Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 1: Thực Sự Bắt Đầu





Đã Beta
...
Năm hai, nhờ Kagami làm chủ lực, được Seirin dẫn dắt giành chức vô địch cả nước.

Kuroko cảm thấy, cậu ở đây hai năm, xem như đã hoàn thành “bóng rổ của Kuroko” rồi.
Ở trong mắt Kuroko, cậu và Kagami cùng tin tưởng nhau hoàn thành bóng rổ của bọn họ, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, nhưng nơi nào đó dưới đáy lòng, lại có một cảm giác kỳ lạ.
Hai năm ở nơi này, ánh sáng của Kagami đã vượt xa Thế hệ kỳ tích năm đó, đôi khi vì thế mà Kuroko loé lên chút cô đơn, cảm thấy bản thân hình như không cần thiết ở đây nữa, chính cậu cũng không biết có phải đã bị ánh sáng của mình bỏ xa hay không nữa.
Sau khi giành chiến thắng trong trận cả nước, Kuroko gần như đã thực hiện được mong ước, tảng đá lớn trong lòng cũng đã biến mất, nhưng lại có một loại cảm xúc đang chậm rãi ấp ủ, dần bao chùm lấy sự vui sướng.

Lúc đầu, Kuroko không cảm thấy cái gì, nhưng loại cảm xúc kỳ quái này thế nhưng ở trong suy nghĩ cậu chậm rãi lớn lên.

Mà hai ngày nay, càng giống việc lạc đà bị đặt xuống cọng rơm cuối cùng lên lưng ——
(更是给骆驼身上压上了最后一根稻草 ‘Cọng rơm cuối cùng đặt lên lạt đà’: giống như câu ‘già néo đứt dây’ ở Việt Nam, việc chịu đựng ai cũng có thể nhưng rồi cũng sẽ có một thứ không thể đó chính là vì tích tụ những việc trước và hiện tại gây nên.

Không nên cố sức nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ)
Hai ngày huấn luyện gần đây, Kagami chỉ ngẫu nhiên xuất hiện cho có lệ, khi luyện tập cũng không nghiêm túc, luôn thơ thẫn, một bộ dạng không liên quan mình, thật giống hệt như lúc trước Aomine vừa mới tiến vào ZONE.
Mỗi lần đến phòng tập luyện Kagami ở lại nhiều nhất chỉ có nửa tiếng, hơn nữa khi luyện tập với mọi người, chẳng bao giờ chịu truyền bóng cho người khác, luôn tự mình ghi điểm, ánh mắt càng ngày càng thờ ơ, không còn bộ dạng nhiệt tình với bóng rổ như trước nữa.

Kuroko dường như nhìn thấy Aomine năm đó từ bóng lưng của Kagami, hai người dần trở thành một.
“Kagami – kun, gần đây sao cậu không tới CLB để tập luỵen?”
“Hả? Cậu nói bóng rổ á? Tớ không muốn đến nữa.

Hiện tại bóng rổ Nhật Bản, đã trở nên nhàm chán rồi.

Có thể đánh bại tớ —— chỉ có mình tớ.”
Có thể đánh bại tôi chỉ có mình tôi.
Những lời này Kuroko vô cùng quen thuộc, năm đó chính là Aomine luôn nói như vậy.

Lúc trước Kagami vẫn hay cười nhạo nói những lời này của Aomine, đối với người kiêu ngạo như vậy luôn xem thường.

Vậy mà hiện tại Kagami nghiễm nhiên đã thành dáng vẻ này.

“Lúc trước Aomine nói những lời này tớ còn cảm thấy không đúng.

