Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 107



Nàng tức tối há miệng ra, cắn vào tay heo của hắn đang bịt miệng nàng lại, hắn gắng chịu đau, nàng cắn tay hắn như thể chỉ hận không thể nhai xương của hắn ra vậy, thế là bàn tay của hắn lại in lên một giấu răng xin xắn của nàng!

- Nàng vùng vẫy, cuối cùng tay hắn cũng thoát ra khỏi hàm răng của nàng, nàng nói!

“ Ngươi còn không chịu buông ta ra”

- Hắn cười khổ không thôi, lại sử dụng tinh thần lực câu thông với não hải của nàng, để nàng thấy tình cảnh bây giờ của hai người bọn họ!

Không biết từ lúc nào, hai người đã bị vài người để mắt tới chỗ hai người đang đứng, chắc là do lúc nãy hai người đấu khẩu với nhau, khiến vài kẻ có tinh thần lực chú ý tới chỗ hai người!

- Nàng cũng biết, hắn ôm lấy nàng, một là để nàng không nháo nữa, cũng là để dùng tinh thần lực che dấu đi sự hiện diện của hai người, sau một hồi vài đạo tinh thần lực dò xét qua hai người, sau một hồi không thấy gì, thì bọn chúng không dò xét chỗ hai người nữa!

- Thấy thế, hắn thở phào một hơi, lại thấy tay mình càng ngày càng đau đau,hắn vội buông nàng ra,nàng liền như một con thỏ, nhảy sang một bên, như thể sợ một con sói đói là hắn ăn thịt nàng vậy!

- Nhìn nàng, bộ ngực phập phồng vì tức giận, lại thấy tay có hai đạo vết cắn, như muốn rướm máu,hắn tức giận nói!

“ Bộ ngươi là chó à, sao ngươi cứ cắn ta hoài vậy, có cắn thì cắn một cái thôi chứ ”

- Nghe hắn nói thế, bộ ngực nàng càng phập phồng, hẳn là rất tức giận!

« Cũng phải thôi, nếu là ai trong tình cảnh của nàng mà không tức giận cơ chứ, một tay hắn bịt miệng của nàng, một tay tron lúc vô thức ôm nàng, lại nắn bóp bộ ngực mềm mại của nàng »

- Thấy mặt nàng đỏ lên vì tức giận, lại thấy tay trái của mình lại có cảm giác khác khác, hắn giơ tay trái lên, hoạt động tay vài lần, lại ngửi thấy mùi hương thật thân quen, như đã ngửi thấy ở đâu đó rồi, lại thấy bộ ngực đang phập phồng lên vì tức giận của nàng!

Hắn nhìn tay của mình, lại nhìn bộ ngực của nàng, lại nhìn tay lại nhìn ngực, bây giờ máu mới thông lên não, hắn cuối cùng đã biết mình vừa làm gì, bây giờ cảm giác muốn khóc cũng có a!

« Mẹ ơi!! Sao mình lại giống sắc lang thế này,hắn cực kì hối hận, vì sao ư, bởi vì sao lúc nãy chiếm tiện nghi sao không bóp thêm tí nữa, mà sao lại méo có cảm giác gì hết vậy nè, có phải đó là tivi màn hình phẳng trong truyền thuyết sao»

"...."!

- Hắn ném một ánh mắt vô cùng thương hại, nhìn bộ ngực của nàng, nàng ta cũng nhìn thấy ánh mắt của hắn đang dán vào ngực nàng, nàng vô cùng tức tối nghĩ!

« Tên Tiểu Tặc, đại đại sắc lang, ngươi còn giám nhìn và nghĩ bổn Công Chúa, thì ta sẽ móc mắt ngươi ra, nhưng vì lúc nãy ngươi vừa cứu ta, ta sẽ chỉ chặt tay heo của ngươi thôi »

- Thấy nàng đang chuẩn bị nổi bão,hắn vội vàng dùng mọi thứ hắn có thể nghĩ ra để đánh lạc hướng của nàng, nhưng vì những lời của hắn nghe rất bùi tai,nên cũng may là hắn đánh lạc hướng của nàng đi được, hắn lại hỏi!

“ Đám quân gia kia là ai,làm sao bọn chúng lại muốn bắt ngươi”

- Lúc này, nàng lại nổi lên sát ý vô cùng nói!

“ Đám quân kia, là hộ vệ của ta”

- Hắn nghi hoặc hỏi?

“ Hộ vệ của ngươi, đáng lẽ phải ở bên cạnh ngươi chứ, làm sao để đám người kia khi dễ ngươi được, mà làm sao mà lại có Yến Gia ở đây ”

- Nàng liếc mắt nhìn hắn, xong rồi nói!

“ Ngươi biết con trai của gia chủ, Yến Gia chứ ”

- Nàng thấy hắn lắc đầu,định trào phúng hắn là “ Kẻ thấp kém như hắn, làm sao có thể biết được ”nhưng lại thấy hắn chịu ngoan ngoãn như một học trò ngoan, nàng lại ném những lời nàng chuẩn bị đi thật xa rồi nói!

“ Yến Gia, gia chủ có 3 người con trai, người con trai đầu đã thành gia lập thất, và đã sống riêng, còn hai đứa con trai còn lại, một trong hai tên đó lại muốn theo đuổi ta ”

A - Long nghe thấy những lời này, như sấm đánh bên tai, « Không phải Cá Vàng cũng bị ép hôn với người của Yến Gia sao» Hắn lại hỏi

“ Là Yến Kỷ Phong Sao”

- Nàng cũng kinh ngạc,là vì sao một người như hắn lại biết Yến Kỷ Phong, nàng tuy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi lại nói!

