Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 35: Trận Chung Kết 7





“Tetsuya……” Momoi tới chỗ bọn họ, do dự kêu một tiếng.

“Momoi – san, sao vậy?” Nâng tay dùng bao cổ tay để lau bớt mồ hôi, Kuroko hỏi.

“Chuyện này……” Momoi nghiêng mặt nhìn về phía Akashi, nuốt một ngụm nước bọt, rồi nói, “Akashi – kun, cậu ấy…… không chịu để mọi người sơ cứu……”
Nghe xong Kuroko hơi cau mày, Akashi tại sao không chịu chứ?
Bước chân Kuroko vội vàng đến bên cạnh Akashi, nhưng chưa kịp mở miệng, Akashi đã trách cậu trước, “Cậu cảm thấy tớ cần sơ cứu sao, Kuroko…… Cậu cũng biết, tớ không phải bị thương ngoài da……”
“Cũng cần phải xát trùng chứ!” Kuroko cắt ngang lời hắn, giọng điệu quyết liệt không cho phép biểu quyết thêm gì.

Thấy Kuroko tức giận lộ rõ trên mặt, Akashi hơi ngẩn ra.

“Sao không bị thương được hả?” Kuroko nói, “Chẳng lẽ vừa rồi người kia đánh vào mắt cậu giữa sân là giả sao?”
Thở một hơi, Akashi cũng không nói gì nữa, hai mắt hơi khép lại, có chút vui vẻ.

“Akashi – kun ngoan ngoãn nằm yên, tớ sẽ bôi thuốc cho cậu.

” Nói xong Kuroko quay qua Momoi cầm đi hộp sơ cứu, trong một mớ lọ thuốc linh tinh, lấy ra một chai thuốc màu trắng đục, mở nắp chai, thấm một chút lên miếng bông gạc nhỏ, mới đưa tới gần khoé mắt Akashi.

Thuốc mỡ lành lạnh chạm lên mảng da nóng của Akashi, dần dần làm dịu đi vết thương.


Đầu ngón tay Kuroko vô tình chạm phải da thịt nóng rực của Akashi, giật mình rút tay lại.

“Akashi – kun…… cậu nóng quá!” Kuroko nhíu mày nhìn Akashi, “Akashi – kun sốt sao?”
Ngược lại ánh mắt Akashi nhìn Kuroko có chút mất khống chế, không biết nghĩ gì, mãi một lúc sau như không cầm lòng được hắn mới nói, “Tetsuya…… Cậu cũng từng bị rồi mà? Chính tại vị trí này mạch máu không ngừng đập mạnh.


Akashi vừa dứt lời, cả cơ thể Kuroko như bị điện giật, miếng bông gạc trên tay không một tiếng động rơi xuống, động tác cứng đờ, con ngươi giãn ra.

“Akashi – kun……” Kuroko ngẩn người, mấy chữ nói ra như bị nghẹn lại ở họng.

“A…… Lý do tớ biết được chuyện này……” Nở một nụ cười tự giễu, Akashi vô thức đặt tay lên mắt trái, cũng đè lên bàn tay của Kuroko, nhẹ nhàng nắm lấy, khẽ vuốt theo ngón tay của cậu.

Bị sờ sờ Kuroko xấu hổ, vội rút tay ra.

“Không ngờ……” Mí mắt rũ xuống, hai mắt Akashi lúc này hiện rõ vẻ mệt mỏi, “Tớ lại muốn cùng bản thân tranh giành cậu……”
Kuroko vẫn không kịp hiểu gì còn đang ngơ ngác, mỗi một lời Akashi nói ra đều khiến cậu phải giật mình, Kuroko giơ tay chùi mắt, không tin được nhìn thẳng, thiếu niên khiến người nhìn vào phải đau lòng trước mắt này…… Rốt cuộc là ai?!
“Cậu là……” Kuroko e dè mở miệng muốn hỏi thử.

“Seijuro Akashi.

” Từng lời nhẹ nhàng nói ra, nhưng vẫn không thể giấu được sự suy luỵ trong đó, hắn giống như vừa bị ép buộc thừa nhận một cái gì đó rất khó khăn, ngữ điệu làm người khác tưởng như hắn vừa chịu một nỗi đau to lớn nào đó.

“……” Trong mắt Kuroko nổi lên một tầng sương dày, không ai có thể nhìn thấy, có nghi hoặc, có khổ sở……
“Nếu người đó tới, Tetsuya sẽ đi theo hắn sao?” Akashi chậm rãi hỏi, giọng nói trầm thấp, rõ ràng là đang tuyệt vọng đè lại đau đớn trong lòng.

“…… Người đó?” Kuroko thấy ánh mắt Akashi dần ổn định lại, “Tớ không biết……” Cậu quay đầu tránh đi tầm mắt của hắn.

“Tớ muốn một đáp án chính xác nhất.

” Akashi trấn định hỏi lại.

