Đương Tiểu Phiến Ngộ Đáo Thành Quản

Chương 27: Dùng sức cắn nó



Nhớ rõ hồi bà ngoại, bà ngoại còn sống, nhà chúng tôi có một cái rương (*) thần bí, không lớn lắm, hai tay tôi hồi nhỏ vòng ôm qua cũng đủ. Nghe bảo đó là bảo bối của bà nội để lại, lắm lúc tôi vô tình thấy bà ngoại ngồi xếp bằng trước cái rương, tay lật đi lật lại thứ gì đó bên trong.

Đại khái là do lòng hiếu kì muốn xem bên trong có cái gì. Một đêm nọ, sau khi ăn cơm chiều xong, tôi dò hỏi mẹ trong rương có cái gì, mẹ chỉ cười nó, bên trong đó toàn là bảo bối của bà nội con lúc còn sống, còn một vài dụng cụ may vá thêu thùa nữa.

Tôi tự động xem nhẹ nửa câu sau, lại quay ra hỏi, thế bảo bối bên trong là gì ạ? Mẹ do dự nửa ngày, cười nói tôi biết, bảo bối bên trong là gì chính mẹ cũng không biết, chỉ biết nó đã được lưu truyền từ rất lâu.

Dùng ngôn ngữ hiện tại thì bà ngoại và bà nội tôi là khuê mật với nhau. Nói xổ phẹt ra thì là bạn thân từ thời truổng cời. Hai người lớn lên chỉ cách nhau một cái vách, sau này lấy chồng sinh con khéo thế nào nhà cũng sát cạnh nhau. Hồi trẻ đã thân thiết là thế, vài chục năm trôi qua tình cảm cũng chẳng thay đổi gì.

Trộm mở hé cửa đủ để quan sát nhất cử nhất động của bà ngoại, mãi đến khi bà rời phòng tôi mới đủ dũng khí chạy vào buồng trong, mở tủ quần áo lén lấy ra cái rương bí ẩn.

Cái rương màu đỏ nâu, gần giống màu tủ quần áo. Tôi nhẹ nhàng mở rương lên, cảm giác hưng phấn hồi hộp như tên cướp biển rốt cuộc cũng tìm ra hòn đảo kho báu.

Thế nhưng mở rương ra, bên trong ngoại trừ vài bộ thêu thùa còn có hai cái ống tranh. Tôi nơm nớp lo sợ gỡ nắp ống, ba cái nhẫn con rơi trọn vào lòng bàn tay. Lúc ấy tôi không biết, cái đó gọi là nhẫn mã não(**). Loại nhẫn này vào thời của bà nội bà ngoại cực kì được yêu thích.

Tôi đặt nhẫn sang một bên, chậm rãi mở bức tranh cuộn bên trong. Thế nhưng bức tranh ấy so với những bức thư họa bình thường lại khác biệt quá nhiều.

Đặng Thiệu quơ tay trước mặt, tôi vừa lấy lại tinh thần đã thấy anh ngồi cạnh từ bao giờ.

“Lại thần người cái gì đấy? Hiện giờ em hối hận còn kịp ”

Tôi không phải kẻ nói không giữ lời, huống gì chính mình cũng cần giải quyết vấn đề sinh lí. Tôi lắc đầu, nói: “ Không có, ban nãy tự nhiên em nghĩ tới chuyện quá khứ thôi.”

“Chuyện quá khứ?” Đặng Thiệu nghe thế sinh hứng thú, đắp chăn che hạ thân, cười ha ha nói: “ Anh thích nhất là nghe chuyện cũ của em, mau kể coi nào.”

Tôi có chút cuối xử, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “ Hồi trước em tò mò rình mở rương của bà nội xem bên trong cất thứ gì. Nhưng mới xem trộm được vài lần thì bị mẹ phát hiện, đánh cho em một trận lên bờ xuống ruộng luôn. Mãi đến tận khi hai bà qua đời, em cũng không còn thấy cái rương đó nữa”

“Thế trong rương có cái gì? Có khi nào là bảo vật vô giá không?”

