Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 340: Dược cốc (1)





“ Phượng Kinh Thiên đúng không.... Ngươi nói muốn giết người trước mặt ta....vậy ngươi giết hắn trước mặt cho ta xem...ta muốn xem trước mặt ta...ngươi giết hắn kiểu gì ”

- Những lời này, như tiếng lôi đình oanh đỉnh,vang lên trong tay của Phượng Kinh Thiên, hắn giận tím mặt, hắn đứng đường là Thiên Tài luyện dược sư của Phượng Gia.... Nhưng mà lại bị một tên gọi là Hắc Ma này khinh bỉ đến như thế, không nể mặt tăng, cũng phải nể mặt phật chứ, không nể mặt hắn, thì phải nể mặt phía sau hắn là Phượng Gia và Dược Cốc chứ, chuyện Phượng Kinh Thiên hắn bị người khinh bỉ như thế này,chuyện như thế này mà lộ ra ngoài, hắn còn cái gì là mặt mũi của Nhị chuyển luyện đan sư sao, hắn lúc này lại nghĩ đến hậu trường xung quanh mình, hắn cười lạnh hét!

“ Hắc Ma.... Cái này là do ngươi thách thức ta giết hắn.... Hắn có chết cũng là do ngươi không bảo vệ được hắn.... Mà chết.... Không phải do Phượng Kinh Thiên ta......Vương Lâm... Chết đi cho ta.... ”

- Khí thế của Bán Bộ Chân Hồ Cảnh, uy áp tràn ra, bên trong đan điền của Phuong Kinh Thiên có một chân hồ,rộng khoảng 1m2, bên trong chứa đầy Linh Dịch, từ linh khí chuyển qua từ Linh Mạch mà rót vào bên trong đan điền của hắn, lúc này 1m2 Linh Dịch một lần nữa, như sôi trào,rót trực tiếp vào Võ Hồn, Hắc Hồng hoả diễm của hắn, lúc này người Phượng Kinh Thiên bốc lên ngọn lửa Hắc Hồng hoả diễm, bừng bừng thiêu đốt như một hoả nhân vậy, ngọn lửa này là thiên phú của Phượng Gia, ngọn lửa này là màu Hắc Hồng, chứ không được đen thuần tuý như Niết Bàn Hoả chân chính của A - Long!

- Lúc này Phượng Kinh Thiên khuôn mặt vô cùng giữ tợn,hắn lúc này biến thành hoả nhân, tay hoá thành ưng trảo,khí thế trên người, không hề che giấu mà bộc lộ ra hết, khí thế trên người như bài sơn đảo hải mà ập tới Vương Lâm miệng còn rỉ máu tươi nơi khoé miệng, một trảo này như phá tan hư không, như hủy diệt thiên địa mà đánh xuống đầu của Vương Lâm, đang lúc này Vương Lâm muốn phản kháng, nhưng cơ thể hắn như bị bê tông đóng cứng lại vậy, không cách nào cử động được, hắn ánh mắt không cam tâm nhìn một quyền xé gió đánh tới đầu của mình, hắn chắc chắn rằng, chỉ cần trúng một quyền này, người chết nhất định là hắn, trúng quyền này đầu của hắn không bị nổ tung, thì cũng bị lõm vô một chỗ, cũng chết chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

- Thấy tình cảnh này, đám dược cốc treo nên môi nụ cười cười lạnh lẽo, nhưng trong đó có một nữ nhân màu tóc hoả hồng, cắt ngang vai vô cùng có cá tính, nàng vẫn một mực nhìn tràng cảnh này, nàng không phải xem mạng người như có rác, cũng không phải là loại máu lạnh vô tình, không để ý đến Vương Lâm sống chết, nhưng mà lúc này mọi sự chú ý của nàng, lại để ý đến sự hiện diện của người đang ngồi đối diện Lý Lão thong thả uống trà, nàng nhìn thấy bóng lưng này, khí tức có phần quen thuộc.... Thật giống cha nuôi của nàng... Phượng Kinh Lôi!