“ Không phải, Là Yến Kỷ Thần ”

- Nghe tới đây, hắn cũng có thể đoán ra được những tên kia muốn làm gì rồi, hèn gì nàng lại nổi sát khí khi nhìn thấy hộ vệ của nàng tiếp xúc với đám tên luu manh đó, hẳn là bọn chúng đã bán rẻ nàng cho Yến Gia rồi đi!

- Hắn thấy nàng chỉ nói sơ qua tình hình, nhưng không nói kỹ lưỡng,nàng không muốn nói thêm, hắn cũng chẳng hỏi, vì nếu nàng không muốn nói thì hắn có hỏi cũng chẳng được!

- Hắn lại nghe nàng nói!

“ Ngươi giúp ta một chuyện ”

“ Chuyện gì ”

“ Giết bọn chúng ”

“ Ai!”

“ Tất cả bọn chúng ”

“ Có cần thiết không ” Hắn hỏi lại!

- Chỉ thấy nàng gật đầu,không trả lời câu hỏi của hắn, hắn lại hỏi!

“ Vì sao ”

“ Vì bọn chúng giám phản bội ta”

- Hắn mỉm cười nói, giết một tên sẽ mọc ra một tên khác, ngươi muốn chữa được bệnh thì phải tim ra căn nguyên của căn bệnh chứ!

“ Thế ngươi nói ta phải làm sao,chứ nuốt quả giận này, ta thật không cam ”

- Hắn cười nói!

“ Một vị vua sẽ không tự tiện giết triều thần đối địch với mình, mà sẽ nâng một tên ngang hàng và có thù với tên đối địch của mình lên hai tên đó đấu đá lẫn nhau rồi ở giữa hưởng lợi ”

- Nàng không cho là đúng lại nói!

“ Như vậy sẽ làm khổ nhiều người liên luỵ,ta không nỡ ”

- Hắn nói!

“ Ta chỉ nói ví dụ thôi mà, chứ ta có kêu ngươi làm vua đâu, mà ngươi nên nhớ một câu, Nhất tướng công thành vạn cốt khô, để đạt được thư mình muốn, thì phải chấp nhận trả giá, nhưng thứ mà ngươi muốn có thì ngươi phải tự tay đoạt lấy, chứ không phải để ai đem tới cho ngươi, vì trên đời này không có miếng bánh nào từ trời rơi xuống cả”

- Nàng không nói chỉ trầm mặc một hồi, hẳn là suy nghĩ về lời hắn nói,sau nửa ngày, nàng cắn môi, nhìn qua phía bên kia một cách không cam tâm, rồi cúi mặt xuống suy nghĩ

« Nhưng hắn nào biết, nhưng lời hắn nói trong lúc vui đùa, lại khiến một người nhớ mãi, và sau trong cung, nơi nàng sống, khối kẻ vì lời nói hôm nay của A - Long mà khốn đốn »

- Hắn thấy nàng im lặng liền nói!

“Ngươi có quyết định chưa, nêu như ngươi muốn ta giết bọn chúng thì cũng được thôi, nhưng mà ngươi lấy gì trả lại công cho ta,ta không làm không công đâu a, nếu ngươi không có tiền thì lấy thân báo đáp cũng được mà!”

- Bị lời nói ti bỉ của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ, lại nghe thấy những lời khinh bạt với nàng, hai mắt nàng phún hoả nhìn hắn, hắn thấy thế lại nhớ tới bao nhiêu tiện nghi của nàng đều bị hắn chiếm, hắn liền sửa sai nói!

“ Khụ Khụ!! Ta đùa đó, đừng để ý a ”

- Thấy hắn nói thế,nàng càng tức giận hơn nữa nghĩ!

« Ngươi thật là một tên vừa sắc lang, lại vừa lưu manh, từ trước tới giờ bổn công chúa chưa từng bị ai chọc tức nhiều tới như ngươi,lại còn không xem ta như một nữ nhân của một gia đình thường dân,ngươi thật là khiến ta tức chết mà »

- Nàng lườm hắn không chớp, hắn cũng không yếu thế mà nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn không tin nàng có thể so uy thắng với hắn!

” Nếu ngay cả một nữ nhân đang tức giận nhìn mình mà cũng không giám nhìn vào mắt của nàng, thì thật không xứng là nam nhân mà »

- Trong lúc nàng và hắn đấu mắt với nhau,hắn cũng nén ép tinh thần lực của đã tới cao trào,cũng bắt đầu nén ép không khí lại,rồi bắn về phía tên lưu manh mà hắn thả đi,mục tiêu là diệt sát tên lưu manh đó!

“ Uỳnh!!! ” Một tiếng nổ to phát ra từ trong người tên lưu manh đó!

Mặc dù,Dạ Thanh Nguyệt không biết bọn chúng nói gì, nhưng hắn lại có thể dùng tinh thần lực, quan sát sự mấp máy miệng của bọn chúng mà biết bọn chúng đang muốn nói gì, nhưng tới khi một tên hỏi tên lưu manh là hình dạng của cái tên ra tay giết đám người hình dạng như thế nào!

- Tên kia đang chuẩn bị miêu tả hình dáng của A - Long hắn cho đồng bọn, để nhờ đồng bọn trả thù dùm cho hắn, thì lúc đó A - Long biết không thể giữ lại tên này, hình dáng của hắn mà bị lộ thì hắn chỉ có cách, bỏ xứ mà đi thôi,nên hắn phải ra tay giết người diệt khẩu!

Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.