Tôi lắc đầu, thóang mất mát nói: “ Không phải bảo vật, em nhớ hình như là hai cuộn tranh, hơn nữa…” Tôi do dự không biết có nên nói cho anh không.

“Hơn nữa cái gì? Là tranh của danh họa nổi tiếng à?”

Tôi lại lắc đầu, lúng túng nói: “ Là.. là đông cung đồ (***)” =))))))))))))))

“ Cái gì? Đông cung đồ….” Đặng Thiệu muốn cười rồi lại dằn lòng nhịn xuống, nghẹn đến là khổ sở, nói: “ Sao bà nội, bà ngoại em lại có cái thứ đó?”

“Em cũng không biết. Sau khi bà nội bà ngoại đều qua đời, lúc ấy em học tiểu học, hàng xóm bên cạnh nhà bà ngoại nói cho em biết cái đó là gì.”

“ Thế sau đó em còn xem nữa không?” Đặng Thiệu hỏi.

Tôi thở dài, lắc đầu nói: “ Không có, hình như bị mẹ em tịch thu rồi. Dù sao cái loại hàng đó không xem cũng tốt”

Đặng Thiệu nghe xong nở nụ cười, không ngừng khen tôi có tuệ căn, sờ đâu trúng đó.

(Ý đùa em ***, từ bé đã đánh hơi được mấy cái ấy =)))

Chuyện xưa kể mãi cũng chán, tuy chẳng chứng minh được gì nhưng ít ra cũng gia tăng chút tình thú. Đặng Thiệu xoay người nằm xuống, nhỏ giọng nói: “ Lục tử, em có chắc là sẵn sàng rồi không?”

Tôi quay đầu không thèm để ý tới nghi ngờ của anh. Ngược lại vươn tay đóng cửa sổ, trong phòng tối đen như mực, giơ năm ngón tay trước mặt cũng không rõ. Không khí như vậy khiến tôi không khỏi khẩn trương, sờ soạng nằm xuống, cánh tay lơ đãng chạm vào thân thể Đặng Thiệu, cảm giác man mát của da thịt chân thật trong từng nhịp thở.

“Sơ Lục, anh thấy em khẩn trương quá rồi. Nếu không được thì hôm nay tạm quên đi.”

Làm sao có thể dễ dàng quên đi, khó khăn lắm mới có được cơ hội để tiến triển thêm mối quan hệ này. Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng. Cố hít sâu lấy dũng khí, bàn tay thăm dò vào trong chăn của anh, chậm rãi tiếp cận “cậu em nhỏ” Đặng Thiệu.

Tôi nghe tiếng anh cười khanh khách không ngừng, thẹn thùng nói: “ Cười cái gì mà cười?”

“Em sờ nhột như thế, bảo anh không cười mà được à?”

Vì không để Đặng Thiệu chịu nhột, tôi không thèm thăm dò nữa mà trực tiếp bổ vào chiếm đất, bàn tay nắm lấy “tiểu Thiệu” vuốt cao thấp không ngừng. Da Đặng Thiệu trơn bóng loáng, hơn nữa còn vừa được tẩy rửa xong nên cảm giác tươi mát mười phần, khẽ nhéo một chút còn co dãn rất tốt. Tôichạm vào ngực anh, không nhịn được mà cảm thán: “ Cơ ngực anh to thật đấy”

Đặng Thiệu thật lâu không đáp lại, tôi nghĩ anh chắc đang cố kìm nén cảm xúc ha. Cố nén cười lại bắt đầu hành hạ khuôn ngực cường tráng, nào cắn, nào cấu, nào cào, vui quên trời đất luôn. Được một hồi thấy thân thể Đặng Thiệu dường như có biến hóa, tôi lấy tay tính nhéo lên núm vú một chút, anh run rẩy, vội vàng giữ lấy cái tay không biết điều, nghiêm khắc nói: “ Sơ Lục, đừng có dại dột mà đùa với lửa”

Đã đi tới bước này thì tôi còn phải sợ anh sao, xốc chăn Đặng Thiệu lên chui vào, đè lên người anh, tôi nói khẽ: “ Em liếm ti nha?”

