Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 11



Mang khuôn mặt đáng yêu, oan gia đối thủ của Lâm Nguyệt Dao - Lăng Chính Phong vừa nghe Lâm Nguyệt Dao khiêu khích như vậy liền nổi nóng: “Cậu nghĩ nhận một tiểu muội đáng yêu thì hay lắm chắc, người ta lại không phải muội muội của một mình cậu, cậu đắc thắng cái gì? Hừ cái khuôn mặt này của cậu có làm gì cũng vẫn là trẻ con như cũ thôi, chậc, cứ ráng chi cho mệt xác không biết, tội nghiệp”. Nói xong còn phối hợp lắc đầu dáng vẻ mười phần trêu tức chọc cho Lâm Nguyệt Dao tức điên: “Lăng Chính Phong cậu… cậu đừng có khinh người quá đáng chẳng phải cậu cũng giống tôi sao, còn bày đặt ra vẻ, hừ!”…

Diêu Tuyết vốn bị Lâm Nguyệt Dao kéo đến bây giờ lại không biết làm gì chỉ có thể bối rối đứng một bên xem hai người cãi nhau. Bỗng một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai khiến Diêu Tuyết giật bắn: “Xem oan gia cãi nhau có phải lí thú lắm không”. Nhân lúc hai oan gia này cãi nhau, Giang Thành Ân liền nhanh tay kéo tiểu muội muội đang ngơ ngác một bên về dụ dỗ, hắn vốn để ý tiểu muội này từ lâu rồi chỉ là không có dịp ra tay mà thôi, giờ đã có người cho cơ hội sẵn sao có thể bỏ qua.

Vì thế lúc Lâm Nguyệt Dao chiến đấu xong với Lăng Chính Phong, nhớ tới Diêu Tuyết bị mình bỏ quên nãy giờ, quay sang liền thấy cô bé đã bị Giang Thành Ân dụ dỗ thành công mở miệng gọi: “Thành Ân ca ca, Lãnh ca ca, Phương ca ca, Kiến Minh ca ca, Băng Nhạn tỉ tỉ”. Lúc này quả thực Lâm Nguyệt Dao cực kỳ tức giận không nói lại những người khác liền quay sang Lăng Chính Phong xả giận: “Lăng Chính Phong, thì ra là cậu cố ý đánh lạc hướng tôi để cho Giang Thành Ân có cơ hội ra tay, đúng là đồ mặt mũi trẻ con lòng dạ tiểu nhân”.

Lăng Chính Phong nghe Lâm Nguyệt Dao chọc vào chỗ đau của mình lập tức nổi đóa, đang tính cãi lại thì bị Phương Viễn với gương mặt dịu dàng ôn hòa chặn lại: “Được rồi, được rồi, hai người cãi nhau cả nửa ngày rồi vẫn không thấy mệt sao, tiểu học muội đáng yêu vẫn còn đang ở bên kia chờ cậu qua giới thiệu kìa”.

Nhắc tới chính sự Lăng Chính Phong liền hào hứng bỏ quên cuộc cãi vã một bên, vội vàng chạy qua chỗ tiểu học muội đang ngồi, làm ra dáng vẻ nghiêm nghị có chút trẻ con khiến Diêu Tuyết nở nụ cười: “Diêu Tuyết tiểu học muội lần đầu gặp mặt, mình tên là Lăng Chính Phong học lớp 2, cậu chỉ cần gọi Phong ca ca là được.” Nhìn gương mặt đáng yêu đang hăng hái trước mặt Diêu Tuyết cũng vui vẻ đáp lại: “Lần đầu gặp mặt, rất vui được quen biết, Phong ca ca”.

Lăng Chính Phong nghe được lời mình muốn nghe liền vui vẻ chạy sang ra oai với Lâm Nguyệt Dao đang ủ rũ lôi kéo Hàn Băng Nhạn kể khổ, Hàn Băng Nhạn tuy tính tình cực kỳ lãnh ngạo nhưng lại đặc biệt kiên nhẫn với người bạn lớn lên từ nhỏ Lâm Nguyệt Dao này. Cho dù Lâm Nguyệt Dao có huyên thuyên lằng nhằng cỡ nào, Hàn Băng Nhạn cũng đều có thể bình tĩnh nghe hết cho nên mối quan hệ không tên của bọn họ mới có thể gắn bó sâu sắc như thế.

Nghe Lăng Chính Phong đắc ý khoe khoang, Lâm Nguyệt Dao cũng rất tức giận tính mở miệng mắng hai câu liền thôi. Có thể ngồi ở vị trí này dĩ nhiên đều không phải vật trong ao. Lâm Nguyệt Dao trong lòng thực ra cũng sớm biết sẽ có hết cục này nhưng mà tới lúc nó xảy ra vẫn là có một chút không cam lòng nhưng với tính tình hoạt bát của cô chút không cam lòng đó ngay lập tức liền biến mất. Lâm Nguyệt Dao tuyệt đối không phải loại người ích kỷ, cô biết chuyện này đối với Diêu Tuyết hoàn toàn là tốt, chẳng qua vẫn là thích đùa giỡn một chút tiểu tính tình dù sao với mối quan hệ sớm thâm căn cố đế của mấy người bọn họ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.

Phương Viễn xưa nay vẫn luôn là một vị công tử ga lăng lịch sự,mặc dù nhìn thấy ánh nhìn ghen tỵ và ác ý lộ ra khi nhìn về phía Diêu Tuyết của Triệu Mỹ Ngọc thì cậu cũng sẽ không để lộ ý nghĩ của mình ra ngoài chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm Lâm Nguyệt Dao: “Không biết vị tiểu thư này là?” Triệu Mỹ Ngọc vừa nghe có người của nhóm Phượng Hoàng để ý tới mình liền hưng phấn, lại chỉ nghe Lâm Nguyệt Dao không mặn không nhạt đáp lại: “Là Triệu Mỹ Ngọc, một người học cùng lớp hôm nay chỉ là tò mò nơi này muốn đến tham quan thử mà thôi”.

Phương Viễn nghe vậy liền nở một nụ cười có lệ dịu dàng: “A vậy xin cứ tự nhiên đi tham quan, không cần để ý tới chúng tôi” Nói xong lại tự nhiên quay sang nói chuyện cùng Diêu Tuyết không tiếp tục để ý đến gương mặt đầy ảo não của Triệu Mỹ Ngọc nữa. Đôi mắt Triệu Mỹ Ngọc nhìn Diêu Tuyết ngày càng ghen tỵ, đố kị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.