Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 37: Trận Chung Kết 9





Hành vi nhỏ của tên đội trưởng kia không bị phát hiện nên hắn cũng không hành động thêm, nhưng mà dựa theo tình hình hiện tại, có vẻ hắn không định làm gì nữa, Thế hệ kỳ tích vì thế mà vẫn không ngừng đề phòng.

Kuroko nhanh nhẹn xoay một vòng, thoát khỏi phạm vi của vị đội trưởng nguy hiểm, Aomine đúng lúc che chắn cạnh Kuroko, Murasakibara thấy thế cũng yên tâm bảo vệ tốt phạm vi phòng thủ của mình, Kise thì ở vòng ngoài cản trở đối thủ.

Dưới sử bảo vệ của hai người Kuroko lần nữa nâng bóng, cánh tay nhanh nhẹn, vừa định dùng sức, lại lần nữa cảm giác được đau đớn ở khuỷu tay truyền thằng vào tim!
Tay Kuroko đột nhiên cứng đờ, Aomine và Kise bên cạnh đều cảm nhận được Kuroko không ổn, không khỏi nhíu mày.

“Kurokocchi……” Âm thanh đã đè thấp của Kise vẫn lộ ra chút khẩn trương.

Kuroko khẽ cắn môi, nhưng đau đớn thấu xương này vẫn khiến cậu không nhịn được, cậu lần nữa dùng lực đánh bóng đi…… Thành công đáp xuống rổ!
Trong lòng Kuroko cười khổ  —— Trận này vì Akashi thi đấu, nhất định phải hoàn thành tốt đẹp trận chung kết này!
Kế tiếp trong lúc thi đấu, đội trưởng kia thật sự không hành động gì nữa, nhưng mà Thế hệ kỳ tích vẫn tập trung mà phòng bị hắn, tránh xảy ra sai lầm lớn.

Aomine giành bóng bên đối thủ, bởi vì Kuroko bị ba người bên kia kèm, mà hắn cũng không am hiểu truyền bóng, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho Kuroko, cơ thể nhích sang một bên, cả người hơi ngã về sau nhảy lên, bóng lại như mũi tên xinh đẹp cong một đường, hoàn mỹ rơi vào rổ.

Lúc này tỉ số cách biệt hai bên đã rất lớn, đội cổ vũ Sơ trung Tokyo đều thở dài, từng người từng người rời khỏi sân vận động.

Đội viên Sơ trung Tokyo trong sân cũng đã mất đi ý chí, chỉ mỗi tên đội trưởng không biết đang suy tính gì trong lòng, vẫn như trước điềm tĩnh trên sân chạy tới chạy lui.

Trận đấu gần tới lúc khép lại, chỉ còn lại 30 giây cuối cùng.

Kise đã đọc ra sự kiên định gì đó trong mắt Kuroko, truyền bóng trong tay qua cho Kuroko.

Chỉ còn một quả này, là kết thúc rồi.

Thế hệ kỳ tích trong lòng thầm nghĩ.

Kuroko giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, âm thanh hô hấp cũng càng nặng hơn.

Trong nửa trận cuối này, Kuroko giành hầu hết thời gian để chạy tới chạy lui, không thể lực của cậu không tốt, chạy thì không nói làm gì, nhưng cái vết thương tìm không ra miệng vết thương trên khuỷu tay cứ khiến cậu đau đớn dai dẳng khó mà làm lơ được!

Môi Kuroko lúc này đã mất đi huyết sắc, trên đó còn có mấy miệng vết thương sâu hiểm! Chỉ cần đau đến không nhịn được Kuroko liền sẽ thói quen mà cắn cắn môi dưới kiềm chế, bây giờ Kuroko lại cắn một cái, mày nhíu chặt, chịu đựng đau đớn từ cơ thể truyền tới!
Kuroko nâng bóng lên, trong lòng nghĩ chỉ cần một quả này nữa là kết thúc! Lần thứ mười tại trận đấu này —— Ném bóng ảo ảnh!
Kuroko nhất định phải thành công! Hắn nhất định phải vì bản thân vì mọi người hoàn thành tốt đẹp trận này!
Kuroko bắt đầu dùng toàn bộ sức lực, thình lình cảm giác được một tia sáng loé lên!
Trái tim Kuroko đột nhiên nặng trĩu, hai mắt xoay chuyển, xoay người sang một bên, mà móng tay tên đội trưởng kia cũng vút qua không khí chỗ Kuroko vừa tránh đi xong!
Hành động này khiến vô số người chú ý đến, nhưng vì chưa đụng tới Kuroko, trọng tài cũng không ra hiệu dừng trận đấu.