- Nếu A - Long quay lại nhìn nữ nhân này, hắn sẽ nhìn ra được nữ nhân mặc bộ quần áo dược cốc này là ai, đó không phải con gái nuôi của Phượng Kinh Lôi, là con gái của một bộ hạ thân tín, không may trong lúc chiến đấu bỏ mạng, và từ bé được Phượng Kinh Lôi nhận nữ nhân này là con nuôi, nàng có tên là Phượng Vũ!

- Phượng Vũ càng nhìn A - Long, càng cảm thấy quen thuộc, như nàng đã nhìn thấy từ đâu đó rồi.... Nhưng nàng càng cố gắng nhớ, nàng lại tìm không ra thân ảnh đó.... Nàng cảm thấy rất quen, từ khi tức, hơi thở, bóng lưng, từng hành động nhỏ nhất cũng làm nàng cảm thấy quen thuộc, nàng không thể nào tin được, làm sao có ai mà khiến nàng quên đi sự tồn tại, mà gây đến cho nàng nhiều ấn tượng như thế kia chứ,đúng lúc nàng thất thần, thì một giọng nói bằng linh hồn lực giao tiếp nhảy thẳng vào tai của Phượng Vũ, thanh âm này quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn, toàn thân nàng cứng đờ lại, ánh mắt không thể nào tin được nhìn về phía chủ nhân của thanh âm!

“ Ngươi....!!! ”

- Một thanh âm không thể nào tin được phát rq từ miệng của Phượng Kinh Thiên, lúc này mọi người như ngây đại thấy một màn quỷ dị,bàn tay trông rất tầm thường của A - Long,đang nắm chặt cổ tay và cố định toàn thể thân thể đang bốc lửa của Phượng Kinh Thiên, lúc này ưng trảo từ tay Phượng Kinh Thiên chỉ còn cách mặt của Vương Lâm 5cm nữa thôi, trên trán Vương Lâm vì áp lực mà da thịt xé nát, máu không ngừng chảy xuống khuôn mặt trung niên kiến nghị, thêm điệu bộ cắn chặt môi lại, lại đem đến cảm giác bất khuất không chịu khuất phục, chinh chiến sa trường của Vương Lâm năm đó!

“ Ngươi mau buông tay của ta ra....ngươi có biết ta là ai không..... Ta là người của Dược Cốc.... Ngươi dám đụng đến ta...ngươi cùng Dược Cốc là Địch cùng với luyện dược sư thiên hạ là địch....ngươi còn không mau thả tay ra ra.... ”

- Phượng Kinh Thiên lúc này bị A - Long khi tức uy áp khoá chặt lại, không cách nào di chuyển, cổ tay không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, hắn ngoài mạnh trong yếu uy hiếp A - Long, nghe thấy thế, A - Long cười lạnh nói!

“ Phượng Gia có loại con cháu, đi làm chó săn cho người... Quả là một sự sỉ nhục... Lại là một phương tiểu nhân lấy công trả thù riêng.... Hôm nay ta không giết ngươi sau này sẽ thành đại hoạ cho ta....ngươi cũng sớm lên đường thôi ”

- Nói xong, A - Long bắt đầu thúc dục Niết Bàn Hoả trong người, tay hắn bắt đầu xuất hiện luồng Hắc Hoả vô cùng lạnh lẽo như muốn đóng băng da thịt bên ngoài, nhưng lại nóng bức như muốn thiêu đốt linh hồn kẻ khác tới cặn bụi cũng không còn, lúc này Phượng Kinh Thiên!

“ Á......Răng Rắc....! ”

- Lên một tiếng đau đớn của Phuợng Kinh Thiên cổ tay hắn bị A - Long bẻ nát,ngay lúc Hắc Hoả từ người A - Long muốn đốt Phuợng Kinh Thiên kia làm tro bụi,thì sau lưng A - Long xuất hiện một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén, từ đỉnh đầu A - Long chém xuống, cực kì đáng số không cách nào che giấu sát ý trong đó, A - Long cười lạnh trong lòng, hắn biết kiếm quang này từ ai, không phải Phượng Gia kiếm Pháp Thì là thứ gì, mà người ra tay không ai khác chính là Phượng Vũ đang ở một bên quan sát hắn nãy giờ sao!

