượng tiểu thú đau đớn run rẩy, máu rơi đầy đất.

"A Thủy, cẩn thận." Sở Cẩm nôn nóng ngồi dậy, nhưng nàng không đủ sức, mới vừa nhấc tay lên nàng đã phát run, rất khó kiên trì trong thời gian dài.

Sở Uyển Nhược cong cong khóe môi châm chọc, tiện nhân Sở Cẩm này ngay cả thân mình còn khó giữ được, vậy mà còn lo lắng cho tiểu súc sinh kia?

Hai tên gia đinh khác lại đi đến trước giường Sở Cẩm, đồng thời nắm lấy hai cánh tay của nàng, lấy đôi giày dơ bẩn của mình dẫm lên giường nàng ta, nhấc Sở Cẩm đang còn suy yếu lên.

Trời đất quay cuồng, đầu Sở Cẩm bị dốc ngược xuống dưới, hai người bắt lấy chân nàng, dùng một sợi dây thừng thô to đã sớm chuẩn bị treo ngược nàng lên ngay trụ giường.

Cả người Sở Cẩm còn đang suy yếu, máu chảy ngược xuống, nàng cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm.

Nhưng Sở Cẩm không nôn ra.

Lý thị cau mày vẻ mặt hung ác, giọng trầm xuống nói: "Huyết yến của bổn phu nhân quá quý báu, ngươi không nỡ nhổ ra sao? Đánh vào bụng nó cho ta, đánh cho đến khi nào nó ói ra thì thôi!"

Bùi Thủy kinh hoảng thất sác, suýt nữa bị trúng đòn của gia đinh.

A Cẩm đã rất yếu rồi, sẽ không chịu nổi bất kì sự tra tấn nào nữa, huống chi lại bị đánh vào bộ phận yếu ớt như bụng?

Bùi Thủy bị đã hoàn toàn bị Lý thị chọc tức, nó xoay người không màng đến an nguy của bản thân, đón lấy một côn của tên gia đinh nhào lên cắn gã.

"..."

Tên gia đinh không hề nghĩ đến tiểu thú sẽ quay ngược lại cắn gã, đây thật sự là hành vi không muốn sống. Thấy máu tươi chảy ra tên gia đinh hoàn hồn, kinh hãi kêu thảm thiết.

Hành động Bùi Thủy, cũng làm cho A Thủ hoảng sợ.

Tiểu thú này vì Sở Cẩm mà đến mạng cũng không cần?

A Thủ đột nhiên có chút tức giận.

Đồng tử của Sở Uyển Nhược co rút, cảnh gia đinh bị cắn này cực kỳ quen thuộc? Ở Mộc Vương phủ cũng từng phát sinh một cảnh tương tự.

Cây côn rơi trên mặt đất kêu bùm một tiếng, kéo suy nghĩ của Sở Uyển Nhược trở về thực tại.

Súc sinh chính là súc sinh chỉ biết cắn người, mắt ả lạnh lùng nhìn gia đinh bị cắn, trong lòng cười lạnh.

Tay còn lại của gia đính bóp chặt cổ tiểu thú, gã dùng sức bóp mạnh, muốn bóp chết tiểu thú.

Bụng Sở Cẩm bị đấm một quyền, nàng cực kỳ đau đớn nhăn mặt lại, nỗi đau thể xác xém chút nữa khiến nàng ngất đi, nàng chịu đựng tất cả đau đớn nghẹn ngào quát: "Các ngươi không thể đả thương A Thủy, nó là sủng thú của các chủ Thiên Tiên Các"

Các chủ Thiên Tiên Các?

Thân phận vị thần bí của vị các chủ này ngang hàng với chiến vương Phượng Cửu Mộc, ở Thiên Lân Quốc danh tiếng như sấm bên tai, không ai không biết, không ai không hiểu.

Lúc Lý thị còn ở thanh lâu chưa gả vào Sở phủ và sau khi gả cho Sở lão gia, cũng từng giao du với tổ chức sát thủ, khi nghe được ba chữ Thiên Tiên Các sắc mặt liền thay đổi.

Gia đinh bị dọa tay chân mềm nhũn buông cổ tiểu thú ra, mặc dù bị cắn mất một miếng thịt nhưng gã dường như không thấy đau, thấy tiểu thú đang ngã trên mặt đất, thiếu chút nữa gã đã duỗi tay bế lên, sợ tiểu tổ tông lại bị thương.

Thiên Tiên Các là thanh lâu lớn nhất, sinh ý lớn nhất ở Thiên Lân Quốc, vị các chủ thần bí kia nghe nói có thế lực khủng bố, nghe mà rợn cả người.

Sự tích của vị các chủ này, đối với bọn hạ nhân thấp kém như gã mà nói đó là sự khủng bố! Mấy tổ chức sát thủ được coi là lớn nhất ở Thiên Lân quốc còn bị xử lý trong một đêm.

Vậy để diệt cả nhà gã, bọn họ chỉ cần một giây.

