Diêu Tuyết cứ ngơ
ngác nhìn ông cụ cứ huyên thuyên kể khổ, hết mắng Diệp Chấn Phàm hỗn đản lại kêu khổ có cháu mà không được hưởng. Sau đó lại mắng ông ngoại cô
là huynh đệ không có chí cốt, có cháu gái tốt cũng không biết chia sẻ,
để mặc huynh đệ là ông cô đơn lủi thủi.
Diệp lão càng kể càng hưng phấn, Diêu Tuyết càng nghe càng mờ mịt, Diệp Chấn Phàm đầu đầy hắc tuyến, Diệp phu nhân đứng một bên che miệng cười còn Diệp Chỉ Linh ngồi trên sopha chống cằm hứng thú nghe, thỉnh thoảng lôi kéo Diêu Tuyết nói nhỏ tiết mục này diễn ra một năm mấy lần, mỗi lần dài bao nhiêu, nội
dung là gì khiến Diêu Tuyết cũng nhịn không được mỉm cười, trong lòng
lại vô cùng hâm mộ tính cách gia đình ấm cúng hài hoà này.
"Người là ông nội Diệp sao?" Sau một phen suy tư, phân tích, quan
sát.... Diêu Tuyết mới dám rút ra kết luận khiến chính bản thân cũng cảm thấy có chút kì diệu. Quả thật kì diệu làm sao khi vừa bước lên trên
con đường tương lai mờ mịt, chưa kịp hoang mang thì đã có người xuất
hiện dắt tay cô đi tiếp. Ông ngoại, có phải ông luôn dõi theo con, tiếp
bước cho con không?
Lão Diệp đến giờ mới nhớ ra là Diêu Tuyết không biết ông, trong lòng oán trách Trần lão không thôi. Lại lôi kéo
Diêu Tuyết kể lể một hồi mới vỡ lẽ thì ra là ông ngoại đã chuẩn bị trước tất cả cho Diêu Tuyết, tính trước các khả năng, lo lắng chu toàn, chỉ
sợ cô bị uất ức. Nước mắt Diêu Tuyết bắt đầu trào ra liên tục, từng giọt từng giọt tuôn rơi trong nỗi cảm kích, nhớ nhung vô vàn của cô và ông
ngoại.
Diệp lão yêu thương vỗ vỗ đầu cô, sang sảng nói: "Tiểu Diêu Tuyết yên tâm đi, lão già kia đi rồi không phải còn ông nội Diệp
đây sao?! Ông đảm bảo với con có thể khiến cho Tiểu Tuyết trở thành công chúa hạnh phúc nhất trên đời này được không? Ngoan, đừng khóc a"
Bỗng một giọng nói trong trẻo cắt ngang khung cảnh xúc động: "Ông nội,
không phải gần đây ông mới đảm bảo với con rằng ông chỉ có mình Linh
Nhi, Linh Nhi là công chúa hạnh phúc nhất sao? Sao mới đó đã quay sang
nói với người khác rồi?! Ông làm như thế là không được nha! Không phải
ông luôn nói làm người phải tuân thủ lời hứa sao? Ông nội đây không phải là nói một đằng làm một nẻo sao? Cha mẹ hai người làm chứng cho con, để sau này còn đem ra đối chất nha!"
Diệp Chỉ Linh đứng chống
nạnh, bộ dáng đanh đá tuôn ra một tràng làm Diệp lão đứng hình, Diêu
Tuyết bối rối còn vợ chồng Diệp Chấn Phàm nhìn nhau cười vui vẻ. Diệp
lão còn chưa kịp hoàn hồn Diệp Chỉ Linh đã chạy đến ôm chầm lấy Diêu
Tuyết, lên giọng ta đây khoan dung ra tuyên bố:
"Nếu là Diêu
Tuyết tỷ thì không sao, dù sao có hai công chúa cũng vui hơn mà. Nhưng
chỉ cho phép ông nội vi phạm lần này thôi nha". Giọng nói bá đạo ngây
thơ vừa thốt lên làm Diêu Tuyết có chút dở khóc dở cười, tuy nhiên hơn
hết là vòng tay ấm áp, lời nói ngây thơ khiến cô bắt đầu quyến luyến nơi này. Ông ngoại, cám ơn ông thật nhiều, cháu sẽ rất hạnh phúc.