“ Hắc Ma công tử..... Ngươi không nên khinh người quá đáng.... Đây là chuyện của Phượng Gia và Vương Gia....chuyện này ngươi không nên xen vào thì tốt hơn ”

A - Long thấy nữ nhân này, hắn liền cười lạnh trong lòng, miệng trào phúng, tay vẫn không buông cổ tay của Phượng Kinh Thiên khuôn mặt đang méo mó, cực kì giữ tợn kia nói!

“ Ồ ta không biết ở đây.....cũng có một cái nữa là người Phượng Gia đó.... À mà quên mất... Ngươi chỉ là một đứa con nuôi... Lấy gì mà gọi là người của Phượng Gia kia chứ.... Chuyện Phượng Gia,liên quan gì đến ngươi sao?”

- Nghe A - Long nói lên lời này, tâm Phượng Vũ như ngàn cây kim đâm vào, nàng có cảm giác A - Long có cực kì thành kiến với Phượng Gia, nàng cũng đoán được vài phần, năm đó mọi chuyện nàng cũng biết một chút!

“ Phượng Vũ ngươi là vị hôn thê của ta....ngươi cũng tính là người của Phượng Gia.... Ngươi còn đứng đó làm cái gì.... Mau giết hắn cứu ta ra”

- Phượng Vũ nghe thấy Phượng Kinh Thiên nói thế, răng ngọc cắn chặt, kiếm mang ảo diệu, không hề suy nghĩ, cực kì sát cơ mà đánh đến, mà người chịu công kích không phải A - Long, mà là thân thể Phượng Kinh Thiên.... A - Long cũng khá kinh ngạc về được kiếm này, đáng lẽ phải đánh về phía hắn, thì lại rơi về phía Phượng Kinh Thiên.... Phượng Kinh Thiên, thấy thế hét lên một tiếng!

“ Tiện Nhân....! ”

- Lúc này Phượng Kinh Thiên đồng tử co rút lại, het to một tiếng rồi phía sau là thanh âm kêu đau đớn của hắn.... Hắn bị A - Long một tay xách lên, trước kiếm mang với tốc độ xé gió mà đánh tới, A - Long dùng thân thể Phượng Kinh Thiên chống đỡ toàn bộ kiếm ảnh chém tới, Phượng Kinh Thiên kêu lên thanh âm đau đớn, máu trên người Phượng Kinh Thiên không ngừng phun trào, hắn như một tấm khiên bằng thịt, liên tục bị A - Long dùng để đỡ kiếm quang chém tới, nếu là Phượng Vũ ra tay, thì hắn chết chắc, nhưng mà lại bị A - Long điều khiển, né tránh những bộ phận yếu hại, nên vẫn còn một hơi thở, từ đoạn chi đứt tay cụt liên tục bị A - Long xảo điệu lợi dụng, từ từ phế đi Phượng Kinh Thiên một cách đau đớn!!

“ Bịch..... Bịch..... Bịch..... ”

- Thân thể của Phượng Kinh Thiên bị chiêu kiếm này biến thành nhiều khối, tứ chi bị đoạn thân thể tràn ngập máu tươi, nhưng mà Linh Giả sức sống ngoan cường Phượng Kinh Thiên không hề chết, mà vẫn nằm đó thoi thóp, liền không thể chết mà vẫn thoi thóp một bên ánh mắt cực kì oán độc nhin và phía Phượng Vũ, và nhìn xuống từng khúc tay chân của chính mình, rơi xuống bịch bịch ngay bên cạnh,thân thể hắn vết thương chồng chất, không ngừng phun ra máu tươi, A - Long gật gù khen!

“ Thanh Liên Kiếm Quyết.....đạt đến tầng 3 Không tệ.... không tệ...!!!!..”