Đặng Thiệu chưa từng nghĩ tôi còn có vẻ mặt lưu manh này,gạt tay tôi ra nói: “ Liếm cái con khỉ, em nhanh làm chính sự đi, muốn để ông đây nghẹn chết hử?”

Tôi bị Đặng Thiệu giục đến phiền, đành phải đưa tay mò xuống thân dưới, nắm lấy thằng em nhỏ sớm đã cứng ngắc, nắn nắn bóp bóp từ trên xuống dưới, không khỏi tán thưởng một phen: “To thế.”

Đặng Thiệu dở khóc dở cười, nói: “ Rốt cuộc em giúp anh quay tay hay nghiên cứu cấu tạo cơ thể con người hả?”

Trong bóng đêm tiếng tôi cười vang dội cả phòng: “ Đàn ông chẳng phải thằng nào cũng thích được khen trym to sao? Mấy thằng nhóc xóm em suốt ngày đọ xem thằng nào là trym vô địch kìa” (=))))))))))))

Đặng Thiệu buồn bực nói: “ Lớn nhỏ thì quan trọng gì, kĩ thuật mới là mấu chốt. Nhóc con mới lớn như em sao hiểu được điểm này chứ.”

Tôi lên xuống nhanh hơn, Đặng Thiệu đem lời kế tiếp nuốt xuống, thở hổn hển nói: “ Tay em khô quá, không thoải mái gì cả”

“Vậy em nhổ nước bọt vào nha?” Tôi làm bộ rút tay lại, chuẩn bị nhổ mấy bãi vào lòng bàn tay.

“Đệt đệt đệt, thôi cứ dùng tay không đi. Nhổ nước bọt vào tay ghê lắm” Đặng Thiệu điều chỉnh cơ thể, một chân gác lên mông tôi, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh truyền sang, thật thoải mái. Trong lòng không khỏi than thở, vị này đúng là khó hầu hạ, cái này không chịu, cái kia không xong.. chi bằng…

Thừa dịp Đặng Thiệu lơi lỏng cảnh giác, tôi chui thấp xuống, nghĩ cũng không nghĩ, cầm lấy phân thân to lớn ngậm vào miệng. Đặng Thiệu thẳng đờ người, bàn tay to túm chặt không cho đầu tôi động đậy, miệng nói: “ Sơ Lục, em làm trò gì đấy hả?”

Tôi lắc đầu, ý bảo anh mau bỏ tay ra. Trong lúc vô tình liền ngậm sâu hơn, phân thân vừa nóng vừa cứng đâm sâu vào cổ họng khiến tôi có chút buồn nôn.

Đặng Thiệu nhận ra tôi khó chịu, bàn tay túm lấy tóc tôi dùng sức kéo ra.

Tôi phun ra phân thân giờ đã đẫm nước, nuốt một ngụm nước bọt, nói: “ Chẳng phải anh bảo tay em khô sao? Dùng nước bọt bôi trơn thì không cho thì em đành dùng miệng thôi. Đây là lần đầu tiên em làm cho người khác đó”

Nói xong, không đợi Đặng Thiệu trả lời, tôi tiếp tục công cuộc cày cuốc, ngậm lấy phân thân bắt đầu nhả ra mút vào.