Nhưng hiện tại khả năng của tớ đã tới mức này, mới cảm nhận được loại cảm giác đó.”
“Kagami – kun…… Cậu chẳng lẽ đã quên đi miền vui khi chơi bóng rổ? Chẳng lẽ quên mất tình yêu của mình với bóng rổ sao?”
“Tất nhiên là không, cho nên, tớ mới chuẩn bị đi Mỹ tham gia đào tạo.”
“Nước Mỹ?”
“Phải, ở đó có lẽ sẽ có nhiều đối thủ mạnh mẽ hơn nhiều, hiện tại, tớ đã không thật sự cần một đội như Seirin nữa.”
“……”
Không còn gì để nói giữa hai người, chỉ có tiếng lá xào xạc và gió thổi nhẹ qua tóc mai.
Kagami nói xong lời này cũng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng thiếu niên tóc đỏ sẫm bước đi, từ bóng lưng kia như thấy được một sự quyết đoán, ở trên người hắn, không còn thấy được nhiệt huyết mà hắn đã từng cố gắng vì bóng rổ nữa, cũng không tìm thấy sự nghiêm túc trước kia khi hai người cùng sát cánh cạnh nhau, Kuroko giật mình, người này, đang dần trở nên xa lạ, thậm chí so với lúc vừa vào trường vô tình gặp nhau còn lạ hơn.
Ngày hôm sau, Kuroko từ chỗ Riko biết được tin tức Kagami đã đến Mỹ.
Kuroko không còn nghĩ được gì nữa, chỉ còn mỗi một cảm giác trời đất sụp đổ mà thôi.

Cậu lần đầu tiên trải qua đả kích như vậy, còn là đả kích từ chính người mình tin tưởng tạo ra.
Sự đau khổ này, so với lúc trước cậu chủ động rời khỏi đội bóng rổ Sơ trung Teiko còn đau hơn.
Kuroko dựa vào lan can sân thượng, trong tay cầm một cốc Milkshake hương Vani, tâm trạng bấp bênh khiến ngón tay cũng vô thức siết chặt.

Kuroko gục đầu xuống, rõ ràng có thể nhận được hai hàng nước mát lạnh ở bên má chậm rãi rơi xuống, một tay cầm cốc sữa, tay còn lại nặng nề nâng lên lau đi nước mắt.
—— Chẳng lẽ là lúc trước quyết định sai rồi sao?

Kuroko tự hỏi bản thân.
Sau trận đấu với Cao trung Touou, Kuroko bỏ hoàn toàn nghi ngờ trong lòng với Kagami, cậu tin tưởng hắn, hắn cũng tin tưởng cậu, không gì có thể ảnh hưởng.
Nhưng mà vì sao khi chiến thắng rồi, lại đổi lấy kết quả như này.
Đột nhiên Kuroko cảm thấy suy nghĩ của mình thực buồn cười, rõ ràng đều là tự bản thân lựa chọn, cũng là tự bản thân tạo ra kết quả hiện tại.
Rời đội Teikou là vậy.
Kagami rời khỏi cậu cũng là thế.
Xoay lưng, Kuroko đưa mắt nhìn toàn bộ khuôn viên Seirin, nhìn những người đổ mồ hôi trên sân thể dục, lại thấy ngưỡng mộ không nói rõ được.
Các senpai năm 3 muốn nghiêm túc tập trung chuẩn bị cho kỳ thì nên ít thời gian tập luyện hơn, cậu và những người năm 2 khác thì vì sự ra đi của Kagami, cũng chẳng quan tâm đến tập luyện, thân là Huấn luyện viên Riko cũng đã năm 3, chuẩn bị nghỉ hưu.
- —— Mà bản thân, lại lần nữa mất đi ánh sáng.
Kuroko cảm thấy mình đã quay trở về thời gian trước kia, vô hình trong mắt mọi người, không một ai cần đến.
“A, bản thân lại thành thứ không ai cần rồi.”
Kuroko tự giễu, dựa vào lan can chậm rãi ngồi xổm xuống dưới, đặt ly sửa lắc trên tay xuống đất, cậu cuộn thân mình lại, truyền ra âm thanh thút thít.
Cậu đột nhiên nhớ tới những ngày đầu chơi bóng rổ ở Sơ trung Teikou, nơi đó có Aomine, Akashi, Midorima, Murasakibara và Kise.
Vô cùng nhớ mọi người.
Kuroko cảm thấy khóc vậy là đủ rồi, cũng đau buồn cũng đủ rồi, chậm rãi đứng dậy, không biết khi nào đã bị một vòng ánh sáng bao quanh dưới chân, ánh sáng rất chói, đủ để tạo ra bóng của bất cứ thứ gì, cũng đủ mạnh để che tất cả bóng tối.
Mê man nhìn vào ánh sáng, Kuroko dần bình tĩnh lại, nhợt nhạt mỉm cười..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.