- Nghe thấy lời này của A - Long, thân thể Phượng Vũ có chút run lên, nàng mở trừng mắt không thể tin được, chỉ nàng và một người, biết được tên của loại kiếm quyết này.... Kiếm quyết này của nàng, cũng là do hắn chỉ điểm... Lúc nãy truyền âm nàng cũng không tin cho lắm, nhưng mà người đó cũng là quan hệ bí mật của nàng,hai người ăn ý đến lạ thường, và người đó.... Và người nam nhân trước mặt này nói ra được tên bộ kiếm quyết này...!!

- Liền chứng minh với nàng điều gì, trong lòng nàng khẽ run lên từng cơn, lúc nãy nàng nghi ngờ, nhưng giờ nàng có thể chắc chắn đến 9 phần, nhưng mà thời gian có hơn năm, nhưng mà tại sao người đó lại thay đổi lớn đến như thế kia chứ, nàng quả thật không thể nào chấp nhận sự thật này được,nàng chết lặng tại chỗ, còn người Dược Cốc đi theo Phượng Kinh Thiên, mà cái tên tự xưng Dược Đế đã biến mất từ khi nào, lúc này những tên Dược Cốc ngoài mạnh trong yếu, lúc này đối chất của hai người, lúc nãy chỉ là để lừa gạt sự chú ý của đám Dược Cốc này, mà dễ dàng ra tay với Phượng Kinh Thiên kia,nàng lúc này có thể chắc chắn, nam nhân trước mặt đúng là người đó rồi, lúc này người Dược Cốc sắc mặt khó coi nhìn Phượng Vũ lên giọng chất vấn!

“ Phượng Vũ ngươi làm cái gì vậy..... Ngươi giám công kích Phượng Huynh,ngươi biết đây là tội gì không.... Khi ta về sẽ bẩm báo chuyện này với sư phụ, để trị tội ngươi,ngươi còn không mau lui xuống ”

- Nhưng tên nam tử kia chưa kịp nói hết câu.... Thì không gian bên cạnh hắn chợt loé,một thanh niên đoi mắt lạnh đến như hàn băng thấu xương nhìn chằm chằm vào hắn, lúc này cổ tên kia bị một bàn tay tràn ngập lân phiến, móng vuốt sắc như dao, nắm chặt cổ hắn khiến cổ hắn đau đớn chảy máu, A - Long nói cũng lười nói,cổ tay lay động, bóp chặt cổ hắn!

“ Răng Rắc ”

- Hắn chưa kịp kêu lên lấy một tiếng, thì đã nghe thấy xương cổ của mình kêu lên một tiếng xương vỡ dòn tan,cổ của hắn bị bàn tay A - Long bẻ gãy làm hai khúc, xương cốt vỡ nát, một luồng hấp lực từ tay A - Long truyền tới, hút đi toàn bộ Linh Lực cùng Linh Hồn kẻ đó truyền qua tay, và vào bên trong đầu, Hỗn Độn Thần Cách trong đầu như một cái máy nghiền bắt đầu xoay chuyển

“ Rôm Rốp ”

- Một tiếng dòn tan....Linh Hồn tên kia bị Hỗn Độn Thần Cách nghiền ra thành phân bón nuôi dưỡng Linh Hồn của A - Long, hắn không kịp kêu lấy một tiếng, chẳng có cơ hội tiến vài luân hồi đã bị tiêu diệt, hắn nhìn qua Phượng Vũ hai mắt lưng tròng, chỉ chực rơi nước mắt, hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp này dùng ngón tay lau đi hai dòng nước mắt chảy xuống từ mắt đẹp của nàng,hắn thấy thế lòng mềm xuống thật nhiều, hắn nói người hắn hận nhất Phượng Gia, chính là Phượng Kinh Thiên kia!