Kuroko rê bóng chạy qua chỗ khác, ở 10 giây mấu chối, cậu cắn chặt răng, nâng cầu ném đi, theo hai tay Kuroko hạ xuống, bóng ở giữa không trung biến mất, không chút sai lệch đáp vào rổ!
Cả trân vận động vỗ tay như sấm! Rất nhiều khán giả vì tiếng còi của trọng tài mà hét vang, cổ động viên Sơ trung Teikou cùng hết sức mà gào thét.

Mà cơ thể Kuroko theo từng tiếng vỗ vang trời lảo đảo về phía trước.

“Tetsu ——”
“Kurokocchi ——”
“Kuroko ——”
“Kuro – chin ——”
Bốn người đồng thời kêu lên, nhìn Kuroko ngã xuống, cùng lúc vọt tới trước kịp thời đỡ được thân thể mềm yếu của Kuroko, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn này lại chứa đựng một sự kiên cường bất khuất, nhìn người này yếu ớt, nhưng trong lòng lại vô cùng mạnh mẽ.

Bên ngoài Akashi cũng đứng dậy, cau mày chạy tới.

“Hừ —— Vậy mà không bị gì.

” Tên đội trưởng kia bĩu môi, nhướng mày, vui vẻ nhìn Kuroko ngã xuống cùng mấy ánh mắt hung dữ của Thế hệ kỳ tích.

Cuộc thi kết thúc, hai bên cúi chào, vị trí vô dịch không ngoài ý muốn rơi xuống Teikou, đạt được bốn năm liền vô địch.

(???????????? How, lúc THKT lên là 3 năm liền, giờ mới năm hai đâu ra bốn năm liên tục????)
Sự tức giận của Aomine người trong phạm vi mấy chục mét đều thấy rõ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn tên đội trưởng, nếu không phải Akashi ngăn cản, Aomine đã lao về túm cổ áo anh ta rồi tẩn cho mấy phát rồi.

Lúc này Akashi đang đỡ Kuroko nằm xuống đất, hai mắt Kuroko nhắm lại, cả cơ thể không còn sức lực, nhưng trong lòng vẫn vô cùng kiên quyết.

“Tớ hiểu mà.

” Akashi nhìn thoáng qua Kuroko, từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu đều thu vào mắt, “Tetsuya không cần buồn…… Bọn tớ, đều sẽ tôn trọng quyết định của cậu.


“Aka…… Akashi – kun phải đi sao?” Kuroko miễn cưỡng phát ra âm thanh.

“Đúng vậy.

” Akashi gật đầu, “Tớ đã không còn lý do ở đây nữa…… Nhưng mà, vẫn có chút không muốn, lần đầu tiên thua, lại thua bởi chính bản thân trong quá khứ.


Kuroko miễn cưỡng cong lên nụ cười
“Được rồi, Tetsuya, thời gian tới cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt.

” Akashi đứng dậy, ánh sáng trong đôi mắt khác màu dần ảm đạm, “Tớ giao cậu cho họ, nếu bọn họ đối xử tệ với cậu…… quên đi, tớ cũng không muốn như thế, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, cậu cứ tới tìm Taiga Kagami của thế giới này.

Cậu ta là sợi dây liên kết giữa hai thế giới……”
“Kagami – kun?” Hai mắt dần khép lại của Kuroko đột nhiên mở to.

“Đúng, không nghĩ tới phải không, cạu tới nơi này, có liên quan tới cậu ta, tuy rằng cau trước giờ chưa từng nói với bọn tớ, nhưng là bọn tớ đều biết, sau khi Seirin đạt được vô địch trận cả nước, tên khốn Kagami đối với cậu rất thờ ơ đúng chứ? Cho nên cậu mới……”
“Được rồi, Akashi – kun, tớ không sao cả, đừng nói nữa.

” Kuroko quay đầu đi, không nhìn vào mắt Akashi.

“Được, tớ không nói, kế tiếp liền giao cho cậu ta.