"Ọc ọc" một tiếng vang lạ phá tan khung cảnh ấm áp, bình lặng. Mọi
người đều quay đầu nhìn về phía Diêu Tuyết đang xấu hổ cười trừ, cô đã
không ăn uống gì hai ngày dài rồi, bụng không phản ứng mới là không bình thường đó. Diệp phu nhân phản ứng trước tiên liền tớ đỡ Diêu Tuyết dậy, nói:
"Ai, Diêu Tuyết ngoan, sao dì Diệp có thể quên mất con
chưa ăn gì chứ! Chao ôi, già rồi hay quên sao? Mau mau, dì Diệp dẫn con
đi ăn sáng, con tuyệt đối đừng giận dì nha!" Vừa nói vừa dẫn cô đi về
phía phòng ăn.
Diệp Chỉ Linh nhanh chóng chạy tới ôm một tay
Diêu Tuyết "Mẹ con cũng đói". Diêu Tuyết vẫn đang xấu hổ không thôi vừa
nghe Diệp phu nhân nói liền có chút luống cuống: "Không có đâu, dì Diệp, Diêu Tuyết sao có thể giận người chứ" Hai người đàn ông thấy vậy cũng
nhìn nhau cười bước theo sau cô.
Vừa ăn sáng xong Diêu Tuyết
liền bị cấm túc trên giường không được nhúc nhích nữa. Bởi vì buổi sáng
vừa mới lê cái chân bị thương ngày hôm qua còn chưa kịp tốt lập tức lại
trầm trọng thêm. Bác sĩ yêu cầu không được di chuyển thêm một phút nào
nữa. Lập tức lệnh cấm túc được ban ra, cả nhà đều ủng hộ. Diêu Tuyết chỉ còn cách thu nhỏ phạm vi hoạt động ở trên giường, tận lực giảm tối đa
cử động chân. Đối với cô đây là một việc vừa ấm áp lại vừa buồn chán.
Chiếc giường rất lớn đủ cho ba, bốn người nằm, Diêu Tuyết ở trên đó lại càng đặc biệt nhỏ bé. Sợ cô buồn chán, Diệp Chỉ Linh gần như chuyển qua phòng này ở, lúc nào cũng líu ríu, chuyển động xung quanh cô không
ngừng. Chỉ là ban đên không dám ngủ chung, sợ động đến vết thương của
Diêu Tuyết. Ông nội Diệp cũng ngày ngày cắm lều trong phòng bệnh, luôn
kể chuyện, đánh cờ hay đấu khẩu với Diệp Chỉ Linh chỉ sợ Diêu Tuyết cô
đơn.
Diệp phu nhân phần lớn ở một bên đọc sách hay đơn giản
cười nhìn hai ông cháu đấu khẩu, nói chuyện phiếm, ăn cơm cùng Diêu
Tuyết. Diệp Chấn Phàm ngày ngày đi làm về cũng đều đến thăm, nói vài câu với Diêu Tuyết sau đó mới đi làm việc. Ngoài ra còn có máy tính, truyện tranh, sách, máy điện tử đều được đưa tới đầy đủ, thậm chí còn có một
chú gấu bông khổng lồ chiếm gần nửa cái giường.
Diệp Chỉ
Linh nói cô không dám ngủ cùng Diêu Tuyết sợ động, nhưng mà gấu bông sẽ
không động, không sợ nên cô mới đưa bạn thân của mình sang ngủ cùng Diêu Tuyết. Vậy thì Diêu Tuyết tỷ sẽ không buồn nữa, cũng không sợ đụng
trúng vết thương, dù sao gấu bông cũng rất mềm, có đụng cũng không gây
ra chuyện gì lớn.
Trong mấy ngày nay, gần như sinh hoạt trong Diệp gia đều tập trung về phòng Diêu Tuyết. Cô thậm chí gần như có cảm
giác mình chính là một phần của gia đình hạnh phúc này. Tuy vậy, cô cũng biết đó chỉ là do ở đây quá hạnh phúc mà thôi. Diêu Tuyết đôi lúc có
chút sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ quyến luyến sự ấm áp, hạnh phúc này
mà không buông tay được, sẽ gây thương tổn cho những con người tốt đẹp
này