Lúc này, bốn người còn lại đều vây lại đây, khó hiểu nhìn hai người, bởi vì…… Cuộc đối thoại nãy giờ của hai người hoàn toàn vượt quá hiểu biết của bọn họ rồi.

Nhưng lời “Tetsuya sẽ đi theo hắn đi sao” vừa nãy của Akashi bọn họ vẫn nghe được, dù cho không hiểu lý do vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng ai cũng đoán được chút việc trong đó, không cần biết rõ chỉ cần hiểu trọng điểm bên ngoài là được…… Kuroko, muốn đi với ai?
Mà Kuroko lại đáp…… Không biết?
Nghĩ tới đây bọn họ không nhịn được nữa chen vào, Aomine nhăn mặt nói, “Cậu muốn đi đâu sao, Tetsu?”
Vô cùng khẩn trương, Kise cũng hỏi, “Kurokocchi định đi đâu?”
Đè lên đầu Kuroko, Murasakibara chậm rì rì mở miệng: “Kuro – chin phải đi xa bọn tớ sao?”
Còn Midorima thì như đã hiểu rõ sự tình nhìn Kuroko, trong đôi mắt kia không chỉ còn mỗi vẻ nghiêm túc mà còn có thêm cố chấp quyết không buồn

“Tớ……” Kuroko nuốt nuốt mấy ngụm, “Chuyện này……”
“Tetsuya, đây không chỉ là đáp án cho bọn tớ, nó cũng là đáp án cho chính cậu nữa,” Akashi dừng một chút nói, tuỳ tiện lấy ra một miếng băng và bông gạc trong hộp sơ cứu, một tay áp miếng bông gạc hình vuông lên mắt trái, tay còn lại dùng băng gạc quấn cố định lại, “Người cần đáp án này nhất…… Tetsuya, cậu hiểu rõ mà, không phải sao?”
Nghiêng người tới trước, chống cằm, kiên nhẫn đợi đáp án của Kuroko, trong lòng khó mà khống chế được hoảng hốt…… Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quan tâm đến suy nghĩ của một người như vậy.

Trước kia, mệnh lệnh của hắn là tuyệt đối, Akashi chưa bao giờ để ý người khác nói gì nghĩ gì, chính xác mà nói một Hoàng đế không cần phải để tâm người khác nói gì, chỉ cần người đó theo lệnh mình làm việc là được.

Nhưng hiện tại thì ngược lại, Akashi vậy mà chờ đợi một người nói ra đáp án thậm chí là không thể nói ra được đáp án đó, hắn muốn kiểm soát mọi việc, lại không thể thay đổi, hắn muốn biết, cũng sợ hãi khi biết được.

Akashi cũng không hiểu nỗi bản thân đang muốn cái gì, trước nay dù là việc gì hắn đều có thể nắm chắc trong tay, chưa bao giờ phải đấu tranh mãnh liệt như vậy.

Akashi hy vọng đáp án của Kuroko giống với suy nghĩ của mình, nhưng nhận được một câu trả lời hời hợt không chắn chắc, hắn lại mong Kuroko đừng cho hắn một đáp án chính xác, hắn sợ…… Akashi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, hắn sợ rằng, đáp án mà Kuroko cho hắn sẽ là sự tàn nhẫn mà bản thân cả đời không thể thoát được.

“Tớ sẽ không đi.

” Chậm rãi đáp, Kuroko cúi thấp đầu, giống như một con chó hay bé mèo bị lạc đường.

Nghe được câu trả lời này của Kuroko khiến Akashi ngây ngốc cả người.

Vừa rồi…… Cậu ấy nói sao?
Akashi không thể tin được, vừa rồi Kuroko nói sẽ không đi?
Tuy đáp án này rất tốt, nhưng Akashi vẫn khó mà tiếp thu được nó, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp của Kuroko, nói, “Không đi sao……”
Akashi biết hắn nói lời này sẽ rất tàn nhẫn, đối bản thân tàn nhẫn, những vẫn cố gắng khống chế cảm xúc, hỏi tiếp, “Nếu có cơ hội, Tetsuya cũng không đi?”
Từng lời Akashi nói ra như đang tự giễu chính mình.

Kuroko cắn lại môi dưới, cậu cũng đã từng nghĩ tới việc này, cậu không phải là người của thế giới này, không thể nào cũng mọi người vĩnh viễn ở cùng nhau, dù có hạnh phúc cùng nhau thế nào, cũng sẽ đến lúc phải tạm biệt…… Trận đấu này, chính là trận đấu tốt nhất để kết thúc mọi vuệc.

Cậu vốn muốn thay Akashi hoàn thành trận này, sau đó sẽ rời đi, nhưng tình cảnh như này, có vẻ là không thể rồi……
“Tetsuya vẫn không thể quyết định được sao?” Akashi nói, ánh mắt thâm thúy không thấy đế, màu đỏ đậm hai mắt hồng đến lấy máu, “Vậy thì…… Để Tetsuya nhìn thấy người đó, sẽ có đáp án phải không?”
Kuroko sửng sờ, khí thế của Akashi nháy mắt thay đổi.