” Giọng nói Akashi nho nhỏ khiến người khác thấy u buồn, khí chất Hoàng đế của hắn dần nhạt khi thấy Kuroko, thay thế chính là ân cần dịu dàng.

Akashi trước khi rời đi đã vô cùng hàm ý nhìn lướt qua chỗ nào đó, Kuroko cũng đưa mắt nhìn theo hướng kia.


Thiếu niên tóc đỏ sẫm dựa trên lan can khán đài, trong mắt tràn ngập sự, hắn cũng gắt gao nhìn về phía Kuroko và Akashi, biểu cảm chính là —— Phức tạp khó nói thành lời!
Kuroko cuối cùng cũng nhìn rõ được người đó!
Vừa rồi không phải hoa mắt?
Kuroko thử lại lần nữa, nhớ tới ánh mắt vừa rồi Akashi nhìn Kagami, trong lòng lập tức hiểu ra đôi chút…… Quả nhiên không khác mấy với suy đoán của cậu.

“Tớ đi đây, hẹn gặp lại, Tetsuya.

” Trong lời nói Akashi đều là không cam lòng.

“Được.

” Kuroko gật đầu.

Màu vàng trong mắt Akashi biến mất, thay vào là một màu đỏ đậm, ánh sáng dịu dàng từ trong đó lộ ra.

Thế hệ kỳ tích làm xong nốt phần nhận giải, cũng chậm rãi tới gần.

“Kurokocchi có bị gì không?” Kise chạy tới đầu tiên, khẩn trương đánh giá Kuroko từ trên xuống dưới.

Midorima tới chỗ Momoi lấy hộp sơ cứu.

Murasakibara và Aomine hai người này thì lo lắng đến mức nói không thành lời, Aomine nhẹ nhàng nhấn nhấn lên vài chỗ trên cánh tay Kuroko, nhìn vẻ mặt Kuroko biến dạng, cẩn thận hỏi, “Tetsu, chỗ này đau sao?”
Hai mắt Kuroko nhắm chặt, mày đẹp cau lại, cắn chặt răng liều mạng chịu đựng, nói không ra lời đành phải gật gật đầu.

Bốn người bên cạnh Kuroko đều chết lặng.

Vừa mới trở về nên có Akashi không hiểu chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng biết đau đớn của Kuroko là do đội trưởng bên kia làm ra.

Hắn cẩn thận xem xét tình huống cánh tay Kuroko, nhưng rõ ràng không tìm được vết thương nào.

“Miệng vết thương chỗ nào chứ?” Aomine khó hiểu nói.

Murasakibara nheo lại hai mắt dí sát vào nhìn, nhưng cũng chả tìm được thứ gì, “Kuro – chin rốt cuộc thương ở chỗ nào?”
Vẻ mặt Kise cũng tràn ngập hoài nghi, “Làm sao không thấy vết thương đâu vậy chứ……”
“Hừm……” Akashi vuốt cằm, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào chỗ Aomine vừa ấn vào, chỉ thấy Kuroko lại đau đến mức muốn lăn lộn, rốt cuộc nhịn không được thất thanh hét một tiếng.

“Kuroko thế nào?” Mang theo Momoi chạy tới Midorima khó hiểu nhìn mỗi người một biểu cảm.

“Trước tiên đưa Kuroko vào phòng nghỉ đã.

” Akashi đứng dậy chỉ huy.

Aomine và Murasakibara hai người nhẹ tâng nâng lên Kuroko, Kise và Midorima tiến tới hỗ trợ, bốn người động tác đều là rất dè dặt, sợ làm đau Kuroko.

Đi theo phía sau bọn họ là Momoi và Akashi.

“Tetsu – kun bị sao vậy?” Momoi hỏi Akashi.

Akashi sờ cằm, rốt cuộc nói ra một câu, “Satsuki, cậu có biết tổn thương gì làm người khác rất đau nhưng lại không thấy được vết thương không?”
“Hả?” Momoi sửng sờ…… Làm gì có vết thương kiểu này.

“Cậu cũng không biết sao?” Akashi nhíu mày.

Momoi gật gật đầu, chẳng lẽ Tetsu – kun bị thương kiểu này?
Thời gian sau đó, Kuroko bị mọi người chuyển đến bệnh viện Tokyo, chỗ này Kuroko từng ở chai lưng rồi, không nghĩ tới, mình lại lần nữa tới đây.