- Mà Phượng Gia đối xử tốt với hắn, giúp đỡ hắn nhiều nhất, ngoại trừ mẹ nuôi của hắn ra, thì chỉ có Phượng Vũ này,nàng bên ngoài nguội lạnh, nhưng tâm lại là mảnh ấm áp, nàng nhiều lần âm thầm chiếu cố hắn, còn giúp hắn nhiều lần trốn ra Phượng Gia an toàn, hắn để báo đáp nàng, hắn cũng cho nàng không ít chỗ tốt, chỉ điểm vô số thứ, hắn cũng âm thầm mua chuộc nàng, chứng minh giá trị của mình, để nàng tin tưởng hắn, cũng nhiều lần nhờ có Phượng Vũ này âm thầm giúp đỡ, hắn mới có cơ hội trở mình này,lúc hắn bị bắt làm Dược Nô,nếu lúc đó Phượng Vũ không phải đến Dược Cốc học tập, thì hắn cũng không phải chịu cảnh bi thảm kia,hắn lúc này đủ thực lực, nhiều lần không muốn tiến về kinh thành, đạp diệt Phượng Gia, quậy nát kinh thành cũng vì nữ nhân tên là Phượng Vũ này,lúc này nàng vì hắn không phiền chống lại tông môn,chém giết vị hôn thê thiên tài luyện dược, nàng đặt cọc toàn bộ tương lai của mình lên hắn,hắn không khỏi trong lòng chảy qua một dòng nước ấm không tên!

“ Lưu Sư Huynh ”

- Lúc này một tên huynh đệ của tên vừa bị A - Long bẻ gãy cổ, hắn lúc này hai mắt huyết hồng, mất đi lý trí, lúc này trong đầu của hắn, liền chỉ có một ý nghĩ, là báo thù cho sư huynh, hắn liền tế ra Pháp Khí công kích, sử dụng chiêu thức mạnh nhất đánh tới A - Long hòng nhân lúc A - Long phân tâm một kiếm chém chết!

“ Hoả Diễm kiếm quyết..... Hắc Ma đền mạng cho sư huynh ta.....chết đi cho ta ”

- Tên kia điên cuồng gầm thét, thanh kiếm trên tay hắn như hoá thành hoã diễm ngập trời, hoá thành hoả kiếm, từng kiếm mạnh mẽ, với lực thiêu đốt vô cùng đáng sợ chém xuống A - Long cùng Phượng Vũ đứng một bên, thấy Hoả Kiếm đánh xuống đầu hai người, hai mắt A - Long khẽ híp lại, kéo Phượng Vũ kia ra sau lưng mình, hắn nhìn tên kia cười lạnh, một chân dẫm lên đầu của Phượng Kinh Thiên!

“ Muốn chơi lửa với ta....các ngươi còn xanh và non lắm.......!!!! ”

- Nói xong một luồng Hắc Hoả đen đến mức thuần tuý, xuất ra từ tay A- Long dưới kiếm hoả diễm của tên kia Hắc Hoả,như lửa nóng gặp củi khô, nó bắt đầu cắn nuốt thôn phệ hoả diễm của tên kia, tên kia đồng tử co rút, đang muốn tránh né ngọn lửa màu đen này như dòi bám trong xương, đi theo Hoả Diễm Linh Lực của tên này mà đánh úp tới!

- Ngọn lửa màu đen vô cùng lạnh lẽo cùng nóng bức này, nhưng lại là vật chí mạng thiêu đốt linh hồn này, như một cơn gió quấn tới, không cách nào ngăn cản, hắn chỉ hét thảm một tiếng, tên đó bị niết bàn hoả của A - Long quấn lấy, chưa tới 1 giây, đã đốt tên kia trở thành tro bụi, thần hồn câu diệt,trở thành hạt bụi nhỏ mà tiến vào không khí!

- Lúc này đám người Dược Cốc thoáng chốc kiêu ngạo, trở nên cực kỳ ngưng trọng, bọn chúng biết hôm nay đã đá phải tấm thiết bản rồi, bọn chúng đến đây để đòi người... Nhưng mà lại gặp tên một lời không hợp liền chém giết người, bọn chúng lúc này lên lưng hổ khó xuống, lúc này Phượng Kinh Thiên khuôn mặt bị A - Long chà đạp khuôn mặt bị dính ở dưới đất, lúc này miệng phun máu tươi khó khăn nói!

“ Niết Bàn Hoả.....ngươi là người của Phượng Gia....ngươi là ai...??? Vì sao muốn cùng ta là địch.... Ngươi biết người trong tộc không được ra tay hạ sát, làm tổn thương nhau....ngươi biết mình phạm tội gì.... Ngươi còn không mau buông ta ra...sau đó phế tu vi...theo ta về phượng gia tiếp nhận hình phạt ”

A - Long cười lạnh nói!