Sự hiểu biết của Sở Uyển Nhược đối với Thiên Tiên Các không được sâu sắc như Lý thị và tên gia đinh, mắt ả cao hơn đầu, trước giờ ánh mắt đều đặt ở trên người Phượng Cửu Mộc, ả cảm thấy cho dù là ai cũng không lợi hại bằng Phượng Cửu Mộc.

Vị các chủ của Thiên Tiên Các kia, ả không để vào mắt.

"Một tên các chủ của thanh lâu rách nát cũng đem ra khoe? Hắn tính là gì? Có thể so sánh với Mộc Vương sao? Ta chính là Mộc Vương phu nhân, ta giết chết tiểu súc sinh này thì hắn làm thế nào? Hắn dám đấu cùng Mộc Vương không?" Sở Uyển Nhược rất kiêu ngạo nói.

Mộc Vương chính là trời ở Thiên Lân quốc, là thần ở Thiên Lân quốc, hắn nắm trong tay quân đội của Thiên Lân quốc, ngay Hoàng Thượng còn phải kiêng kị hắn.

Sở Uyển Nhược ngạo mạn nghĩ, đợi ả trở thành Mộc Vương phi ngay cả vị cô cô trong hoàng cung kia cũng phải lấy lòng nàng.

Ả chính là nữ nhân tôn quý nhất ở Thiên Lân quốc, cho dù là ai ả cũng không cần thiết phải để vào mắt.

Sở Cẩm phun ra một ngụm máu sắc mặt trắng bệch, nàng cố nén sự ghê tởm và choáng váng, suy yếu mấp máy môi nói: "Phải không? Ngọc Thành công tử có đấu lại Mộc Vương không ta không biết. Nhưng hắn muốn giết ngươi, muốn diệt Sở phủ, thì dễ như trở bàn tay."

Bùi Thủy phun máu trong miệng ra, xoay người nhảy lên giường.

Hai tên gia đinh trói Sở Cẩm đã biết thân phận của tiểu thú, không tên nào dám đuổi theo nó, bị tiểu thú dọa nhảy xuống giường, giống như chuột thấy mèo né tránh khắp nơi.

Lý thị không hoài nghi những lời Sở Cẩm nói, nhớ lại những sát thủ kia phát hiện Sở Cẩm ở Thiên Tiên Các, không ai dám xông vào bắt Sở Cẩm, nhờ bà viết một phong thư cho tiện nhân Phù Dung kia, mới bức được Sở Cẩm ra.

Như vậy con thú nhỏ đi theo Sở Cẩm này cũng do nàng ta mang từ Thiên Tiên Các ra?

Sắc mặt Lý thị cực kỳ khó coi, nếu thật sự là như vậy thì không xong rồi.

Lý thị hận Sở Cẩm thấu xương, con tiểu tiện nhân đáng chết này nó dám đem con tiểu súc sinh này từ Thiên Tiên Các tới, chính là là muốn hại chết Sở phủ!

Gương mặt xinh đẹp của Sở Uyển Nhược thẹn quá hóa giận, tiện nhân Sở Cẩm này chắc chắn đang cười nhạo nàng bị Mộc Vương đuổi ra khỏi phủ.

Sở Uyển Nhược bước tới giơ tay tính tát Sở Cẩm, chưa kịp tát lên mặt Sở Cẩm thì bị tiểu thú cắn vào tay một cái lùi lại.

Đau đớn, máu tươi, kích thích đôi mắt của Sở Uyển Nhược.

"..."

Sở Uyển Nhược đau quá thét chói tai, nắm đuôi tiểu thú dùng sức vặn, ý đồ muốn vặn gãy đuôi của tiểu thú.

Mí mắt Lý thị giật giật, bà kinh hoảng chạy tới, bắt lấy tay của Sở Uyển Nhược, bởi vì khẩn trương bà ta quên khống chế lực đạo, ngược lại làm Sở Uyển Nhược bị siết đau nước mắt muốn tràn ra.

"Nhược Nhi, con mau buông nó ra, con không thể đả thương nó, nếu nó thật sự là sủng thú của Ngọc Thành công tử, con vặn gãy đuôi nó, toàn phủ chúng ta sẽ gặp xui xẻo." Ngọc Thành công tử là người nào? Bây giờ ngoại trừ Mộc Vương, cũng không có ai dám đối nghịch với y

Nhược Nhi là Mộc Vương phu nhân không sai, nhưng hiện tại Nhược Nhi không được sủng hạnh, nếu sau này được sủng ái thì Nhược Nhi ở Mộc Vương phủ không có gì phải sợ. Nhưng ở Sở phủ nàng còn hai vị ca ca.

Lý thị run sợ tim đập thình thịch, Ngọc Thành công tử muốn giết hai đứa con trai của bà thì quá đơn giản.

Sở Uyển Nhược không thể không buông tiểu thú ra, trên cánh tay có thêm vết thương, nước mắt ả chảy ra: "Đau.. Mẹ, mẹ siết đau quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.