Thế hệ kỳ tích cũng bất ngờ, không tin nổi vào hai mắt mình!
Vừa rồi mắt trai bên dưới lớp bông gạc của Akashi vậy mà lại sáng lên, hắn đưa tay kéo xuống lớp băng mỏng, vứt sang một bên.

Lúc này đôi mắt của Akashi đã hoàn toàn thay đổi, vừa nãy là hai mắt một màu đỏ, thì hiện tại màu đỏ của mắt trái đã dần nhạt đi, biến thành vàng, không chỉ là một màu vàng nhạt, màu vàng này vô cùng đậm, mà mắt phải màu đỏ cũng trở nên đậm hơn……
Xung quanh Akashi như toả ra một loại khí thế lạnh lẽo, tầng khí lạnh này lan đến bên cạnh bọn họ lạnh đến thấy xương, ngay cả Momoi đứng cách đây một đoạn cũng không nhịn được ôm hai tay, rùng mình một cái.

“Tetsuya……” Giọng nói từ tính của Akashi vang lên, đúng là Akashi không sai, nhưng ngữ điệu này, không phải là hắn của thời điểm này.

Kuroko há miệng, hai tay vô cùng nhanh, vội vàng che kín miệng, không tin được nhìn cảnh tượng vừa rồi.


Akashi trước mắt bọn họ lúc này, rõ ràng là Akashi từ thế giới kia của cậu, người đang học năm 3 ở Rakuzan.

“Không ngờ lại có thể gặp lại mọi người của lúc này……” Giọng điệu của Akashi mang theo chút vui vẻ, nhướng mày quan sát Thế hệ kỳ tích trước mắt như đang nhìn bốn con quái vật.

“Đã lâu không thấy……” Akashi chậm rãi nói, “Daiki, Ryouta, Atsushi, Shintarou.


Thường ngày Akashi gọi bọn họ chưa bao giờ dùng họ, vẫn khiến bọn họ lạnh run cả người.

“Tetsuya……” Ánh mắt Akashi nhìn sang Kuroko vô cùng đau lòng lẫn yêu chiều, “Đã nói với cậu rồi, không được đi theo tên Kagami kia…… Hiện tại, cậu đã thấy kết quả rồi chứ?”
Giọng điệu trách móc này của Akashi chi bằng nói là quan tâm lo lắng đi, ý ngầm là ‘Cậu làm cho tớ lo lắng gần chết đó’.

“Hại cậu lo lắng.

” Kuroko mím môi, quả thực, lúc trước Akashi từng nói cậu không nên đi theo Kagami, còn nói hắn sẽ tổn thương mình…… Nhưng cậu lúc đó vẫn cứ một lòng viết mấy câu ‘Giúp Kagami trở thành số một Nhật Bản’ lên mặt, mấy lời của Akashi đều vứt sau đầu…… Hiện tại, chẳng khác gì tương lại mà Akashi đã tiến đoán.

“Tớ có thể thấy trước tương lại, thay đổi nó với tớ trước giờ vô cùng dễ dàng……” Akashi nhìn thẳng đôi mắt đang gợn sóng của Kuroko, nhịn không được vuốt vuốt má cậu, “Bỏ đi…… Nói nữa cũng vậy, giờ dù là tớ, cũng đừng hòng cướp cậu lần nữa!”
Akashi đứng dậy, từ trên nhìn xuống lộ rõ khí thế của một Hoàng đế, sự tồn tại của hắn, chính là không cho phép bất cứ ai đối nghịch, so với Akashi của Sơ trung năm 2 vừa rồi, thì Akashi hiện tại khiến cho Thế hệ kỳ tích càng khó mà hít thở nỗi, chỉ cần đứng ngay trước nhìn thôi, cổ họng đã giống như bị ai đó bóp chặt, cảm giác khó thở khiến ai cũng nghẹt lại.

“Ồ……” Akashi sâu xa đánh giá Thế hệ kỳ tích một lượt, “Quả thực là có chút thay đổi…… Không ngờ Ryouta lại gia nhập đội sớm như vậy, Tetsuya, có vẻ cậu làm thay đổi không ít chuyện rồi.


“Ở thế giới này có vẻ tớ không làm được gì cả,” Akashi giơ tay lên trước mặt nhìn trái nhìn phải, nhướng mày, tiếp tục nói với Kuroko, “Vậy, Tetsuya, cậu muốn cùng tớ trở về không?”
Không đợi Kuroko trả lời, Akashi nói thêm, “Mọi người ở bên kia…… Cũng đang chờ cậu đấy.


Lời Akashi vừa dứt, không chỉ là Kuroko bất ngờ, Thế hệ kỳ tích cũng như vừa chịu một cú sốc trời giáng mà cứng người đứng đó, hệt như bị hoá thạch.

“Tớ……” Siết chặt bàn tay, Kuroko chuẩn bị nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.