“ Gia Phả của nhà họ Phượng, có tên của ta sao.... Ta chưa chém tận giết tuyệt các ngươi, là may mắn của các ngươi lắm rồi.... Ngươi cho rằng có thể dùng gia pháp ước chế được ta sao,ngươi đang mơ, hay cố gắng tỏ ra mình đang mơ vậy ”

- Phượng Kinh Thiên lúc này nghẹn họng không biết nói gì,cũng cảm nhận được sát cơ vô cùng nồng đậm của A - Long hơn nữa đối với mình, hắn trong lòng kinh hãi, hắn ngoài mạnh trong yếu, vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nói!

“Ngươi không thể giết ta....tuy ngươi không có trong tộc phả.... Nhưng mà chúng ta vẫn là huynh đệ đồng tộc kia mà..... Chỉ cần ngươi thả ta hôm nay một mạng.... Chuyện hôm nay ta liền xí xoá, ân oán chấm giứt.... Ngươi thấy sao”

A - Long cười lạnh, mặc kệ Phượng Vũ bên cạnh, kéo áo khuyên ngăn hắn, hắn lạnh lùng nói!

“ Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao,ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên ba sao??? Ta thả ngươi đi... Để rồi ngươi về gọi hội tới xử lý ta sao... Ngươi cho rằng ta là thằng ngu hay sao?? Ta cam đoan thả ngươi đi.... Người đầu tiên tới tìm ta rắc rối sẽ là ngươi ”

- Phượng Kinh Thiên nghe thấy A - Long nói thế, trong lòng kinh hãi bắt đầu thề thốt!

“ Ta có thể thề với trời, rằng chỉ cần ngươi thả ta đi, ta tuyệt đối không tìm người báo thù ”

- Lúc này hắn nhìn thấy A - Long từ trên cao nhìn xuống, Phượng Kinh Thiên hắn với ánh mắt cực kì khinh miệt, lúc này này hắn tứ chi bị cắt đứt, ngã trên mặt đất kia muốn chạy cũng không được, linh lực đang không ngừng bị A - Long âm thầm rút đi, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây kết nối lại tay chân, thì cả đời tàn phế, lại nghe A - Long lạnh lùng nói thế, ý muốn lấy mạng hắn, hắn chỉ có ăn nói khép nép thu lại oán độc trong lòng, ẩn giấu sát cơ đáy mắt nói!

“ Đừng giết ta...ta là đường huynh của đệ mà, đệ tha cho ta đi,chỉ cần ngươi tha cho ta....bao nhiêu tiền tài gia sản của ta đều có thể cho ngươi.... Thậm chí là Phượng Vũ bên cạnh ngươi, ta cũng có thể cho ngươi.... Ta cam đoan một ngón tay ta cũng chưa từng dụng qua, ả là hoàn bích chi thân.....tuy ả mang danh là vị hôn thê của ta....nhưng ả không cho ta chạm vào dù là một ngón tay....chỉ cần ngươi tha ta....để ta rời đi.... Ả sẽ là của ngươi.... Ta sẽ nói đại bá gả ả cho ngươi.... Ngươi giết ta ngươi không có lợi.... Không những đắc tội Phượng Gia..... Mà Dược cốc sẽ không buông tha ngươi ”

- Nghe thấy những lời này của Phượng Kinh Thiên,Phượng Vũ một bên sắc mặt cực kì âm lạnh,nàng như một thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ mà chém giết, lúc này Phượng Vũ cũng cảm nhận được lãnh ý trên người A - Long, đương nhiên hiểu được lúc này mình đang ở trong cái cục diện gì, ngay cả Phượng Vũ cũng cảm nhận ra A - Long khác thường, huống gì là Phượng Kinh Thiên đang chính thức chịu uy áp kia, hắn vội vàng nói,liên tục vừa uy bức, vừa lợi dụ,cũng lại vừa nói ra thế lực sau lưng mình, để đe dọa A - Long sẽ vì uy kỵ Dược Cốc mà tha cho hắn một mạng!