Kuroko bị đưa đến phòng cấp cứu, khi bảng đèn phòng cấp cứu sáng lên màu đỏ, mọi người mới dám thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

“Kuroko rút cuộc bị sao?” Midorima hỏi.


Aomine nói, “Muốn hay không đem đông đại trường trung học phụ thuộc cái kia hỗn đội bóng trường trảo lại đây hỏi một chút?”
“Được đó!” Kise phụ họa theo.

“Đúng vậy, chúng ta mãi không biết Kuroko bị thương thế nào.

” Murasakibara nói.

Như đang suy tư gì đó Akashi lướt nhìn bọn họ một vòng, hé miệng, “Đợi một chút bác sĩ nói sao đã.


Chờ đợi bên ngoài thời gian một ngày thật sự bằng một năm, Thế hệ kỳ tích lần đầu tiên phải trải qua cảm giác khổ sở này.

30 phút đi qua, bảng đèn vẫn còn sáng, không chút nào nhạt đi, tâm bọn họ đều treo ngược trên đó.

Rõ ràng chỉ là trầy da, làm sao mà không có miệng vết thương mà đau tới vậy được?
Trong lòng Thế hệ kỳ tích đều chỉ có một ý nghĩ, nếu có thể đem đau lớn của Kuroko chuyển lên ng mình thì tốt biết bao nhiêu! Cũng tự trách lúc trên sân bốn người lại không bảo vệ được Kuroko!
Ngay lúc này, trong phòng giải phẫu, bác sĩ lẫn hộ sĩ đều không biết làm sao, khuỷu tay Kuroko từ trên xuống dưới đều láng mịn chả có vết thương gì, nghĩ có thể là tổn thương bên trong nên bác sĩ đẩy Kuroko vào phòng giải phẫu bên trong để kiểm tra, quét X Quang, lại phát hiện bên trong cũng chả có gì!
Bọn họ như vậy rất lo sợ, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp bệnh này!
Chẳng lẽ là người bệnh bị tổn thương tinh thần, xuất hiện ảo giác?
Vì ổn thỏa khởi kiến các bác sĩ đem hồ sơ ca bệnh gửi qua khoa thần kinh.

Bảng đèn ngoài phòng cấp cứu tắt ngụt, cửa lớn từ trong đẩy ra.

Thế hệ kỳ tích lập tức xông lại.

“Kurokocchi bị sao vậy bác sĩ?”
“Tình trạng của Tetsu thế nào?”
“Tetsuya tổn thương nặng không?”
“Kuro – chin vẫn tốt chứ?”
“Kuroko rốt cuộc bị sao, sao không ai nói gì?”
Bác sĩ xấu hổ, bị một đám người vây quanh hỏi tới lui, ai mà kịp đáp.

Trong số bọn họ bác sĩ phụ trách chính thấy Akashi trong có vẻ đáng tin nhất, nên kéo Akashi qua một góc nói chuyện, tỉ mỉ kể rõ tình hình của Kuroko.

“Ý bác sĩ muốn nói đầu óc Kuroko không bình thường?”
“Cái này…… Cũng không phải, hiện tại còn chưa thể kết luận chính xác, nhưng chúng tôi đã đưa hồ sơ cho khoa thần kinh, tốt nhất cứ mang bệnh nhân sang kiểm tra thử.


Akashi gật đầu, nói với mấy người Aomine đang ở bên nghe ngóng, “Việc này không nên chậm trễ, mau mạng Tetsuya chạy sang đó đi.


Nhận được lệnh Aomine vội vàng chen ngang bế Kuroko lên, bị tiêm thuốc tê nên Kuroko cũng ít nhiều bớt đi đau đớn, nhưng cơ thể bị xốc nảy, Kuroko chịu không được nhăn mày.

Aomine cho rằng Kuroko bị đau, lập tức giảm nhẹ lực, nhưng tốc độ dưới chân cũng không giảm.

“Xem ra……” Ở đằng sau Akashi nghiền ngẫm một hồi mới nói, “Phải đi một chuyến đến Sơ trung Tokyo tìm người rồi……”
Midorima gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Akashi, cuối cùng là làm gì, chỉ có tên kia mới biết được, chỉ có hắn mới biết Kuroko rút cuộc là bị sao.

Đến cả bác sĩ cũng không tìm ra vết thương…… Thực sự khiến người khác sốt ruột mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.