Tôi nghĩ, Đặng Thiệu hẳn là cũng thoải mái, anh vô tình mà cố ý đong đưa cái eo đẩy sâu vào họng tôi, miệng nói: “ Đây cũng là lần đầu tiên anh để người khác làm thế này đấy”

Tôi nhả phân thân của anh ra, chậc lưỡi nói: “ Em còn tưởng anh kinh nghiệm giường chiếu dày dặn lắm cơ”

Đặng Thiệu vuốt ve mặt tôi, quẹt lấy một ít nước miếng vương trên mặt, ngón tay lấp lánh nước gợi cảm cậy miệng tôi, hai ngón tay dùng sức kẹp đầu lưỡi nho nhỏ, nói: “ Nếu dùng tay cũng được tính là kinh nghiệm thì cũng đúng đấy”

Bị anh túm đầu lưỡi, da đầu tôi khẽ run lên. Lưỡi bị kiềm hãm không cử động được, vừa đau vừa rối, rốt cuộc miệng nhanh hơn đầu cúi xuống hung hăng cắn một cái lên bảo bối của anh. Hình như dùng lức có hơi quá một chút, Đặng Thiệu hét lên mẹ ơi, bật cả người dậy, nói: “ Nhóc con xấu xa, em dùng sức vậy muốn cắn gãy anh à?”

(Edit đến đây tui chỉ có thể thốt lên: Xong trym =))))

Tôi không phục ngồi dậy, mang theo ý cười nói: “ Ai bảo anh túm lưỡi em đau.”

Đặng Thiệu bộc phát, nói: “ Em biết cái gì gọi là tình thú không hả? Mau bật đèn lên, anh thấy không ổn rồi”

Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, với tay giật dây đèn. Ánh sáng chói mắt khiến tôi và Đặng Thiệu đồng loạt híp mắt không thích ứng nổi. Tôi sớm lấy lại tinh thần, lò dò tới gần thằng nhỏ của anh, nói: “ Chết rồi, hình như chảy máu.”

Cảm giác đau đớn nhức nhối từ thằng em khiến Đặng Thiệu không ngừng lật qua lại kiểm tra. Chờ đến khi chắc chắn phần đầu khấc chỉ có dấu răng không sâu lắm, vương chút tơ máu mới thở phào. Anh nhẹ nhàng sờ một chút, nhe răng nhếch miệng nói: “ Nhóc con em sao lại ngu thế hả? Nhỡ dùng sức thêm tí nữa, em định biến anh thành thái giám cuối cùng của Trung Quốc à?”

Việc đã đến nước này, tôi cũng lo lắng đứng ngồi không yên, bất đắc dĩ nói: “ Làm sao bây giờ, hay chúng mình đi viện đi?”

“Đi viện?” Đặng Thiệu tức giận lườm tôi, hừ lạnh: “ Đi bệnh viện cho người ta khám cái này? Bác sĩ hỏi thì trả lời sao? Chẳng lẽ nói đang blow ngon lành thì bị cắn à?”

“Vậy chúng mình đi bệnh viện tư nhân, được không?”

“Không được” Đặng Thiệu hừ lạnh, với tay lấy cuộn giấy vệ sinh giật một ít, cẩn thận lau thằng em tội nghiệp.

“Hay là…. hay là anh cắn lại em đi? Sau đó huề nhau xí xóa”

(=))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Đặng Thiệu hung hăng trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: “ Cút sang một bên cho anh”

Tôi nản lòng nói: “ Cái này không được, cái kia cũng không được,làm sao mới tốt bây giờ? Không thì…..nhịn đau thử chịch đi, có khi lại mau khỏi đấy”

(*) Cái rương:

090312Cl1gato16

(**) Nhẫn mã não: Loại nhẫn làm từ đá mã não, đại diện cho sức khỏe và sự bảo vệ

IF

(***) Đông cung đồ: “Xuân cung đồ” được coi là sách cẩm nang các tư thế *** nam nữ còn “Đông cung đồ” là cho nam nam nha:’> Kiểu giống Kamasutra Yaoi đó

Cảm ơn nàng Bỉ Ngạn Hoa vì đã giúp đỡ nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.