- Nghe thấy thế A - Long cười lạnh nói!

“ Ngươi cho rằng Phượng Gia, cùng Dược Cốc trong mắt ta...có đủ trọng lượng để uy hiếp được ta sao....?? Chỉ cần ta muốn một lời ta nói ra....hai thế lực mà khiến ngươi kiêu ngạo kia.... Có thể sẽ tìm ra phiền phức, nhưng ngươi sẽ không sống lâu đến lúc đó đâu ”

- Lúc này Lý Lão một bên lo cho thương thế của Vương Lâm xong, cũng mở miệng ra khuyên giải

“ Tiểu Long à... Hay là chuyện này bỏ qua đi..... Dù sao thì đó cũng là..... ”

- Ý lý lão rất rõ ràng, lão không muốn thấy A - Long giết chết quá nhiều người, sẽ dẫn đến phiền phức không thể nào cứu vãn, lúc này người Dược Cốc cũng thu lại sợ hãi, kiêu ngạo nói với A - Long, giọng điệu như ra lệnh nói!

“ Nếu ngươi giám giết hắn.... Không những ngươi chết mà gia đình tộc nhân của nguoi....chúng ta cũng không tha.... Ngươi giám giết hắn sao ”

A - Long không nói, chỉ lạnh lùng búng một cái búng tay!

“ Phanh ”

- Một tiếng... Nổ tung dòn vang lên, đầu của tên vừa mới nói kia, nổ tung trở thành một thân thể không đầu! Lúc này đám người Dược Cốc khuôn mặt xấu xí đến cực điểm, không giám nói kiểu ngông cuồng nữa lúc này Phượng Kinh Thiên thấy A - Long trầm ngâm,sát khí không giảm, mà càng lúc càng tăng, lúc này khi toàn bộ thân hình hắn đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi của chính mình, khi sợ hãi lên tới đỉnh điểm, hắn gầm thét lên một tiếng!

A - Long nhìn qua gần 10 tên thiên tài chó săn của Dược Cốc tất cả đều là Thiên Tài của Hắc Kim,nếu hôm nay hắn giết toàn bộ đám người này, thì sẽ đắc tội hàng loạt từ trên xuống dưới Hắc Kim, hắn nào không biết cái thủ đoạn dơ bẩn của đám cẩu thí dược cốc sắp đặt, muốn trong ứng ngoại hợp tiêu diệt nhổ gọn hắn sao, nếu hôm nay hắn giết gọn đám này, dù có tiêu diệt được Dược Cốc, dù có Lý Lão đứng ra che chở,thì Hắc Kim hắn cũng đắc tội hết một loạt,sau này hắn vô cùng khó sống!

- Lúc này A - Long ánh mắt có chút trêu chọc cũng không che giấu sát ý nhìn qua những tên này, nhưng tên này không giám nhìn trực tiếp vào mắt của A - Long, từng tên chân tay mềm nhũn, hai hàm răng không tự chủ được mà run lên cầm cập lúc này, thanh âm của hắn truyền tới tai những con dê thế mạng này nói!

“ Các ngươi thật cho rằng, các ngươi là người Dược Cốc, rằng ta sẽ không dám giết các ngươi sao? Ngươi thật sự là quá coi trọng chính các ngươi rồi,các ngươi cũng quá tự tin, cũng tự tác đa tình, tưởng có được sự coi trọng Dược Cốc, mà tới trước mặt ta hống hách hay sao?? thế gian này còn không có người ta không dám giết,chỉ là giết mấy con dê thế mạng các ngươi, quả thật làm bẩn tay ta, gọi kẻ đằng sau các ngươi ra, giết mấy con thiêu thân các ngươi quả là làm bẩn tay ta!”

- Lúc này có tên không chịu nổi uy thế mà tinh thần sụp đổ, cũng không ai khác chính là Phượng Kinh Thiên, lúc này hắn hét to hắn không muốn một giây một phút nào ở trong tay của tên quái vật Hắc Ma này nữa!

“ Sư Phụ..... Cứu ta ”

Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.